Muốn hiểu đạo không phải chuyện đơn giản.
Mâu Thành Vũ ngồi ngẫm nghĩ về mọi thứ xung quanh.
Hắn thật sự không biết đạo là cái gì.
Đạo không phải là những gì hiện hữu trước mắt hắn quá nhiều, luôn ở bên cạnh hắn nhưng hắn lại không biết nó là thứ gì.
Rốt cuộc hắn đã bỏ qua điều gì?
Hắn thử suy nghĩ về thứ hắn có.
Thiên phú...!Cái này thì không phải chỉ có mình hắn có thiên phú.
Sức mạnh...!Không, cái này ai chẳng có.
Thứ hắn mong muốn...!Cái này thì...!Khoan!
Hắn đang mong muốn điều gì? Trả thù Triệu Đức Hành vì đã giết Tứ Đại Hung Thú? Hắn không có cảm giác gì mấy.
Hắn thật sự không cảm thấy hận Triệu Đức Hành vì lối suy nghĩ của hắn là mạnh được yếu thua nên không có cảm giác gì.
Sức mạnh vô song thì sao? Hắn cũng không cần thứ đó.
Từ ngoài tinh không Thần Tổ và Long Tổ quan sát hắn có chút hụt hẫng.
Từ nãy tới giờ Mâu Thành Vũ chỉ suy nghĩ theo những mong muốn của vạn vật, thật sự không tìm ra được thứ hắn muốn.
"Tỷ, chúng ta có nên giúp hắn không?" Long Tổ hỏi.
"Hửm? Tại sao? Hãy để hắn tự làm.
Thiên địa pháp tắc không cho phép chúng ta nhúng tay vào đâu." Thần Tổ lắc đầu.
Xoẹt!
Suy nghĩ một hồi cuối cùng Mâu Thành Vũ đã thất bại.
Hắn không biết phải đúc ra đạo tâm như thế nào.
Không ai chỉ hắn đúc ra đạo tâm và cũng không ai cho hắn biết thứ hắn mong muốn nhất để tìm ra gợi ý.
Cảm thấy không thành, hắn quyết định đi vào Thiên Hải tu tâm một chút xem có kết quả gì không?
_ _ _ _ _
Thiên Hải Mâu Thành Vũ.
Vào bên trong, một bầu trời xanh hiện lên, xung quanh là máu lửa chiến tranh nhưng kỳ lạ thay bầu trời lại chẳng có vẻ liên quan gì đến chiến tranh bên dưới.
Điều này hoàn toàn không hợp lý nhưng Mâu Thành Vũ nhìn bầu trời đến mê muội.
"Bước lại đây nào."
Từ trong không gian, một giọng nói đầy mị hoặc vang lên.
Mâu Thành Vũ khônb biết trời trăng mây gió gì nữa mà đi theo giọng nói ấy.
Xoạt!
Khung cảnh bỗng nhiên thay đổi.
Mâu Thành Vũ tỉnh lại thì thấy một cậu bé có hình dáng gần giống mình, chân tay lấm lem bùn đất, mặt mũi không nhìn ra vì bị đất cát che hết nhưng lại có thể nhìn thấy rõ vết thương của cậu.
Cậu bé ngồi trước một ngôi nhà tranh rách nát, lâu lâu lại nghe tiếng ho từ trong vọng ra.
Mâu Thành Vũ thương tình, muốn lại gần xem nhưng chẳng thể nắm được một cái gì, hắn cứ như hồn ma mà bước đi.
Từ xa, người đàn ông cao lớn, quần áo rách tươm, gương mặt hung tợn, tay cầm bình rượu loạng choạng đi về phía ngôi nhà tranh.
Cậu bé nhìn thấy người đàn ông thì sợ hãi mà chạy vào nhà.
"Mẹ! Cha về rồi!" Cậu bé nói với người phụ nữ nằm trên giường.
