Thiên Địa Đại Đạo


Trước cái phất tay của Triệu Hữu Kiềng, Trác Phàm chỉ kịp nhìn xem đạo hắc mang thoáng qua.

Trước mắt hắn triệt để biến thành màu đen kịt chẳng nhìn thấy được gì, không nghe được, thậm chí đến cả cảm xúc xung quanh cũng hoàn toàn biến mất.“Chuyện gì đã xảy ra?” Trác Phàm nghi hoặc trong lòng.Con mắt nhìn trái nhìn phải một hồi, Trác Phàm vội vàng vận chuyển nguyên lực tỏa ra, cố gắng cảm nhận mọi thứ xung quanh.

Đáng tiếc là vô ích, hết thảy mọi thứ đều là một mảnh không gian trống không phảng phất như hắn bị lưu đày đến một vị diện khác.Trác Phàm khó tránh khỏi kinh hãi, trái tim bất giác trầm xuống, mặt mày liền trở nên ngưng trọng.

Đang lúc cả kinh, bên tai hắn đột nhiên truyền đến âm thanh của Triệu Hữu Kiềng.“Trác Phàm tiểu tử, lúc mới đến đây ngươi có thắc mắc tại sao nguyên thần dò xét không thể đi qua bán kính mười trượng hay không?”Trác Phàm giật mình, đúng vậy, cảm giác y hệt lúc đó, có điều hiện tại còn dữ dội hơn.

Hắn không những không cảm nhận được gì mà đôi mắt cũng đã ngập trong màn đem.“Đấy chính là do đại trận lão phu bày ra có tên là Vô Giác Trận.

Một cái thập nhất cấp trận thức.

Tác dụng như tên, phàm là kẻ nào rơi vào trận pháp, ngũ giác đều lập tức bị tước đoạt mặc kệ ngươi có mạnh mẽ thế nào nếu không cảm nhận được mọi thứ liền đều trở nên vô dụng.”Không khỏi vô cùng hoảng sợ, lông mày của Trác Phàm gắt gao nhíu lại.

Mọi nhận thức, cảm quan đều là dùng ngũ giác.

Nếu như chúng bị mất đi liền không khác gì thoát ly thế giới này cả, động cũng không có thể động, phản ứng cũng không phản ứng kịp.Nói cách khác, khi rơi vào tình cảnh như hiện tại, cao thủ thế nào cũng chỉ có thể đánh bừa mặc cho đối phương mỗi phút mỗi giây xâu xé.“Trác Phàm, tiếp theo đó chính ngươi phải đỡ lấy từng đợt công kích của lão phu.

Cố gắng đừng chết đấy.

Ha ha!” Tiếng cười của Triệu Hữu Kiềng vang lên, bắt đầu xuất trảo tấn công.Trác Phàm ở bên trong không gian đen tối mù mịt chợt cảm thấy vô số lưu quang xoẹt qua.

Hắn muốn cản đưa tay đánh trả nhưng một cái cũng không được, toàn bộ đều xoẹt qua người.Trong tim khẽ nói một cái, Trác Phàm đột nhiên cảm nhân cơn đau truyền đến lại càng hoảng sợ.


Hắn không biết những lưu quang kia là cái gì nhưng chúng xượt qua quá nhanh, nhìn thì vô thực nhưng lại gây ra sát thương.Đúng lúc này, bên tai của Trác Phàm lại vang lên tiếng nói: “Tiểu tử, hiện tại trước ngực của ngươi đã bị ba dấu cắt sâu đến nửa phân, nếu cứ tiếp tục e rằng không bị ta đánh vào điểm trí mạng thì cũng mất máu là chết a.”“Quả nhiên cơn đau kia là thật.

Nhưng mà chỉ có thể cảm nhận vết thương nghiêm trọng ngoài ra không thấy được gì khác.” Trác Phàm trong lòng nghĩ thầm.Mỗi lần tổn thương ý thức của hắn trong không gian tinh thần đều như phát giác nhưng lại không cách nào phóng thích nó thành hành động để né tránh, chỉ vài hơi thở sau đó, khắp thân thể đã bị thêm vài đạo vết thương.“Đáng chết.

Tiếp tục như vậy lão tử liền chết cũng không biết mình chết như thế nào.”Cắn chặt hàm răng cố gắng kiềm nén cơn đau trong người, Trác Phàm nhìn khắp xung quanh nhưng căn bản là không có phát hiện bất kỳ điều gì bất thường.

Hắn nhắm mắt thật chặt nguyên lực, tinh thần lực đồng thời lần nữa vận chuyển đêm cơ thể phát huy lực lượng đến cực hạn.Triệu Hữu Kiềng ở một nhìn nhìn thấy một màn này, khuôn mặt hơi đổi.

Ông sao có thể ngờ được Trác Phàm tu vi như thế mà lại thể hiện lực lượng vượt xa thần chiếu cảnh đến như vậy.“Thật đúng là một cái quái vật!”Bất giác nói lên một tiếng, không biết Triệu Hữu Kiềng ghen tỵ hay là tán thưởng nhưng thiết trảo vẫn không vì thế mà chậm lại tiếp tục từng đạo cào lên người đối phương.Trác Phàm dần bình tâm tĩnh khí trở lại, dò xét xung quanh hết thảy có tìm ra manh mối ở bên trong đó.

Nhưng những gì cảm nhận được chỉ là cơn đau ngày một giày vò cơ thể hắn ngoài ra không có điều gì khác.Đúng lúc này, bên tai lại vang lên một tiếng thở dài: “Trác Phàm tiểu tử, ngươi quá phụ thuộc vào ngũ giác của mình.

Nếu đối thủ từ trong bóng tối tấn công, đi vô ảnh về vô tung ngươi liền mất mạng, đừng quá ỷ lại nó.”Nghe thấy những lời này, Trác Phàm liền động dung như thể ngộ ra điều gì.

Thế nhưng mà một đạo vết thương truyền đến cảm giác đau nhức đã cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.Triệu Hữu Kiềng nhìn Trác Phàm ngã xuống bên dưới vũng máu của mình bất đắc dĩ thở dài lần nữa phất tay.

Mọi cảm giác đều trở lại như cũ, nhưng hiện tại Trác Phàm đã triệt để bất tỉnh chỉ còn lại khuôn mặt trắng bệch vẫn đang nhăn nhó ở đó mà thôi.Không biết bao lâu sau, Trác Phàm mới từ từ mở mắt.

Khuôn mặt lộ rõ sự thẫn thờ cùng mệt mỏi.

Nhìn lên vết thương trên người thật sự làm hắn khí tránh khỏi kinh hãi.


Bộ y phục bây giờ bị huyết dịch thấm vào mà trở nên cứng lại đến cả màu cũng đổi từ xám sang đen.

Cả thân thể đâu đâu cũng là vết cắt sâu nửa phân, cũng may Triệu Hữu Kiềng còn không có đánh lên mặt nếu không thì hủy dung là chắc chắn.Nhìn Triệu Hữu Kiềng ở trên quan tài, Trác Phàm khóc không ra nước mắt nói: “Lão tổ à.

Ngài có thể nhẹ tay một chút được hay không, một nửa cái mạng của ta đều bị ngài bào mòn rồi.”“Có cái rắm.

Ngươi nhìn vết thương của ngươi đi.

Có khác gì quái vật không chứ.

Mới có mấy ngày lại có thể hồi gần như hoàn toàn hồi phục, khí tức cũng đã ổn định trở lại rồi.

Trác Phàm, ngươi nói ngươi không phải là quái vật hay linh thú gì đó trùng sinh sao?”Triệu Hữu Kiềng nhìn Trác Phàm có chút ghen tỵ nói.

Năm đó ông cũng vì thương thế không kịp khôi phục mà bị kẻ thù đánh giết, nếu như tốc độ hồi phục biến thái như tên tiểu tử này thì bây giờ vẫn còn sống chứ không tồn tại như một linh hồn ở nơi đây.Trác Phàm bị vị lão tổ này mắng cho co rụt đầu không dám nói cái gì.

Trong người chảy qua dòng máu của thánh thú, tứ chi được thay thế bằng tứ chi của thánh thú cho nên nói hắn là quái vật cũng không có sai.

Cũng chính nhờ vậy mà khả năng hồi phục mới có thể kinh người như vậy.Phi thân xuống đất, Triệu Hữu Kiềng lần nữa lên tiếng: “Được rồi.

Nếu ngươi đã bình phục chúng ta liền tiếp tục a.”“Ách.


Ta còn chưa có khỏi, đợi thêm một thời gian nữa có được không?” Trác Phàm sợ hãi nói.“Cái này không ở ngươi quyết định.”Vừa dứt lời, Triệu Hữu Kiềng lần nữa phong bế toàn bộ ngũ giác của Trác Phàm.

Mọi thứ xung quanh hắn trở nên âm u mờ mịt lần nữa, cho dù có cố gắng thế nào cũng đều vô ích.Triệu Hữu Kiềng cười lạnh gầm lên một tiếng, song trảo một lần nữa hung hãn tấn công.Từng đạo, từng đạo vết thương chồng chất vết thương lần nữa xuất hiện trên cơ thể còn chưa có kịp hồi phục hoàn toàn của Trác Phàm.

Tâm thần thầm kêu lên một tiếng đau đớn, hắn cắn răng cố di chuyển thân thể đến nơi nào bất kì.Nhưng kết quả không khác là bao, vết thương ngày một dày đặc, tâm trí của Trác Phàm cũng mắt đầu mờ mịt không rõ.

Trong lúc mơ hồ, trong đầu của hắn chợt vang lên lời nói của Triệu Hữu Kiềng trước đó.

“Đừng quá nương tựa vào ngũ quan cảm giác.”Triệu Hữu Kiềng nhìn Trác Phàm yếu đuối cố gắng đứng vỡ ở đó lắc đầu không thôi.

Xem ra lần này hắn vẫn chưa ngộ ra điều gì.

Tuy thế ông vẫn ra thêm một kích nữa, chừng nào tên tiểu tử kia hoàn toàn ngã xuống mất đi ý thức mới thôi.Ấy vậy mà một trảo kia nhắm thẳng vào đầu vai sắp trúng mục tiêu thì đột nhiên Trác Phàm biến đổi cước pháp chỉ hơi nghiêng người một chút liền dễ dàng né được.“Đây là…!”Triệu Hữu Kiềng kinh ngạc kêu lên.

Còn không đợi ông ta mừng rỡ, Trác Phàm đã ngã xuống đất lần nữa bất tỉnh cái gì cũng không biết chỉ để lại trong đầu vị tông chủ này một mớ nghi hoặc.“Có phải là lúc nãy tiểu tử này vừa mới làm được hay không?”Lần tiếp theo Trác Phàm tỉnh dậy đã là bảy ngày sau.

Tinh thần của hắn không hiểu vì điều gì mà trở nên phấn chấn.

Không đợi Triệu Hữu Kiềng ra hiệu đã hối thúc ông ta bắt đầu.

Và tất nhiên vị lão tổ kia cũng vui lòng làm theo.Ngũ quan lần nữa bị phong bế, Trác Phàm cảm thụ cơn đau giày xé tâm can cố gắng nhớ lại cảm giác trước đây như thế nào.

Bởi vì lúc đó tâm thần của hắn đã trở nên mơ hồ những gì còn nhớ lại không nhiều chỉ có thể từ từ lục lại, theo con đường cũ mà khai phá.Triệu Hữu Kiêng ở một bên không ngừng tấn công.

Càng làm ông kinh ngạc chính là số lần Trác Phàm né chiêu ngày một nhiều.

Nếu như lúc trước trăm đòn tránh được một đòn thì bây giờ đã là hai, ba.Trác Phàm tuy bị phong bế ngũ quan cảm giác nhưng vẫn có thể cảm nhận cơn đau liền biết được mình đang có tiến triển.


Thì ra muốn luyện được giác quan thứ sáu phải đồng nghĩa với việc vứt bỏ tất cả cảm nhận của mình về thế giới quan, dựa theo phản xạ tự nhiên mà thúc đẩy cơ thể hoạt động.Đến khi Trác Phàm sức cùng lực kiệt mà ngã xuống bất tỉnh, trên khuôn mặt trắng bệch vẫn lộ ra vẻ hài lòng với những gì thu được ngày hôm đó.Triệu Hữu Kiềng nhìn thấy cũng ai thán không thôi.

So với tên tiểu tử trước đó, Trác Phàm lại càng làm tốt hơn.

Đột nhiên ông ta như nhớ ra điều gì liền lẩm bẩm: “Đúng rồi.

Tiểu tử kia không phải họ Lạc, mà là họ Lục”Trác Phàm đang hôn mê dĩ nhiên không hề nghe được lời này.

Những ngày sau đó hắn tỉnh dậy đều điên cuồng luyện tập.Mỗi lần như thế, khắp người chỉ toàn là vết thương nhưng Trác Phàm không hận không oán Triệu Hữu Kiềng.

Muốn tăng thực lực thì phải chịu khổ, đây là cách sinh ra cường giả thực thụ, không có con đường tắt nào khác.Đến một ngày, Trác Phàm tỉnh dậy, Triệu Hữu Kiềng đem đôi mắt rạng rỡ tinh mang nhìn hắn chấp chứa vô tận tán thưởng.

Ông chậm rãi đứng lên nói: “Giác quan thứ sáu ngươi cơ bản đã nắm giữ được.

Hiện tại ta có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi.”“Nhiệm vụ sao?” Trác Phàm nghi hoặc hỏi lại.Chậm rãi gật đầu, Triệu Hữu Kiềng cười lạnh nói: “Ở cách đây mười dặm về phía tây, ta cảm nhận được có kẻ ngoại lai xâm nhập.

Nhiệm vụ của ngươi chính là tìm chúng diệt sát.”“Ở Thiên Ma Cấm Địa này còn có người ngoài? Chẳng lẽ nói có kẻ đem bọn chúng tới đây?” Trác Phàm nghi hoặc hỏi.“Quan tâm thân phận bọn chúng để làm cái gì? Giết người thôi cần phải nhiều lí do vậy không?” Triệu Hữu Kiềng bất đắc dĩ nói.Trác Phàm nghe thế cũng xùy cười.

Đúng thế, muốn biết bọn chúng là ai thì đến đó hỏi liền rõ ràng thôi.“Ngài có biết thực lực của bọn chúng thế nào không? Hiện tại ta cũng chỉ mới khôi phục được sáu bảy thành mà thôi.”Không gian trên đầu chậm rãi mở ra hé lộ những tia nắng chiếu xuống.

Trác Phàm hơi nheo mắt muốn làm quen với ánh sáng thì bất ngờ cơ thể trở nên nhẹ nhàng.

Hắn bị ném bay trở ra kèm theo câu nói: “Ta bảo đi ngay là đi ngay.

Đừng có chậm trễ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận