Thanh Bàn Sơn Mạch này nổi tiếng vì cái gì? Yêu thú? Không, ở đây mà chả có yêu thú chứ.
Thứ mà Mâu Thành Vũ quan tâm nhất tại đây chính là Thanh Bàn Chi Địa nằm sâu trong Thanh Bàn Sơn Mạch.
Thanh Bàn Chi Địa lúc trước nghe bảo là nơi đặt trụ sở chính của một đại thế lực lớn của Thiết Viễn đại lục.
Giờ đây chia thành bảy đại lục nhỏ là Thất Huyền Tinh đại lục nên sẽ mất mát đôi chút.
Đại thế lực này hắn tìm hiểu được là Tuyết Hoa Kiếm Môn - một trong ngũ đại môn phái lớn của Thiết Viễn đại lục phía Tây.
"Nhìn theo bản đồ thì hình như nơi này cách chúng ta vài dặm nữa thôi." Mâu Thành Vũ nhìn bản đồ nói.
"Chủ nhân, Thanh Bàn Chi Địa đó có gì vui không?" Đoạn Nguyệt Giản hỏi.
"Ta cũng không biết rõ về nơi đó cho lắm.
Có điều nếu là Tuyết Hoa Kiếm Môn thì ta có hiểu chút ít về môn phái này.
Tạ Trình này dù sao cũng có tổ tiên xuất thân từ môn phái này." Mâu Thành Vũ nói.
"Hả? Tổ tiên Tạ môn chủ xuất thân từ Tuyết Hoa Kiếm Môn? Sao ta không biết?" Đoạn Nguyệt Giản ngạc nhiên nhìn hắn.
"Lý do là vì hắn tu luyện Kinh Đồng Ngọc Công và Phất Ảnh Kiếm là công pháp trấn môn của Tuyết Hoa Kiếm Môn.
Hai công pháp này theo ta nhìn thấy thì được cải tiến để tăng uy lực lên nên không còn như ban đầu nữa." Mâu Thành Vũ giải thích: "Có lẽ là Tạ Trình thấy tu luyện theo bản gốc không hợp với mình nên đã cải tiến cho bản thân tu luyện."
"Vậy còn Đới Thanh Hương đó thì sao? Tạ môn chủ cải tiến như vậy sẽ gây bất lợi cho nàng nếu muốn học." Đoạn Nguyệt Giản hỏi.
"Cái này ngươi phải đi hỏi hắn chứ hỏi ta làm gì.
Đới Thanh Hương bây giờ là đệ tử của hắn chứ có phải của ta đâu." Mâu Thành Vũ đảo mắt.
Cạch!
Mâu Thành Vũ toát mồ hôi, nhìn xuống dưới chân thì thấy một thứ gì đó có ô vuông bị dây leo bao phủ khắp nơi.
Vâng, hắn vừa đạp trúng thứ gì đó không nên đạp.
Cạch cạch!
Ngay lập tức không gian xung quanh bắt đầu biến động rồi những tán cây biến mất để lại một cái bệ đá lớn trước mặt Mâu Thành Vũ.
Mâu Thành Vũ lại gần, quan sát một hồi thì thấy trên bệ đá có một dòng chữ cổ ghi gì đó.
Mấy chữ này hắn không đọc được vì nó xuất thân từ thời xưa đến mức hắn lười nhớ nên không thể đọc được.
Đoạn Nguyệt Giản đi lên phía trước thì không khỏi kinh ngạc.
Đây không phải chữ của người Tác Mãn sao? Người Tác Mãn từ thời Hắc Dạ đã phát triển vượt bậc nhưng không ngờ là sau hàng vạn năm bị các tộc khác truy đuổi thì Tác Mãn tộc chẳng còn một ai.
"Chủ nhân, di tích của Tác Mãn tộc còn thật này!" Đoạn Nguyệt Giản vui mừng reo lên.
