Khách điếm Ô Nhạc.
Giải việc xong việc, Mâu Thành Vũ đến khách điếm mà Tạ Trình nói.
Nói thật chuyện cứu Đới Thanh Hương khỏi Đới gia này tính ra hắn lỗ không nhỏ.
Nhường Đới Thanh Hương cho Tạ Trình thật sự là lỗ cho hắn một khoảng không nhỏ chút nào.
Có điều nếu là vì thiên địa thì hắn sẽ làm.
Đến khách điếm, nhìn bên ngoài Mâu Thành Vũ không khỏi chán nản vì cách bài trí nơi này vẫn không gọi là xa hoa cho lắm, thua Đông Tinh đại lục vài phần nhưng tạm chấp nhận vậy.
Bước vào khách điếm, Tạ Trình vui vẻ ra đón hắn.
Mâu Thành Vũ gật đầu, lịch sự chào lại.
"Lâu rồi không gặp.
Lần này huynh đến làm ta bất ngờ đấy.
Không ngờ huynh vậy mà lại hào phóng mang cho ta một nữ đệ tử có Hồn căn.
Nếu là người khác chắc sẽ đem đi khoe khoang chứ không phải cho rồi." Tạ Trình nói.
"Bớt lại chút đi.
Ta làm cũng vì thiên địa, không phải vì ngươi hay Thương Phong Kiếm Môn gì đó đâu." Mâu Thành Vũ lạnh nhạt nói.
"Được rồi, ta hiểu mà.
Có điều ngươi làm vì thiên địa như vậy liệu có ổn? Ta không nghĩ là mọi chuyện sẽ ổn thỏa đâu.
Chẳng ai ngu ngốc mà đi cho không kẻ khác cả đâu Mâu huynh." Ánh mắt Tạ Trình lóe lên kim quang.
Mâu Thành Vũ cười: "Tất nhiên, ta sao lại ngu ngốc như vậy chứ.
Ta không tốt bụng mà cho người Đới Thanh Hương kia không.
Ngươi là kẻ thông minh, chắc cũng biết là bản thân phải trả cái gì đó cho ta xem như tiền công."
"Hồi nãy ngươi mới nói ngươi làm vì thiên địa mà." Tạ Trình nhíu mày.
"Thiên địa? Không liên quan gì cả đâu.
Ta có thể sắp xếp cho Đới Thanh Hương kia bao nhiêu chỗ cũng được nhưng ta chọn ngươi vì ngươi có Hồn căn, có một môn phái hẳn hoi và tài nguyên tu luyện.
Thiên địa tự có quy tắc vận hành, dù đi bao nhiêu đường thì vẫn chỉ có một đích đến thôi.
Mong Tạ huynh hiểu cho." Mâu Thành Vũ vội vàng phân tích.
Tạ Trình hừ lạnh, không nói gì.
Hắn không nói lại tên này được và lời giải thích khá là hợp lý.
Thiên địa có quy tắc vận hành, không thể đong đếm được chuyện gì cả nên là hắn sẽ trả công cho Mâu Thành Vũ.
"Đới Thanh Hương kia ổn không?" Mâu Thành Vũ hỏi.
Hắn cần xác định kẻ thiên địa chọn còn sống để sau này làm nên chuyện.
"Ổn, không đáng lo nhưng ta thấy trên cơ thể nàng ta có khá nhiều vết thương lớn nhỏ.
Những vết thương này đều có mới và cũ, e là tuổi thơ của nàng ta không hạnh phúc gì cho lắm." Tạ Trình thở dài.
"Vậy chăm sóc nàng ta cho tốt.
Từ giờ ta sẽ không còn gì liên quan đến Đới Thanh Hương kia nữa.
Ngươi nên hiểu nếu nàng ta chết thì sẽ kéo theo bao nhiêu hậu quả trong tương lai, tệ nhất Thanh Điểu Dực Phượng còn chẳng thể xuất hiện." Mâu Thành Vũ nói.