"Dương nhi ngoan, đừng sợ, có mẹ ở đây." Người phụ nữ ôm cậu bé vào lòng: "Rồi mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua thôi."
Xoảng!
Bình rượu bị người đàn ông đập nát, gương mặt đỏ bừng đi vào nhà.
Mâu Thành Vũ lo lắng muốn đi theo thì nghe tiếng chát chát từ bên trong vọng ra.
Chát!
"Tiền đâu?! Tao bảo mày kiếm tiền về cho tao mà con tiện nhân này! Mày không sợ tao đúng không?! Muốn chết à?!" Người đàn ông tức giận nắm tóc vợ mình lôi xuống đất mà đánh.
"Mình ơi, nhà đã hết tiền rồi, em còn đang ốm thì lấy sức đâu mà đi kiếm tiền cho anh chứ." Người phụ nữ thảm thiết cầu xin.
Cậu bé thấy mẹ mình bị đánh vội vàng chạy tới can ngăn: "Đồ khốn! Ông không được phép đánh mẹ tôi!"
"Cút ra!" Người đàn ông hất mạnh cậu ra.
Mâu Thành Vũ chứng kiến cảnh tượng này muốn chạy lại can ngăn nhưng hắn nhận ra ở đây chẳng ai nhìn thấy hắn cả.
Không biết vì sao hắn lại cảm thấy cảnh tượng này vừa lạ vừa quen, tay chân hắn bủn rủn không thôi.
Chát!
Người phụ nữ nhận ngay một cái tát rồi bị ném về phía lò sưởi trong phòng.
Người đàn ông thấy vợ mình bị ném về phía lò sưởi nhỏ không chạy tới giúp đỡ mà đi lại cầm lò sưởi lên ném thẳng vào mặt vợ mình.
"Mẹ...!Mẹ ơi!" Cậu bé sợ hãi muốn chạy đến giúp mẹ mình thì ăn ngay một đá từ cha mình.
"Thằng nhãi ranh! Mày con của ai?! Có phải là con của ả tiện nhân với thằng khác không?!" Người đàn ông thở phì phò quay lại nhìn cậu.
"Ông muốn nói đến cái gì chứ?! Mẹ tôi lúc nào cũng cố gắng làm việc, một lòng thủy chung với ông thì làm sao có chuyện ăn nằm với người khác! Ông đây là đang bôi nhọ mẹ tôi!" Cậu bé gào lên.
Bốp!
Một quả đấm giáng xuống khiến gương mặt cậu đã bị thương nay còn nặng hơn.
"Câm mồm!" Người đàn ông quát.
Phực phực!
Lửa bắt đầu lan ra xung quanh.
Gương mặt của người phụ nữ chẳng còn nguyên vẹn gì mà cháy thành tro, ánh mắt đầy bi thương nhìn về phía cậu bé.
"Dương...!Dương nhi, hãy sống...!tốt..." Người phụ nữ nói rồi tắt thở.
"Mẹ!" Cậu bé gào lên, nước mắt giàn giụa.
Lúc này lửa hận đã bao trùm tâm trí cậu bé.
Người đàn ông khinh bỉ nhìn cậu rồi ra lệnh từ nay cậu phải làm việc kiếm tiền về cho gã tiêu xài, không kiếm được thì coi chừng kết cục sẽ giống mẹ mình.
Ánh mắt cậu bé tràn ngập lửa hận, đứng dậy, đi ra ngoài không nói lời nào.
Tay cậu siết chặt đến mức chảy máu nhưng cậu không hề quan tâm đến.
Người đàn ông đi ra khỏi căn nhà sắp cháy, ra lệnh: "Mày kiếm tiền dựng cho tao căn nhà mới đi! Con ả tiện nhân đó không biết làm ăn kiểu gì mà 5 6 năm nay không mua nổi cái nhà mới nữa.
Cậu bé nghiến răng.
Chờ đi, tôi nhất định sẽ khiến ông nhận quả báo cho những gì ông làm dù ông có là cha tôi đi nữa!