Thiên Địa Đại Đạo


“Sao có thể, rõ ràng lúc đó hắn đã trọng thương chỉ còn một hơi.” Phương Đức cánh tay cầm đại đao run rẩy, không phải vì sợ hãi mà là tức giận.

Sự việc mười lăm năm trước vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu. “Việc đã nói ta đều đã nói, tiếp theo nên làm thế nào là ở ngươi mà thôi.

Chúng ta phải mau trở về thôi.” Hàn Thông quay lưng nói với hai tên thanh niên còn lại. “Đợi đã gia gia, người thấy mỹ nhân kia thế nào.

Rất hợp khẩu vị của ta, hay là …” Một tên thanh niên liếm mép chỉ vào Phương Thanh Đồng nói. Những người trong thôn nghe vậy đùng đùng tức giận lập tức muốn lao lên.

Thế nhưng ngay lúc Hàn Thông quay mặt lại trừng mắt, một tên tráng sĩ gần đó lập tức ngã xuống.

Mọi người thấy thế kinh hãi vội lui lại vài bước. “Ta còn chưa có ý giết người cho nên đừng động đến giới hạn của ta.” Hàn Thông khuôn mặt âm trầm lần nữa lên tiếng. Lão ta đưa mắt nhìn Phương Thanh Đồng lần nữa rồi lại liếc sang Phương Đức nói. “Phương lão đầu, đây hẳn là cháu gái của ngươi đi.

Nàng xinh đẹp như thế nếu như rơi vào tay của Đại Tiên Chân Nhân thì thật là không tốt, hay là để Hàn Bá cháu trai ta nhận về làm thiếp thế nào?” “Ngươi muốn chết?” Trương Định lúc này chịu không được nữa liền nhảy đến vung quyền tấn công. Hàn Thông vẫn không có ý định chống trả, bên cạnh lão một tên thanh niên liền nhảy ra phía trước cản trở. Hai quyền chạm nhau, Trương Định lùi trở lại ba bước, chính tên kia cũng đồng dạng như thế.

Đôi mắt ngưng trọng tập trung về phía đối phương. Tên thiếu niên kia chính là Hàn Bá trong lời nói của lão trung niên.

Hắn trước giờ luôn cho rằng mình là người xuất sắc nhất trong đám thanh niên đồng trang lứa cho nên luôn luôn kiêu ngạo, thế nhưng lúc này lại gặp phải Trương Định không phân cao thấp.

Điều này làm lòng hiếu thắng của hắn nổi lên. Đang còn muốn xông lên thì bị Hàn Thông kéo lại.

Hắn nhìn sang Phương Đức nói. “Phương lão đầu, nếu ta không lầm thì tên tiểu tử kia là người may mắn được cháu gái ngươi chọn trúng đi.” “Cút cho ta.

Đừng để ta gặp lại thêm lần nữa.” Phương Đức vung đại đạo xuống đất tạo thành một vết cắt dài gầm lên. “Ngươi bình tĩnh lại đi.


Ta bảo rồi, cho dù ngươi có xông lên thì cùng lắm đánh cái tay ngang với ta mà thôi, chưa kể ta còn có thần thông như Đại Tiên a.” Phương Đức âm trầm.

Đúng vậy, tên này vẫn còn tà thuật vừa rồi cho dù đánh nhau cũng khó mà chiến thắng được. Thấy ông ta còn kiêng kỵ, Hàn Thông khuôn mặt giãn ra vài phần nói tiếp. “Nếu ta đoán không lầm tiếp theo là phần cướp dâu đi.

Hay là để Hàn Bá ta thử một phen, nam nhân mà cháu gái ngươi chọn liệu có xứng hay không.

Dù sao trước sau gì nàng cũng về tay Đại Tiên mà thôi.” Hàn Bá bước lên hai tay đan vào nhau vang lên những tiếng kêu rốp rốp dùng đôi mắt hám sắc nhìn Phương Thanh Đồng.

Hắn bắt đến gần mỹ nhân tiện thể dùng tay đẩy người bên cạnh nàng đi ra.

Thế nhưng Trác Phàm vẫn cứ đứng yên bất động, cho dù hắn dùng lực cỡ nào cũng không thể xê dịch một li. Hàn Bá cảm giác như mình đang đẩy không phải là một tên thanh niên nhỏ bé mà là một cái trụ trời.

Một tay không đủ, hắn dùng tay còn lại hết sức bình sinh mà đẩy nhưng người kia vẫn cứ đứng trơ ra đấy. Phương Đức cũng một mặt kỳ dị nhìn đến Trác Phàm.

Ông biết Trác Phàm không phải là yếu nhưng về mặt lực lượng hẳn là không bằng Trương Định.

Nhưng đó chỉ là phân tích từ một phía mà thôi.

