Người ta thường nói, đại sư tỷ đi rồi thì phải làm sao? Câu trả lời tất nhiên là nhàn rỗi! Trái ngược với bên phía Hàn Tuyết Âm đầy cực khổ, đám người Thuấn Giai có thể nói là đời sống hưởng thụ nha!
Sáng ngủ tới mặt trời lên cao, điểm tâm thơm ngon vừa miệng.
Trưa trưa ngồi nghe kể chuyện, lại ăn chút đậu phộng bánh ngọt.
Chiều chiều tối tối nghe hát ăn thịt.
Nói chung là, bọn hắn thật hưởng thụ kỳ nghỉ này.
Cũng vì thế, Thanh Dạ Vũ đã nhiều ngày tức điên.
Hắn gân xanh bạo khởi, lôi kéo tay áo Thuấn Giai: "Aaaaa! Các ngươi đã hứa giúp ta tìm đệ đệ!" Nhưng rất tiếc, thân hình nhỏ bé của hắn kéo không động nổi thân hình to lớn Thuấn Giai.
Thuấn Giai cắn một cái hạt dưa, ngoáy ngoáy lỗ tai: "Đẻ yên nào, cho bọn ta còn nghe kể chuyện.
Chí Hàn, gọi thêm dĩa bánh dứa."
Lâm Chí Hàn quăng vỏ hạt dưa, hô to: "Tiểu nhi! Thêm dĩa bánh dứa!"
"Có liền!"
"Các ngươi đã hứa sẽ giúp ta!" Thanh Dạ Vũ dùng hết sức kéo: "Các ngươi không thể thất hứa!" Nhưng như cũ kéo không được Thuấn Giai.
Thuấn Giai trực tiếp phất tay áo, thoát khỏi tay nhỏ của Thanh Dạ Vũ, nhún nhún vai nói: "Đó là đại sư tỷ hứa.
HIện giờ đại sư tỷ đi rồi, ngươi muốn gì thì ngươi đi tìm nàng nói.
Bọn ta không làm!" Nói xong hắn lại tiếp tục cắn uống trà cắn hạt dưa.
Thanh Dạ Vũ nghe hắn nói, gân xanh bạo khởi: "Các nguoi như vậy là không giữ chữ tín, sẽ bị nghiệp báo quấn thân! Ai da!"
Lâm Chí Hàn một tay lấy bánh từ tiểu nhị, một tay hung hăng ký đầu tiểu giao nhân: "Ngươi mới là nghiệp báo quấn thân.
Cũng không nhìn lại xem ai tự tiện truyền tống người khác vào rừng.
Nếu Hại tiền bối không bị ám, nàng cũng sẽ không bại lộ.
Mà nàng không bại lộ, đại sư tỷ cũng sẽ không chịu tội."
Thanh Dạ Vũ ôm đầu đã nổi lên cục u, nước mắt lưng tròng: "Nhưng các ngươi đã hứa..."
"Thuấn Giai sư huynh! Chí Hàn sư huynh!" Phong Hào ngay lúc này tay ôm đầy đồ, bộ dáng hấp tấp, trở lại chỗ bọn họ.
"Phong Hào!" Lâm Chí Hàn nhanh chóng rót cho hắn ly trà: "Mau mau lại đây, uống miếng nước nào."
Thuấn Giai nhìn hắn đầu đầy mồ hôi, nhịn không được hỏi: "Ngươi đi mua vật liệu luyện hóa pháp khí, cũng đâu cần gấp như thế.
Có ai dám tranh tài nguyên với ngươi hay gì?"
Phong Hào trực tiếp bỏ qua ly trà của Lâm Chí Hàn đưa, thẳng tay cầm nguyên bình trà tu ừng ực.
Đợi đến lúc bình trà thấy đáy, hắn mới thở phì phò nói: "Không có, mà là ta thấy được một người.
Là kẻ Hại tiền bối bảo chúng ta đánh lúc ở Thành Sa Viên!"
Tiếng nói vừa dứt, cả ba người Thuấn Giai lập tức rơi vào trầm mặt.
Thanh Dạ Vũ thấy không khí đột nhiên thay đổi, không khỏi nuốt nước miếng hỏi: "Là kẻ nào? Rất khó đối phó sao?"
"Ngươi chắc chắn không nhận lầm chứ?" Thuấn Giai lại hỏi.
Phong Hào liên tục gật đầu: "Không sai được.
Chính ta tận mắt thấy hắn đi lại ở ngoài phố!"
Lâm Chí Hàn siết chặt nắm tay, nói: "Lần trước cả tòa thành nháy mắt thành tử địa, người này chắc chắn không thoát khỏi cang hệ.
Sư huynh, ta nghĩ chúng ta nên đuổi theo hắn."
Hai hàng lông mày của Thuấn Giai nháy mắt xoắn lại với nhau.
Sau một lúc hắn cũng gật đầu: "Chúng ta đuổi theo người này trước, ta sẽ truyền âm cho nhóm người Trương Vô Minh.
Đi nhanh, tránh tai họa."
Phong Hào cùng Lâm Chí Hàn đồng thời hướng hắn gật đầu.
Sau đó ba người lập tức đứng dậy hướng ra khỏi quán trà.
Thanh Dạ Vũ kêu lên hai tiếng, sau cũng nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng ai ngờ bọn họ vừa tới cửa liền bị một người khác chặn lại.
Người này thân hình to lớn, thậm chí còn cao hơn Thuấn Giai một cái đầu.
Cơ bắp cuồn cuộn, đầu thắt hai bím, trên tráng có thêm hai cái sừng, mặt vuông vức hùng dũng.
Vừa đứng ra, hắn lập tức che hết toàn bộ lối đi.
Đám người Thuấn Giai lập tức cảnh giác cao độ.
Thuấn Giai ánh mắt sắc bén, nhìn ma tộc trước mặt: "Tại hạ có việc gấp phải đi, xin hỏi huynh đài có thể nhường đường?"
Ma tộc kia cũng nhìn lại bọn hắn, không nhanh không chậm chỉ tay về hướng bọn hắn vừa ngồi: "Thanh toán tiền.
Các ngươi chưa thanh toán tiền, tính ăn quỵt à?"
À, bọn hắn quên trả tiền.
Đám người Thuấn Giai nháy mắt đỏ mặt, vội vàng đưa tiền cho ma tộc sau đó chạy đi.
Xấu hổ chết người aaaa!
Thanh Dạ Vũ dùng ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn bọn hắn.
Sự sỉ nhục của giới tu tiên!
-------------------
Ba người Thuấn Giai, thêm cái đuôi nhỏ Thanh Dạ Vũ, một đường chạy tới phố nam Kiếm Thành.
Phong Hào dẫn đầu đám người, luồn lách mấy hồi tới trước cửa hàng nơi hắn thấy Vãng Sinh.
"Chính là chỗ này!" Phong Hào chỉ vào một nhà bán linh dược, nói.
Thuấn Giai trầm ngâm nhìn cửa hàng, nói: "Đi thôi."
Đám người cứ như vậy lẻn vào trong nhà bán linh dược.
Bốn cái đầu, cúi xuống thật thấp, tướng đi lén lút núp sau các quầy hàng.
Phong Hào ló nữa cái đầu lên khỏi quầy hàng, quả nhiên thấy Vãng Sinh đang nhàn nhã xem đồ cạnh cửa sổ.
Hắn vội cuối rụt đầu lại, hướng ba người còn lại cấp báo: "Mục tiêu vẫn ở chỗ cũ.
Có vẻ đang lựa đồ."
Lâm Chí Hàn ló đầu lên, lại thụt đầu xuống: "Quả thật là hắn.
Chúng ta phải làm sao đây?"
Thanh Dạ Vũ cũng thò đầu nhỏ lên.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn hắn lập tức đỏ mắt, nghiến răng ken két.
Thuấn Giai thấy bộ dáng của hắn kích động, sợ hắn một phút bốc đồng làm hư chuyện, vội vàn kéo hắn núp xuống: "Ngươi nhận ra người kia?"
Thanh Dạ Vũ quờ quạng dụi mắt, ngữ khí phẫn nộ: "Hắn là một trong ba người gϊếŧ mẫu thân của ta!"
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào đồng thời hút khí lạnh một tiếng.
Phong Hào vỗ vỗ vai Thanh Dạ Vũ an ủi: "Ngươi cần phải bình tĩnh.
Kẻ này có thể đối đầu với mẫu thân ngươi chứng tỏ hắn cũng không phải tu vi xoàng xĩnh."
Lâm Chí Hàn cũng đồng ý, gật gật đầu hướng Thanh Dạ Vũ giang rộng hai tay: "Không cần khổ sở.
Lại đây ca ca cho ngươi chút ấm áp."
Thanh Dạ Vũ nhìn hắn ghét bỏ: "Ai cần ngươi cho ấm áp!"
Lâm Chí Hàn bị ghét bỏ, quay sang Thuấn Giai lắc lắc tay áo, ngữ điệu đầy oan ức: "Sư huynh, hắn khinh bỉ vòng tay ấm áp xếp hạng nhất nhì tu chân giới của ta."
Thuấn Giai đối với bệnh lâu năm của hắn cũng hết thuốc chữa.
Hắn xoa xoa đầu Lâm Chí Hàn nói: "Chúng ta tiếp tục theo dõi chờ Trương Vô Minh tới.
Nhiều một phần sức lực, nhiều một phần đường sống."
-----------------
Điệp Tuyết Cung.
Hại Thiên Thu cùng Vạn Toàn hủy bỏ kết giới.
Hại Thiên Thu muốn lợi dụng Hàn Tuyết Âm để sử dụng Thiên Tượng Không là thật, muốn nâng lên tu vi cho Hàn Tuyết Âm cũng là thật.
Suy nghĩ qua lại, Thiên Tượng Không vào tay Hàn Tuyết Âm là trăm lợi không một hại.
Dù gì cũng có nàng ở đây làm vật dẫn, khả năng truyền thừa thành công lại càng thêm cao.
Vạn Toàn nhìn Hại Thiên Thu, lại nhìn Hàn Tuyết Âm mặt đầy lo lắng, không khỏi cảm thán tụi trẻ bây giờ yêu nhau thật ngọt chết lão già như hắn.
Hại Thiên Thu thì đòi làm vật dẫn mà không nói cho người tình biết.
Hàn Tuyết Âm được lợi lại nhìn hắn bằng ánh mắt muốn gϊếŧ người.
Làm như hắn muốn bắt cóc người của nàng đi vậy.
Ôi, cuộc đời này bi ai!
"Tiểu nha đầu!" Hại Thiên Thu vui vẻ đáp xuống cạnh Hàn Tuyết Âm: "Lần này chúng ta nhặt được bảo vật lớn.
Ngươi sắp nhận được truyền thừa!"
Hàn Tuyết Âm cũng không cười hùa theo nàng, chỉ lẳng lặng gật đầu: "Ta đã biết." Ngữ khí lãnh đạm, giống như đây chỉ là một việc nho nhỏ không đáng chú ý.
Chỉ là nàng cảm thấy giao dịch giữa hai người kia, có thứ gì đó vô hình làm cho nàng bất an.
Hại Thiên Thu thói quen nàng mặt lạnh, cũng không nhận ra nàng bất an.
Nàng cười hì hì nói: "Mai mốt chúng ta đem thuật bói toán đi tới sòng bạc, về sau không cần lo thiếu tiền a ha ha!"
"Ngươi dám!" Vạn Toàn một bên phất tay bắt ấn, một bên trợn mắt nhìn nàng.
Đất trời xoay chuyển một cái, cảnh vật xung quanh liền thay đổi.
Không còn là núi cao cùng biển mây, mà hiện giờ các nàng đang đứng ở một hòn đảo lơ lửng trên không.
Từ đây có thể nhìn khắp bốn phương tám hướng, thu hết cả Hư Không Huyễn Cảnh vào mắt.
Trương Vô Minh cũng vui vẻ vỗ vai Hàn Tuyết Âm: "A Âm cơ duyên thật là tốt.
Ta không khỏi thấy vui mừng cho muội."
Hại Thiên Thu đem tay hắn ném ra, bĩu môi nói: "Vui mừng cái gì, ngươi chuẩn bị lo canh gác xung quanh đi."
"Được, được." Dương Thời Minh liên tục gật đầu, vui vẻ ôm kiếm đứng sang một bên.
"Sẵn sàng chưa?" Vạn Toàn nhìn ba kẻ hậu bối phía dưới, hỏi.
Ba người Hại Thiên Thu nhìn nhau một chút, ánh mắt kiên định đồng loạt hướng về tàn hồn phía trên: "Đã sẵn sàng!"
-----------------
Trúc Vân Môn, Trúc đảo.
"Ta nói sư muội.
Ngươi nhẹ một chút coi!" Lam Mạnh Khải vừa chảy nước mắt vừa la làng: "A đau!"
"Huynh không ngồi yên thì làm sao ta cạo tiếp được." Sư Điệp Hoa mắt phượng nheo nheo, giận nói hắn.
Lam Mạnh Khải oan ức: "Nếu không phải ngươi cạo trúng thì ta cũng không la làng.
Này này cẩn thận, đao kiếm vô tình!"
"Yên nào." Sư Điệp Hoa vừa nói, hay tay vừa cẩn thận nâng kiếm: "Chịu khó đi, huynh ba trăm năm nay không cạo râu.
Bây giờ đòi cạo, cũng không kịp tìm dao cạo."
"Nhưng cũng không có ai như muội!" Không có ai sẽ lấy bảo kiếm đi cạo râu!
Mà trái ngược với bên kia hai người hỗ động.
Phía bên này lại thanh tỉnh rất nhiều.
Tư Đồ Nghệ Mưu uốn éo dựa vào A Trúc sơn móng tay.
Vô Danh lẳng lặng uống trà.
Mà đối diện bọn họ, là một nam tử mặc thanh bào, tóc búi cao có vài sợi rũ xuống.
Râu quai nón lởm chởm, tuy nhiên lại không một chút nào làm người xem cảm thấy bê bối.
Ngược lại làm cho người ta hâm mộ vì một bộ lãng tử hiên ngang.
Người này cũng chính là phong chủ Ngâm Vân Phong, Hạ Thanh Tân.
Hạ Thanh Tân ngồi ngay ngắn, sóng lưng thẳng tắp: "Ý ngài nói chính là kẻ gϊếŧ chết Tự Viễn rất có khả năng là kẻ làm nên những vụ án kỳ lạ gần đây?"
Vô Danh hướng hắn gật đầu: "Tuy thiên đạo vẫn mơ hồ, nhưng ta cảm thấy việc này rất có khả năng.
Chưa kể Hại Thiên Thu bên trong bí cảnh đã bị người phát hiện thân phận.
Bất tử tộc, kỳ thực không thể mất thêm một vị vương nào."
Tư Đồ Nghệ Mưu giãn người một cái, nói: "Dù muốn hay không chúng ta cũng phải chấp nhận.
Những vụ án lạ đã bắt đầu xảy ra từ mấy năm trước.
Gần đây lại càng thêm mãnh liệt.
Như thảm trạng ở Thành Sa Viên."
Đúng như Tư Đồ Nghệ Mưu nói.
Từ mấy năm trước đã không ngừng xuất hiện những vụ án vô cùng bất thường.
Thậm chí trước khi Hại Thiên Thu tỉnh dậy chạy ra ngoài chơi.
Đó cũng là lý do, các phong chủ của Trúc Vân môn liên tục đi ra ngoài.
Mục đích không chỉ để điều tra, mà còn là để bảo hộ các đệ tử Trúc Vân môn.
Đó cũng là lý do vì sao lần đầu tiên Hại Thiên Thu tham gia cùng đám người Hàn Tuyết Âm, khi bọn họ gặp nguy hiểm Lam Mạnh Khải có thể vừa lúc xuất hiện.
Vô Danh phất tay một cái, nước từ trong ấm trà từ miệng ấm lập tức tuông ra.
Nước trà lơ lửng trên không, chẳng bao lâu liền hình thành sa bàn của đại lục.
Hắn nói: "Đây là vị trí những vụ án được cho là vô cùng kỳ lạ."
Vô Danh vừa dứt lời, trên sa bàng liền hiện lên những điểm đánh dấu.
Hắn nói tiếp: "Mà điểm chung của các vụ án này, là một loại khí màu tím kỳ lạ.
Không phải âm khí lại cũng không phải yêu khí."
Hạ Thanh Tân gật gật đầu, bên trên đó cũng có những vụ, chính tay hắn xử lý.
Sau một hồi hắn lại nói: "Hại Thiên Thu bị đâm thủng lai lịch, triều đình cùng các môn phái khác nhất quyết sẽ không đồng ý để một mối họa ở lại.
Bọn họ chắc chắn sẽ vây gϊếŧ nàng."
"Đó cũng là lý do chúng ta phải đi trước đón các nàng." Lam Mạnh Khải lên tiếng.
Vừa nói hắn vừa đi tới, tay phủi phủi râu rơi trên vạt áo.
Mà khiến cho mọi người ngạc nhiên hơn, là sau lớp râu dài là một nam tử ngũ quan như ngọc.
Khí độ hiên ngang, người gặp người mê.
Có thể nói là xưng danh bảng xếp hạng nam tử đẹp nhất tu chân giới.
Lam Mạnh Khải nhìn sang gương đồng, vô cùng hài lòng với diện mạo của bản thân.
Hắn một bên vừa chỉnh lại y phục vừa nói: "Trước đó tiền bối trong tông gặp nạn, bọn họ thừa nước đục chèn ép chúng ta.
Bây giờ khi dễ Trúc Vân môn không người trấn sao?"
Hắn khí vũ hiên ngang xách kiếm lên, nói: "Hại Thiên Thu dù là nhân tộc hay là bất tử tộc, đều là người của Trúc Vân môn.
Hôm nay Trúc Vân môn muốn trở mặt với thiên hạ, kẻ nào cản chúng ta, chúng ta liền đánh kẻ đó!"
Hạ Thanh Tân đập bàn một cái: "Đúng vậy!" Hắn kỳ thật cũng đã nhịn nhục lâu lắm rồi, nợ mới hận cũ liền trong dịp này đem ra tính một lần.
Vô Danh cùng Tư Đồ Nghệ Mưu cũng không ý kiến.
Dù sao Trúc Vân môn không chỉ nổi tiếng quy luật tuyển đệ tử phải đẹp mắt, còn nổi tiếng bênh vực người nhà không nói lý lẽ.
Đồng thời cũng là điều Vô Danh mong muốn khi tới tìm bọn họ.
Nhiều thêm một chỗ chống lưng, bọn hắn không chỉ có thể dễ dàng làm việc, mà Hại Thiên Thu cũng nhiều thêm một tầng bảo đảm.
Cứ như vậy, Lam Mạnh Khải, Sư Điệp Hoa cùng Hạ Thanh Tân, dẫn theo một trăm đệ tử.
Số còn lại cùng với các phong chủ còn lại trấn thủ sơn môn.
Vô Danh, Tư Đồ Nghệ Mưu dẫn theo ba trăm tộc nhân tinh nhuệ.
Hai đoàn người trực tiếp hợp lại, thẳng tiến Hư Không Huyễn Cảnh.
Triều đình Mộc quốc cũng cử ra năm trăm trúc cơ kỳ tu sĩ, do An Mộc Nhiên dẫn đầu.
Đồng thời phát lệnh, tổng đồ sát bất tử nhân.
Dẫn theo nhiều nước nhỏ, bao gồm cả các nước thuộc ma tộc cũng phát binh.
Các môn phái nhỏ lớn cũng theo sau, chen một chân vào trong vũng bùn lầy.
Triều đình La Thành im hơi lặng tiếng, không hề có hành động.
Tứ đại gia tộc tiếp tục bàn quang đứng nhìn.
Cả lục địa nháy mắt tràn đầy mùi khói lửa.
Báo hiệu cho một hồi thiên hạ đại loạn...
---------------
Tác giả: Chương sau là chương đánh dấu cột mốc quan trọng cả trong nội dung truyện cũng như đối với tui.
Như mọi người biết đây là bộ đầu tay của tui :> Lúc ban đầu chỉ là một sự thử nghiệm thôi, nhưng không ngờ có thể viết tới 100 chương ( ///A///) Có thể nói bộ truyện này gắng liền luôn với thời sinh viên của tui không sai.
Vào chương sau, mọi chuyện sẽ được hé lộ rõ ràng.
Lý do của đại chiến tam tộc, thù nước hận nhà, các kiểu con đà điểu đều sẽ đưa ra ánh sáng.
Có ai đoán ra được người áo đen kim đại boss là ai chưa? =)))))) Đoán đúng liền có thưởng nha :>>>>