Tiêu Lĩnh nhìn lên trời thì thấy một thiếu niên khoảng 18 19 gì đó, trong tay cầm trường kiếm dài khá nặng, một thân hắc y từ đầu xuống chân.
Hắn không biết kẻ này là ai nhưng thông qua uy áp tỏa ra thì có thể phán đoán là một vị Đế nhưng có chút yếu hơn so với những kẻ khác.
"Xin tự giới thiệu, ta là Minh Đế Công Tôn Hàn, vị Đế thứ 82 của Huyễn Thanh Cốc này.
Tuy là yếu và trẻ hơn mọi người nhưng một mình ta đủ để hạ ngươi."
"Hừ, một kẻ yếu ớt như ngươi có thể làm được gì chứ! Hơn nữa ngươi là vị Đế yếu nhất trong số 82 vị Đế thì sao xứng làm đối thủ của bổn tọa!" Tiêu Lĩnh cười nhạo.
Công Tôn Tôn Hàn nhíu mày.
Trên đời này không ngờ lại có người không biết sống chết chỉ trong ngang tất như vậy.
Công Tôn Hàn hắn tuy yếu nhưng tu vi cũng là Đan cảnh mà tên này lại chưa đạt đến Đạo cảnh thì lấy gì so sánh với hắn.
"Đến cuối cùng thì đám Thiên giới các ngươi chẳng biết sống chết là gì.
Chẳng kẻ nào ở đây đạt đến Thức cảnh thì đừng mơ đấu với ta." Công Tôn Hàn thở dài.
Dù cho có đạt đến Thức cảnh thì cũng chẳng thể so sánh với hắn được.
Tu vi càng cao thì mỗi giai hay trọng đều cách biệt sức mạnh rất lớn.
Dù cho có là Thức cảnh thì cũng không có cửa với Đan cảnh.
Nói rồi Công Tôn Hàn cất trường kiếm đi, ngưng tụ một cái lôi cầu trong tay rồi phóng về phía Tiêu Lĩnh.
"Trò trẻ con!" Tiêu Lĩnh khinh bỉ.
Rầm rầm!
Không gian bỗng nhiên bị xé toặc ra khiến những kẻ trên chiến trường phải dừng lại quan sát chuyện gì vừa xảy ra.
"Công Tôn Hàn! Đã bảo là phải nhẹ tay rồi mà!"
"Tiểu tử nhà ngươi muốn phá Huyễn Thanh Cốc này à?!"
"Đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi hả?! Nhẹ tay chút đi!"
Tiêu Lĩnh lúc này tàn tạ khó xem.
Hắn vẫn còn choáng váng sau khi thấy uy lực mà lôi cầu thể hiện.
Lúc này hắn mới nhận ra cách biệt sức mạnh của cả hai lớn đến mức nào.
Không thể tin được đây là sức mạnh của một vị Đế yếu nhất.
"Sao? Rén rồi à?" Công Tôn Hàn cười nhạo: "Ta là yếu nhất thôi đấy.
81 vị Đế còn lại mạnh hơn ta nhiều và còn nhiều vị Đế mạnh khác ở bên ngoài thiên địa khó mà có thể với tới được.
Trên bọn họ còn nhiều kẻ mạnh hơn ta nhiều."
Tiêu Lĩnh giật mình.
Con quái vật trước mặt hắn vậy mà lại nói còn nhiều kẻ mạnh hơn nữa ư? Nếu thật như vậy thì hắn chẳng khác nào sâu kiến với bọn chúng cả.
"Xin lỗi, dù muốn chơi với ngươi thêm một chút nữa nhưng mà thời gian lại không cho phép ta làm như vậy." Công Tôn Hàn nở một nụ cười man rợ rồi giải phóng tinh thần lực nghiền ép Tiêu Lĩnh đến chết.