Trác Phàm có Ngân Hà Kim Sa đoán thể nơi nào lại thua kém Trương Định? Huống chi lúc này, phong ấn trong người cơ bản đã được hắn đả thông gần hết, cơ thể cũng đã có một chút ít nguyên lực vận hành. Thẹn quá hóa giận, Hàn Bá lùi lại một bước lấy đà vung tới một quyền thẳng vào ngực đối phương. Phương Thanh Đồng thấy vậy hoản hốt định chạy tới cản trở nhưng làm sao kịp, khoảng cách của hai người kia quá gần. Thấy Trác Phàm một tay tùy ý đưa ra đón đỡ, Hàn Bá lực đạo phát ra lại tăng thêm mấy lần. Phía bên kia, Hàn Thông cười lạnh không thôi.

Xét về lực lượng cơ thể Hàn Bá có thể xem là không đối thủ ở Hỏa Băng Thôn ngoại trừ ca ca hắn là Hàn Thiên.

Tuy một quyền vừa rồi với Trương Định lão cũng có chút chấn kinh nhưng lão không tin có người thứ hai mạnh mẽ như tên vừa rồi còn tồn tại.


Đặc biệt là một kẻ nhìn như thiếu niên bộ dáng như vậy. Thế nhưng trên đời này làm gì có chuyện không tin thì sẽ không xảy ra.

Ngay khi cánh tay Hàn Bá đánh vào đầu quyền của Trác Phàm, một tiếng “rắc” rõ to vang lên.

Hắn còn đang muốn nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo vì gãy tay của đối phương thì một cảm giác đau nhức tới tận xương tủy truyền đến. “Aaaa…!” Cánh tay của Hàn Bá bây giờ xương cốt đã lồi ra, dòng máu chảy xuống còn vươn vãi trên mặt đất.

Hắn còn chưa kịp sợ hãi thì một quyền khác của Trác Phàm lại đánh tới, đôi mắt trắng dã mất đi ý thức. Trác Phàm rút nắm đấm còn dính máu ra, trên người Hàn Bá đã xuất hiện một cái huyết động triệt để mất mạng. Mọi người bất giác hít một hơi sâu cảm giác cứ như không thật cho lắm.

Xác tên nam tử đang nằm kia tốt xấu gì cũng vừa cứng chọi cứng ngang tay với Trương Định, thanh niên mạnh nhất hiện tại của Băng Hỏa Thôn.

Thế mà lại không đỡ nổi một quyền của Trác Phàm, điều này họ nhất thời khó mà tin tưởng. “Đệ đệ!” Thanh niên còn lại kêu lên một tiếng liền xông đến.

Trác Phàm chẳng nói chẳng rằng đứng yên ở đó, đợi cho người kia đến vừa tầm lập tức đưa tay bóp lấy cổ đối phương nhất lên. Tên kia nhất thời nghẹt thở, cánh tay loạn xạ vung vẩy cuối cùng bị Trác Phàm hơi dùng sức một tý đã nối bước Hàn Bá nghiêng đầu sang một bên mà chết. Mọi chuyện diễn ra quá mức nhanh chóng, đến cả Hàn Thông cũng không kịp phản ứng.

Chỉ trong một khoảnh khắc, hai đứa cháu trai hắn yêu quý nhất đều đã bị chết dưới tay của một mình Trác Phàm. Lão ta lần nữa trừng mắt, viên ngọc trên cổ lại nhạt hơn một phần.

Luồng năng lượng vô hình phóng ra đánh thẳng vào đại não của Trác Phàm.

Đây đã là toàn bộ những gì còn sót lại bên trong linh bảo. Trác Phàm cười lạnh, mặc cho nguyên thần trùng kích đánh vào người mình.

Dù lực lượng nguyên thần đang bị phong bế nhưng vẫn là rất hùng hậu, cho dù là thần chiếu cường giả trực tiếp tấn công cũng chưa chắc làm được gì hắn huống chi là một ít năng lượng kia. Hàn Thông thấy không có hiệu quả lập tức hoảng sợ vội vàng quay người chạy trốn.


Thế nhưng lúc này một thân ảnh cầm đại đao đã nhảy ra trước mặt chặn lại. Chuyện đã đến nước này, Phương Đức làm sao có thể để Hàn Thông rời đi dễ dàng như vậy.

Một khi tên này trở về thêm mắm thêm muối e rằng người của Băng Hỏa Thôn càng chết sớm hơn chi bằng diệt cỏ phải diệt tận gốc. Hàn Thông quá tự phụ vào pháp bảo mà Đại Tiên Chân Nhân ban cho, ngay từ đầu lão ta cũng không có ý định chiến đấu ở đây cho nên không hề mang theo vũ khí. Chỉ trong vài chiêu ngắn ngũi, lão ta lập tức bị trọng thương, trên người đã xuất hiện vài vết cắt sâu máu tuông ra bên ngoài. Sát ý trên người Phương Đức ngày một thịnh.

Nếu hỏi ai là người muốn giết chết Hàn Thông nhất thì hẳn là vị trưởng thôn này.

Đại đao huy động ngày một nhanh, bên trái đâm thẳng bên phải quét ngang, Hàn Thông thất thố chỉ đành nhặt lấy một khúc gỗ đỡ lấy.

