"Huynh muốn đâm đầu vào rắc rối nữa sao? Truyền thừa của một họa thú không phải nói muốn tiếp nhận là tiếp nhận đâu.
Chẳng lẽ huynh muốn tự kết liễu bản thân mình sao?" Tống Mao Bàng lần này không còn phản ứng gay gắt như mọi lần mà từ tốn hỏi.
Ba Ngải Tư không trả lời, y cũng không muốn nói gì về chuyện này.
Dù thế nào thì y cũng không ngại hi sinh cái mạng rách của mình đâu.
Y chẳng còn gì để lưu luyến nữa nên mấy chuyện nguy hiểm như thể có là gì.
Không nói gì, y bỏ đi vào một lối dẫn đến nơi khác.
Sau đó cũng không ai nói gì, bọn họ biết chuyện này chưa đến lượt bọn họ quản.
Đi theo y, lối đi này như một đường hầm dẫn đến một cái thác nước lớn.
Nhìn thấy thác nước, bọn họ tròn mắt kinh ngạc nhìn nó.
Khác với chỗ đầy đất đá hồi nãy, nơi này không khác gì thiên đường cả.
Xung quanh linh thảo mọc thành bụi, dòng nước từ trên cao đổ xuống trong veo, đôi khi còn có vài con yêu thú hình cá nhất giai bơi xung quanh.
Nơi này thật sự khiến bọn họ bất ngờ không thôi.
Thế này là thế nào chứ?
"Nơi này khác xa với cái nơi hồi nãy chúng ta ở.
Nhìn xem, nước ở đây linh khí vô cùng dồi dào." Nguyên Ly cho tay vào nước, nhíu mày nói: "Có vẻ như đây là một con thác của Vạn Tự Lưu."
"Vạn Tự Lưu? Ta nhớ là hình như những tiên nữ canh giữ thác nước là Hồng Bích, Yến Trâm, Tuyết Loan, Ngọc Huyền, Mộng Diệp và mấy chục người nữa.
Nếu không lầm thì thác nước này là của Tuyết Loan thì phải." Ba Ngải Tư tiến lại gần xem xét rồi kéo Nguyên Ly ra khỏi con thác: "Cẩn thận! Tuyết Loan tiên nữ trước kia đã thả một con thần thú tứ giai vào đây!"
Dứt lời, từ dưới nước một con cá côn lớn xông đến định nuốt chửng cả hai nhưng may kịp thời được Nguyên Ngọc dùng roi kéo vào.
Qua khỏi con hoạn nạn, thần sắc Nguyên Ly tái mét không dám nhìn nữa.
Theo như y nhớ thì mỗi một địa điểm liên quan đến Vạn Tự Lưu thì những con sông, thác, suối, rừng, đồi, thảo nguyên, v.v...!ngoại trừ biển thì nơi nào cũng có một con thần thú trấn giữ.
Xem ra con thần thủ này không dễ xơi rồi.
Ở đây ngoại trừ Tống Mao Bàng là rồng có thể thích nghi với nước và trên không thì chẳng còn ai có thể xuống nước được.
Mà muốn ra khỏi nơi này thì phải băng qua con thác thì mới đến được lối ra bên kia.
Tuyết Loan tiên nữ này thật sự đúng là thích thử thách khó khăn mà.
"Chúng ta phải làm sao? Với thực lực hiện tại, Luyện Thể cảnh tứ trọng thì cũng không có cơ hội thắng nó được.
Hơn nữa thần thú là cá côn thì còn khó thắng hơn." Mâu Thành Vũ hướng ánh mắt mong chờ về phía y.
"Đừng nhìn ta, kiểu này chỉ có Hải Sa Kinh Ngư mới làm được thôi.
Vị hoàng đế của đại dương đó mới đủ khả năng chiến thắng con thần thú cá côn này, ta thì một cái khả năng cũng không có đâu.
Nếu giờ ta đạt đến Linh cảnh thì may ra còn có thể hi vọng được." Ba Ngải Tư bình thản nói chứ thật ra y hoảng còn hơn bọn họ.
Khả năng chết của y rất cao nếu đấu với thần thú đấy.
Ngày đó y đánh với một con thánh thú hình cá muốn mất nửa cái mạng rồi, giờ thì chắc chết tiếp quá.
Sau nhiều chuyện trải qua, Ba Ngải Tư học được một đức tính quan trọng là phải tự lượng sức mình mà làm.
Với y việc xử lý con cá côn này thì y bó tay rồi.
Loại cá côn gì mà vảy cứng còn hơn sắt thép.
nhìn kiểu nào đánh cũng không được.
Nếu giờ y là Hải Sa Kình Ngư thì y xử nó luôn chứ nói thật y cũng không muốn bản thân bị mất mặt thế này đâu nhưng cuộc sống lại không cho phép.
Tống Mao Bàng tuy là rồng nhưng mà giờ cũng không thể làm gì được nó.
Nếu sử dụng Thần Hư Giới thì tốn nhiều long huyết cho nó lắm, hơn nữa thời gian duy trì cũng chỉ có hai khắc nên không thể chiến đấu lâu dài.
Nhưng nếu nói về cá côn thì nó cũng tương tự mấy con cá côn chưa tu luyện thành yêu thú.
Điểm yếu của nó nằm ở phần bụng, mũi, mắt, vây nhưng những bộ phận đó được bảo vệ rất kỹ nên là muốn phá thì nằm mơ đi.
Nếu giờ hắn có thể biến thành rồng như trước đây thì không ngần ngại lao vào cắn chết con cá côn đó.
"Rồi giờ sao? Chẳng lẽ chúng ta phải tiếp tục đứng đây chờ à?" Nguyên Ngọc nhìn mấy nam nhân trong nhóm hỏi: "Ta thì nghĩ là tạm thời dùng tạm nước đi, thêm vài linh thảo ở đây nữa.
Nếu đột phá tiếp thì sẽ tốt cho chúng ta rất nhiều.
Còn con cá côn này thì giải quyết sau"
"Muội nói dễ nghe thế là sao hả A Ly? Muội có biết thứ ta ghét nhất chính là loại cá vảy bằng sắt thép không? Ta hận lũ cá côn!" Ba Ngải Tư lườm nàng một cái, siết chặt tay, nghiến răng nói.
Tống Mao Bàng: "..." Chắc sau này nên bỏ cá ra khỏi thực đơn.
Cái tính dở hơi của y lại bộc phát rồi.
Bình thường thì sẽ không như vậy nhưng khi nghe đến đấy con cá côn thì không biết vì sao lại như vậy.
Nguyên Ngọc nhớ hình như là hồi đó y từng ra bờ biển, gặp cháu của Tây Hải Long Vương là một con côn lớn ăn hiếp y rồi sau đó....!À, giờ hiểu rồi.
Mấy loại cá khác thì không có chuyện gì nhưng gặp vấn đề với cá côn.