"Khoan đã!" Ba Ngải Tư chứng kiến hành động của Công Tôn Hàn không khỏi giật mình mà lao đến ngăn cản: "Trên người gã ta có khí tức của Hấp Huyết Tinh Vương! Không thể manh động!"
Ngay lập tức Ba Ngải Tư phóng ra tinh thần lực ngưng động không gian xung quanh rồi tạo ra một trận pháp giam giữ Tiêu Lĩnh lại.
"Đừng nghĩ là các ngươi sẽ đồng quy vô tận với bọn ta! Hấp Huyết Tinh Vương đúng là cao tay mà!" Ba Ngải Tư cười nhạt.
Ba Ngải Tư nhìn Tiêu Lĩnh tàn tạ đứng giữa không trung chống đỡ không khỏi mỉa mai nhưng cũng không thể trách tên này được.
Ai mà chả muốn sống chứ.
Tiêu Lĩnh này vì muốn sống mà phản bội lòng tin của y nên cũng dễ hiểu.
Sau tất cả thì mọi chuyện cũng là do Triệu Đức Hành gây ra nên trách tên này cũng không có ích gì.
"Hi vọng là lần sau Hấp Huyết Tinh Vương sẽ khôn ngoan hơn một chút mà không làm vậy với bọn ta nữa.
Ngươi mà nổ chết tại đây thì coi như xong." Ba Ngải Tư hừ lạnh.
Tiêu Lĩnh ngạc nhiên nhìn y.
Hắn không biết Hấp Huyết Tinh Vương là kẻ nào.
Rốt cuộc y đang nói cái quái gì vậy?
"Hấp Huyết Tinh Vương? Ý ngươi là sao? Kẻ đó là ai?" Tiêu Lĩnh hỏi.
Tất cả những người nghe thấy đều kinh ngạc.
Tên này dù sao cũng là một trong Ngũ Hiền Vương vậy mà lại không biết đến sự tồn tại của Hấp Huyết Tinh Vương trong Thiên giới.
Chẳng lẽ là Triệu Đức Hành đang che giấu hay là gã đang có dụng tính gì đó.
Huyết Đế quay sang Vạn Tự Lưu: "Chủ nhân, giờ tính sao đây?"
"Không cần lo lắng.
Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra thôi nên không thể ngăn cản được.
Hấp Huyết Tinh Vương là kẻ thù chung của Thiên Hoang Tinh Cầu nên là không thể lơ là." Vạn Tự Lưu nói: "Ta sẽ liên lạc với Điền Khách."
Ba Ngải Tư thở dài: "Ngươi không biết vậy thì giữ ngươi lại có ích gì chứ.
Ta đành phải rút đi hồn phách của ngươi tẩm bổ cho con gái ta vậy."
Nói rồi Ba Ngải Tư truyền tinh thần lực vào hồn cư phá hủy đi lớp bảo vệ và lấy hồn phách Tiêu Lĩnh.
"Có trách thì cũng trách số phận thôi.
Cuộc đời mỗi người như một con đường, đi được bao nhiêu thì cũng chỉ do bản thân quyết định thôi." Ba Ngải Tư cầm thần hồn Tiêu Lĩnh giọng u uất nói.
Làm xong việc, y rời đi, để lại tàn cuộc cho Vạn Tự Lưu giải quyết.
"Lần tới sẽ không dễ dàng như vậy nữa đầu.
Đại nạn của ngươi sắp bắt đầu rồi Ba Ngải Tư.
Có lẽ ta sẽ không thể giúp ngươi được đâu." Vạn Tự Lưu nói.
Ba Ngải Tư dừng lại, quay đầu lại nhìn Vạn Tự Lưu rồi gật đầu: "Hiểu rồi, vậy thì trước khi đến lúc đó thì mong ngươi hãy thay ta chăm sóc cho ba cái hài tử kia.
Ta hi vọng là bọn chúng đừng khổ sở như ta là được."
"Ừm, được thôi." Vạn Tự Lưu đồng ý.