Cuối cùng Phương Đức một đao từ trên chém xuống cực mạnh, Hàn Thông vội vàng đưa ngang thanh gỗ giương lên.

Kết quả ai cũng biết, cả người lẫn gỗ đều bị chém ra làm hai mảnh. “Gia gia, người không sao chứ?” Phương Thanh Đồng chạy đến nhìn gia gia của mình thở hổn hển lên tiếng. Hốc mắt đẫm lệ, Phương Đức quay sang ôm lấy đứa cháu gái vào lòng miệng thì thầm: “Gia gia đã trả được thù cho cha mẹ của con.” Ánh lửa bập bùng dần tắt chỉ còn lại đống than đỏ đang dần nguội lạnh.

Bên trong lêu lớn, khuôn mặt trưởng thôn vô cùng lo lắng nhìn những người có mặt ở đây. “Tên tà nhân kia vẫn còn sống, Hàn Thông nếu như lâu không trở về e rằng sẽ dẫn đến nghi ngờ.

Trác Phàm, con có ý gì hay không?” Phương Đức nhìn sang Trác Phàm nói, cách xưng hô của ông cũng đã thay đổi tựa như là cực kỳ hài lòng với đứa cháu rễ này.

Dù sao với biểu hiện vừa rồi, Trác Phàm có thể coi là đệ nhất thanh niên ở Băng Hỏa Thôn này rồi. Trác Phàm dĩ nhiên nhìn ra điều này bèn nói: “Trưởng thôn à.

Ngài có thể đừng gọi ta thân mật như vậy hay không? Tình cảm của Thanh Đồng cô nương thứ lỗi ta không thể nhận.” Phương Đức ngẩng người, những người còn lại ngẩn người.

Cũng may là Phương Thanh Đồng không có mặt ở đây, nếu như nghe thấy những lời này sợ rằng nàng sẽ rất thất vọng. “Trác Phàm, cháu gái ta có gì không tốt? Tại sao ngươi lại không chấp nhận nàng?” “Ngài đừng vội trách cứ, thật sự ta đã có ý trung nhân, bởi vì thế cho nên mới không thể nhận lấy tình cảm của nàng.

Lại nói ngài thật sự chấp nhận một kẻ có người yêu lại còn nạp thêm cháu gái ngài làm thiếp hay sao?” Lúc này Phương Đức mới hiểu ra.

Đúng vậy, Trác Phàm không phải là người trong thôn, bọn hắn chỉ là tình cờ cứu được, những chuyện trước đó lão không hề biết cũng chưa hỏi kĩ. “Thôn trưởng à, chuyện trước mắt là phải tìm cách đối phó với tên đại tiên kia.” Một lão nhân lên tiếng nhắc nhở. Mọi người đều trở nên trầm mặc.

Năm xưa vì đánh trọng thương tên tà nhân kia, Băng Hỏa Thôn đã trả một cái giá quá lớn.


Nếu lần này hắn tới đây e rằng thật sự như lời Hàn Thông nói chính là một màn huyết tẩy. Trác Phàm từ đầu đến cuối vẫn không nói ra cái gì.

Dù sao một tên thần chiếu cảnh xuất hiện không phải là kẻ mà những người ở đây có thể chống lại được.

Vẫn là hắn phải tìm cách đả thông kinh mạch khôi phục thực lực mới khả thi nhất cho nên cáo từ trở về trước. Sau một hồi bàn bạc, những người lão làng nhất trong thôn đi đến quyết định chính là liều chết.

Băng Hỏa Thôn là nơi sinh sống lâu đời của bọn họ dù có chết cũng phải chết trên chính mảnh đất của mình.

Có điều đám người trẻ thì lại khác.

Buổi sáng hôm sau, Trương Định được trưởng thôn gọi đến. “Cái gì? Ngài bảo chúng ta rời khỏi đây chạy trốn? Sao có thể được? Sao ta có thể bỏ lại mọi người mà một mình tìm đường sống?” Trương Định nhất quyết không đồng ý. “Ngươi đừng có hồ đồ.

Các ngươi là hậu đại của chúng ta, nhất định phải giữ lại một tia huyết mạch.

Ta không nỡ để Thanh Đồng chết.

Tuy có chút ích kỷ nhưng cứ coi như ta cầu xin các ngươi hãy mang nàng an toàn rời đi.

Núi xanh còn sợ gì không có củi đốt, đợi đến khi các ngươi có đủ thực lực thì trở về trả thù cho chúng ta cũng không muộn.” Trương Định cắn chặt răng.

Đúng vậy, Phương Thanh Đồng vẫn là người hắn quan tâm nhất.

Cho dù chết hắn cũng muốn bảo vệ được người trong mộng của mình. Hắn cũng nghe được Trác Phàm đã có người yêu nên đã từ chối Phương Thanh Đồng.

Tia hi vọng lần nữa nhóm lên, mặt dù nàng vẫn chưa biết nhưng sự thật vẫn là sự thật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận