Tống Mao Bàng đi sâu vào trong di tích Cổ Nguyệt Đàn.
Nơi này hình như đang giấu Thánh Khí Huyết Ngọc Thương nhưng nói thật thì thứ đó thật sự quá khó tìm.
Nghe đồn gì đó là Huyết Ngọc Thương là vật trấn tộc của Cổ tộc nhưng lại bị trưởng lão trong tộc phong ấn rồi để lại đây.
"Chúng ta có thể nhờ Vương Giả Chi Vương giúp đỡ mà.
Ngươi không nghĩ là tự tìm mất thời gian quá sao?" Thần Hư Giới khó chịu.
"Đừng nói như vậy.
Thứ đó không dễ tìm đâu.
Cho dù là Vương Giả Chi Vương ở đây thì cũng không chắc tìm được nó đâu.
Huyết Ngọc Thương là Thánh Khí thì đồng nghĩa với việc muốn lôi nó ra thì cần một Đạo Khí hay là hai Thánh Khí nhưng ở đây chẳng có gì cả.
Ngươi là Thánh Khí duy nhất của ta rồi đấy." Tống Mao Bàng giải thích cho gã nghe.
"Vậy hai Thánh Khí có thể lôi ra thì gọi thêm Vương Giả Chi Vương thôi.
Không thể suy nghĩ thông suốt à?" Thần Hư Giới hừ lạnh.
"Vậy phải trả hắn bao nhiêu linh thạch mới đủ? Ngươi hiểu vấn đề chúng ta gặp phải ở đây là gì không?" Tống Mao Bàng hít một hơi thật sâu: "Tên khốn họ Điền đó rất keo kiệt và sẽ không bao giờ làm không công, chúng ta không có nhiều linh thạch để trả cho hắn đâu!"
Thần Hư Giới bịch tai lại, đầu như muốn nổ tung khi nghe thấy tiếng hét như long ngâm của Tống Mao Bàng.
Gã quên mất chủ nhân mình là Thanh Long nên đối với hắn có chút không giống chủ tớ cho lắm.
Hét xong, Tống Mao Bàng đạp Thần Hư Giới một cái khiến gã ngã ra đất: "Thế nên giờ phải tự vận động chứ không thể nào đi theo cách thông thường được.
Hi vọng là viên đá lót đường nhà ngươi hiểu cho."
Nói rồi Tống Mao Bàng tức giận quay lưng bỏ đi.
Thần Hư Giới không nói gì mà tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi.
Từ khi đến Ma giới thì gã lúc nào cũng cảm thấy khó chịu vì ma khí nơi này không còn như xưa nữa nên là rất chán ghét.
Tống Mao Bàng đi một mình nhận thấy không gian đang thay đổi.
Hắn không hiểu cái gì đang xảy ta nhưng mà có thể nói là có trận pháp hay kẻ nào đó đang ở đây.
Thật sự không thể tin nổi là sau bao nhiêu năm như vậy mà vẫn có trận pháp hoạt động tại đây.
Xoạt!
Nghe thấy tiếng động, Tống Mao Bàng liếc nhìn về hướng đó đầy cảnh giác.
Có lẽ là ma thú hay một kẻ nào đó đang theo dõi hắn.
Ngoài hắn và Thần Hư Giới thì chẳng còn ai có thể ở đây được.
Nghĩ ngợi một lúc, Tống Mao Bàng thả A Nghiêm và A Duy ra ngoài dò xét.
_ _ _ _ _
Trung tâm Cổ Nguyệt Đàn.
Hấp Huyết Tinh Vương đứng trước một tế đàn lớn không khỏi cảm thán sự đồ sộ của nơi này.
Ma nữ Cổ Nguyệt đó không ngờ lại có thể qua mắt hắn nhưng không sao.
Ả ta chết rồi thì chẳng có gì đáng để quan tâm cả nhưng cái nơi này cần phải phá hủy để tránh hậu họa.