"Tác Mãn tộc?" Mâu Thành Vũ ngạc nhiên.
"Tác Mãn tộc là một nhóm Nhân tộc phát triển vượt bậc so với thời đại.
Vào thời Hắc Dạ xuất hiện Tác Mãn tộc, Cổ Dĩ tộc, Dã Tước tộc.
Trong số đó thì mạnh nhất chính là Tác Mãn tộc nhưng do bị các tộc khác truy đuổi vì bọn họ sở hữu sức mạnh thiên địa ban phước nên đã không còn một ai." Đoạn Nguyệt Giản nói: "Hiện tại Nhân tộc là con cháu của Cổ Dĩ tộc và Dã Tước tộc."
"Cổ Dĩ tộc và Dã Tước tộc thế nào?" Mâu Thành Vũ tò mò hỏi.
"Hai tộc này cũng chẳng có gì nổi bật cho lắm.
Cổ Dĩ tộc mạnh hơn Dã Tước tộc một chút nên cũng không có gì quá nổi bật.
Nói thật thì những kẻ mang dòng máu Tác Mãn tộc thường có thiên phú cực cao như Ba Ngải Tư đại nhân.
Hoàng thất Tập gia hình như cũng mang một phần nhỏ dòng máu Tác Mãn tộc." Đoạn Nguyệt Giản nói.
"Thôi chút giải thích đi, giờ giúp ta giải quyết mấy thứ này đi." Mâu Thành Vũ thở dài, nhìn dòng chữ trên bệ đá.
"Ý nghĩa của dòng chữ này là "Đạo là gì?" thưa chủ nhân." Đoạn Nguyệt Giản nói.
Mâu Thành Vũ đứng hình.
Khi không lại hỏi hắn một câu muốn chết người như vậy? Hắn đến giờ vẫn chưa dùng được đạo thì biết đạo là cái gì chứ.
Đạo là một thứ nghe thì rất dễ hiểu.
Đối với Nhân tộc thì nó là làm việc thiện, tích trữ công đức cho con cháu đời sau nhưng hoàn toàn không phải.
Có những Nhân tộc cả đời giết người, làm việc ác trái với đạo đức cũng đã thành đạo, ngộ ra đạo và trở thành một phần của thiên địa cao cấp tồn tại.
Thế nên nói đạo là làm việc thiện tránh việc xấu là không đúng.
Đạo...
Có thể là đạo tâm.
Mâu Thành Vũ tạm thời ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tâm suy nghĩ về đạo.
Suốt thời gian qua hắn có lẽ đã quá chú ý đến sức mạnh mà quên đi nhiều thứ đáng để học hỏi và suy ngẫm xung quanh mình.
Đoạn Nguyệt Giản nhìn chủ nhân như vậy không biết phải làm sao.
Đạo là một thứ khó ngộ ra nên Thần Tổ, Ma Tổ, Long Tổ và Nhân Tổ cũng không có khuyến khích mọi người ngộ ra rồi tu luyện theo thời gian rồi thành đạo.
Trước tiên muốn ngộ đạo thì cần có đạo tâm nhưng muốn có đạo tâm thì phải có đạo rõ ràng.
Đây rõ ràng là một điều nhức óc vì không phải lúc nào cũng đạo rõ ràng khi xung quanh toàn những điều cám dỗ.
Đạo có rất nhiều, tùy theo tâm tính chúng ta, không một lời diễn giải hết nhưng cũng có nhiều con đường.
Theo Kiếm Đạo thì phải lấy kiếm làm tâm rồi ngộ đạo nhưng không phải lúc nào cũng sẽ thành công vì đạo tâm chính là đạo trong tâm chứ không phải tâm trong đạo.
Nói là siêng năng hay kiên trì sẽ gặt hái được thành quả nhưng thật ra câu đó không thể nào áp dụng với đạo.
Giờ chỉ xem chủ nhân có bao nhiêu cơ duyên và may mắn.