Tống Mao Bàng phất tay một cái, hỏa cầu liền biến mất.
Hắn nhíu mày nhìn lên kẻ đã tấn công mình.
Tu vi không tồi nhưng vẫn còn quá yếu để đánh bại hắn.
Huyết Diễm Hoàng Ngọc chứng kiến cảnh này cũng không lấy làm lạ hay nói bất kỳ điều gì.
Tống Mao Bàng mạnh như vậy đích thị chính là thiên phú trời ban, chút chiêu uy hiếp cỏn con làm gì được hắn chứ.
Nói thật thì Lý Thiên đúng là ngu hết sức.
"Muốn đánh nhau thì tốt nhất hai ta nên ra ngoài đánh nếu không ở đây thì sẽ phá hủy Cổ Nguyệt Đàn mất.
Hơn nữa không biết các hạ vì sao lại tấn công ta.
Chẳng lẽ ta làm gì sai sao?" Tống Mao Bàng nhìn Lý Thiên hỏi.
"Ngươi là cái gì của nàng ấy? Tình lang hay gì?" Lý Thiên chất vấn.
Tống Mao Bàng cười nhạt: "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ta là ai không quan trọng mà là ngươi đang làm gì ở đây mới quan trọng.
Ta không nghĩ ngươi là một kẻ tốt lành gì ở Thiên giới đâu?"
"Ý ngươi là sao? Ngươi biết gì về Thiên giới?" Lý Thiên nhăn mặt.
"Không hẳn là biết nhưng cũng từng sống ở đó.
Ngày đó ta nhớ là bản thân mình cũng đã giúp đỡ Triệu Đức Hành nhưng cuối cùng thì gã ta lại cho người giết ta.
Hơn thế còn dám giết Thánh Mẫu nương nương mà không có sự cho phép của Tứ Đại Thánh Thú và Tứ Đại Hung Thú.
Một kẻ ngông cuồng như vậy làm Đế Quân thật sự làm Thiên giới mất mặt!" Tống Mao Bàng cười lạnh.
Lý Thiên sầm mặt.
Tên tiểu tốt này vậy mà dám nhục mạ người của Thiên giới.
Điều này gã sẽ không quan tâm nhưng người bị nhục mạ chính là Đế Quân nên không thể nào nhịn xuống cục tức này nổi.
Khoan...!Tên này chẳng lẽ...
"Ngươi là Cao Lộc đúng không? Ta nhớ không lầm thì chỉ có lên đó biết nhiều thứ về Thiên giới nhất! Nói thật đi nếu không muốn chết!" Lý Thiên nói.
"Cao Lộc?" Tống Mao Bàng ngạc nhiên nhưng rồi cũng hiểu gì đó: "Không, ta làm sao là Cao Lộc được.
Ta sinh ra trước tên đó mấy chục vạn năm thì lấy gì nói bản thân ta là Cao Lộc trong lời của ngươi."
Huyết Diễm Hoàng Ngọc chán nản nhìn sang Thần Hư Giới: "Có cách nào đuổi tên kia chưa? Vài ngày một lần, đến làm phiền ta thật sự mệt mỏi mà!"
"Chưa, không dễ gì để đuổi người của Thiên giới đi đâu.
Từ sau khi Triệu Đức Hành lên nắm quyền thì đám tướng sĩ dưới trướng bị đem đi huấn luyện đặc biệt để gia tăng sức mạnh, sức sống dai hơn đỉa nên khó lắm." Thần Hư Giới lắc đầu.
"Tại sao lại không? Rõ ràng chủ nhân ngươi mạnh hơn mà." Huyết Diễm Hoàng Ngọc ngạc nhiên.
Thế là tính nhiều chuyện của Thần Hư Giới nổi lên.
"Không thể là không thể.
Chủ nhân ta từng chết một lần nên là không hề muốn chết lần thứ hai nhưng cũng rất muốn trả thù Thiên giới.
Hiện tại nhiệm vụ của chủ nhân là phải tìm ra các Thánh Khí hay Thần Khí của sáu họa thú còn lại đem đặt đúng nơi để bọn chúng khỏi phải khó khăn trong tương lai." Thần Hư Giới nói.
"Vậy đến đây tìm Huyết Ngọc Thương là vì lý do này?" Huyết Diễm Hoàng Ngọc hiểu ra gì đó nhưng lại thở dài: "Xui cho hai ngươi vậy.
Huyết Ngọc Thương không dễ dàng đối phó đâu.
Muốn mang nó đi cũng cần vài trăm năm nữa để phong ấn của Cổ Nguyệt Ma Thánh yếu đi."
"Tại sao lại phải phong ấn? Bộ có chuyện không hay gì xảy ra sao?" Thần Hư Giới ngạc nhiên.
"Huyết Ngọc Thương cứng đầu lắm.
Ngày ấy khi tên đó đang phá hủy Ma giới sau khi Xi Mâu Bạch Hổ chết vì không ai kiểm soát thì chủ nhân ta đã đứng ra dẹp loạn gã và phong ấn trong Cổ Nguyệt Đàn này." Huyết Diễm Hoàng Ngọc nói.
Rầm rầm!
Tống Mao Bang ngưng tụ rồi bóp nén linh lực phóng ra hàng loạt Tinh Vệ Túc nhắm về phía Lý Thiên.
Từng chiêu đều như muốn lấy mạng gã.
"Nói nữa đi! Chẳng phải lúc nãy ngươi hùng hồn đòi giết ta lắm mà!" Tống Mao Bàng cười một cách điên dại.
Xoẹt xoẹt!
Tống Mao Bàng dừng lại giữa không trung, hai tay đập vào nhau triệu hồi ra một tàn ảnh có hình bản thân to lớn như một ngọn núi.
Một bàn tay đập xuống khiến đất đá xung quanh không có cái nào nguyên vẹn nhưng mọi chuyện chưa dừng lại.
Lý Thiên kinh hãi, nhanh chóng tạo ra một trận pháp ngăn cản mọi đòn tấn công của Tống Mao Bàng nhưng liền bị bàn tay to lớn chụp lấy.
"Sao? Nói nữa đi! Chẳng phải lúc nãy ngươi mạnh miệng khiêu khích ta lắm sao? Giờ sao lại lại yếu đuối như thế hả?!" Tống Mao Bàng cười như điên.
Thần Hư Giới không tin vào mắt mình.
Đây chính là bản chất thật sự của chủ nhân gã nhưng bộc lộ quá sớm thật sự không tốt chút nào.
Có lẽ đây là lý do mà Ngài bảo gã hãy chăm sóc chủ nhân theo hướng tích cực.
Hình như gã nhớ không lầm thì tính cách thế này gọi là dị hình tâm linh theo Đạo Ngữ thì phải.
Phụt! Tõm!
Đầu của Lý Thiên đứt ra, máu tươi bắn khắp nơi.
Tống Mao Bàng nhìn cái xác này không khỏi chán nản mà đáp xuống đất.
Hắn đi đến gần đầu gã, không do dự mà phá nát hộp sọ lấy não ra ăn ngon lành.
Huyết Diễm Hoàng Ngọc chứng kiến cảnh này không khỏi sợ hãi mà nhìn sang Thần Hư Giới đang cúi mặt xuống không nói gì.
Thật sự không thể tin được hai con người nàng vừa gặp là cùng một người.