Tạ Trình gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Mâu Thành Vũ hiểu trong lòng Tạ Trình chẳng có chỗ nào dành cho Đới Thanh Hương cả vì tất cả đều đặt lên Thanh Điểu Dực Phượng một cái truyền thừa.
Chỉ cần truyền thừa thành công thì mới có thể xử lý Hấp Huyết Tinh Vương vì một mình Cuồng Ma Tà Long không đủ sức để đối phó.
Hi vọng là Đới Thanh Hương kia sẽ sống tốt, vượt qua cửa tử và có thể giúp cho Thanh Điểu Dực Phượng ra đời.
Trong phòng, Đới Thanh Hương tỉnh lại với một mùi hương hoa lan nhè nhẹ bên mũi và một căn phòng lạ mặt.
Nàng mơ hồ nhìn xung quanh chẳng thể nhớ bản thân đã làm gì cả.
Nàng muốn biết tại sao mình lại ở đây.
Nhìn quanh, căn phòng này vô cùng sang trọng và bài tiết đơn giản.
Nàng tự hỏi tại sao bản thân lại ở đây.
Xọat!
Cánh cửa bị mở ra, một hầu nữ vận thanh y bước vào.
Hầu nữ này gọi Tiểu Ninh, được cử đến chăm sóc nàng.
"A! Tiểu thư tỉnh rồi! Tiểu thư có cảm thấy đau đầu hay bị đau ở đâu không?" Tiểu Ninh vội vàng chạy đến bên nàng hỏi thăm.
"Ta không sao.
Không biết cô nương có thể cho ta hỏi ta đang ở đâu không?" Đới Thanh Hương rụt rè hỏi.
"Tiểu thư đang ở khách điếm Ô Nhạc, người được bằng hữu của Tạ môn chủ đưa về đây và Tạ môn chủ còn có ý định nhận tiểu thư làm đại đệ tử.
Không biết là tiểu thư đây liệu có đồng ý." Tiểu Ninh nói.
"Nhận làm đệ tử?" Đới Thanh Hương ngạc nhiên.
Nàng nhớ là bản thân đang ở Đới gia tàn sát gia đình rồi bị đánh ngất, tỉnh dậy đã thấy bản thân ở đây.
Mấy chuyện khác nàng chẳng hề nhớ nữa.
Việc nàng tại sao lại tàn sát gia đình thật sự chẳng biết vì lý do nào lại làm vậy cả.
Dù thế nào đi nữa thì nàng cũng đã giết người.
Có điều nàng không cảm thấy có lỗi chút nào, hơn nữa còn rất thanh thản như bỏ được một gánh nặng.
"Đúng vậy.
Tiểu thư nghe bảo có Hồn căn giống như là Tạ môn chủ nên môn chủ rất vui vẻ mà muốn nhận người làm đệ tử." Tiểu Ninh gật đầu.
"Vậy người cứu ta thì sao? Chẳng lẽ lại dễ dàng đồng ý sao?" Đới Thanh Hương nghi ngờ nhìn Tiểu Ninh.
"Người cứu tiểu thư đồng ý nhưng mà bảo Tạ môn chủ phải bồi thường cho hắn.
Thêm là người đó muốn đi du lịch Thất Huyền Tinh Đại Lục một mình, không muốn mang theo ai cả nên mới để tiểu thư lại đây." Tiểu Ninh vui vẻ nói.
Đới Thanh Hương gật đầu như đã hiểu.
Xem ra là người cứu nàng không tốt lành gì cho lắm nên nàng cũng không nên tin tưởng quá nhiều người.
Việc trở thành đại đệ tử của Tạ môn chủ không phải chuyện gì xấu, nàng có thể xin ngài ấy đổi sang họ Tạ để vứt đi họ Đới này xem như một cách trả ơn.
Không biết là vô tình hay cố ý mà một con quái vật sống hình người xuất hiện trên Hồng Tinh đại lục, khuynh đảo đại lục này.
Mâu Thành Vũ và Tạ Trình sẽ không thể nào ngờ tiềm năng phát triển của Đới Thanh Hương lại mạnh hơn tưởng tượng.