"Ngươi muốn phá hủy nơi này sao?" Điền Khách xuất hiện sau lưng Hấp Huyết Tinh Vương bằng vẻ mặt coi thường: "Ngươi không có khả năng phá hủy Cổ Nguyệt Đàn được dựng theo yêu cầu của Cổ Nguyệt đại nhân đâu.
Bỏ cuộc đi."
Hấp Huyết Tinh Vương cười nhạt: "Tại sao? Ta không có sợ các ngươi đâu.
Đối với ta thì một cái Cổ Nguyệt chẳng đáng để quan tâm.
Ngươi vì sợ lại vì một cái nữ nhân xa lạ mà xây dựng nơi này?"
"À, là theo yêu cầu thôi.
Ta mang một nửa huyết mạch của Ma tộc hình thú nên mong ngươi hiểu cho.
Ma Tổ hay các Tổng Lãnh Ác Ma có thể xem như là tổ tiên của ngươi nên là tốt nhất biết thân biết phận đi.
Không ai rảnh mà phá hủy thế giới này như ngươi đâu." Điền Khách nhún vai.
Ma tộc không hẳn là mang hình người mà còn có Ma tộc hình thú.
Điền Khách chính là con lai giữa Ma tộc hình thú và Ma tộc hình người, có một chút liên quan đến Cổ tộc nhưng đấy là mẫu thân hắn mang ơn Cổ tộc.
Khi hắn sinh ra thì được Cổ tộc kéo đến ban phước nên giờ mới có khả năng thành đạo nhiều hơn người thường.
"Một nửa? Vậy thì ngươi cũng chẳng thể giống Ma tộc hoàn toàn.
Đám đó bây giờ đang ở Thiên giới làm nô lệ." Hấp Huyết Tinh Vương cười khẩy.
Điền Khách siết chặt tay muốn đấm vào mặt tên này nhưng không làm vì hắn biết giờ không phải lúc.
Hắn muốn cứu Ma tộc nhưng thật sự không có khả năng nên chỉ có thể cứu vài người lẻ tẻ.
"Vậy ngươi muốn cái gì đây? Ta không rảnh đến nỗi mà nhìn ngươi khua môi múa mép với ta.
Ma tộc là ta đồng tộc, ta sẽ cứu bọn họ ra." Điền Khách hừ lạnh.
"Nhưng cũng khó à nha.
Một đám Ma tộc ngoại lai giống ngươi cũng đã xuất hiện rồi đấy.
Một trong số đó đang được Vân Đế mang về làm đệ tử.
Nghe bảo bọn chúng thiên phú cực tốt..." Hấp Huyết Tinh Vương cười lạnh.
Đồng tử đen của Điền Khách mở to ra: "Ngươi muốn làm gì lũ trẻ đó? Bọn chúng không liên quan gì đến ân oán của người lớn! Tốt nhất là đừng có hành động dại dột gì ngay tại đây."
"Lý do gì ngươi quan tâm đến đám nhóc đó?" Hấp Huyết Tinh Vương tiếp tục chọc ngoáy hắn.
Điền Khách tức điên người nhưng không thể hiện ra.
Hắn không ngu mà ở đây xâm phạm nơi linh thiêng của ma nữ nên là đành nhịn xuống cục tức này.
Đám nhóc kia là một sự lựa chọn tốt để xây dựng lại Ma giới nhưng giờ thật sự là khó chịu mà.
"A Khách, đừng lo, mọi chuyện cứ để ta lo.
Ngươi về nhà nghỉ ngơi đi."
Một giọng nữ êm ái du dương bên tai Điền Khách cất lên.
Hắn không nói nhiều mà đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng rồi rời đi.
"Ngươi tốt nhất là đừng ngu dốt chọc ngài tức giận.
Nếu ma nữ tức giận lên thì ta cũng không cứu nổi ngươi đâu." Điền Khách lườm gã rồi rời đi.