Hàn Tuyết Âm có trong tay Thiên Tượng Không, trong nháy mắt thắp lên một đóm nhỏ hy vọng.
Bí mật về đại chiến tam tộc, không, có khi những bí mật còn sâu xa hơn đều sẽ được hé lộ.
Nhưng đó là chuyện của sau này, còn tình thế hiện tại của các nàng đầy cam go.
Trong ngoài thụ địch, máu lửa trải dài khắp nơi.
Người xưa nói quả không sai, thời gian không đợi người.
Trong lúc nhóm người Hàn Tuyết Âm nói chuyện, một trận tiếng nổ lớn lại "ầm ầm ầm" truyền tới.
Lần này tiếng động hiếm có không phải phát ra từ chỗ Hàn Tuyết Âm cùng Dương Thời Minh.
Mà là từ một nơi cách Kiếm Thành mười mấy dặm về phía tây.
Chỉ thấy mây đen kéo về, giữa trời xuất hiện một vết chém khổng lồ.
Sau lại có hàng trăm người từ trong vết chém phi kiếm mà vào huyễn cảnh.
Nhìn một màn này, Họa Chi Hoa không khỏi cau mày: "Không xong! Bọn họ vào được huyễn cảnh!"
Hàn Tuyết Âm cũng rõ ràng thấy được, tay nắm chặc Băng Sương Kiếm, phân phó: "Ta cùng tả hộ sứ tu vi cao nhất, sẽ tìm cách tiếp cận Dương Thời Minh.
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn hai người trợ giúp Trần Tô Lâm cứu giúp người trong thành.
Phong Hào, Thanh Dạ Vũ các ngươi tìm cách liên lạc với sư tôn.
Cần thiết phải nhanh!" Nói rồi nhanh chóng điều khiển phi kiếm hường về phía Hại Thiên Thu cùng Dương Thời Minh.
Hại Thiên Thu cùng Dương Thời Minh hầu như đã đánh tới trạng thái điên cuồng.
Mỗi một chiêu xuất ra đều mang theo lực lượng kinh người, liên lụy đến những vùng lân cận cũng đi theo trở thành một mảnh hoang vu.
Hàn Tuyết Âm cùng Họa Chi Hoa cũng khó khăn lắm mới có thể tới gần hai người một chút.
Họa Chi Hoa tu vi thiên hướng thô bạo lại vững chắc, thuận về lập kết giới phòng hộ.
Vậy nên nàng không ngần ngại dùng hết toàn lực, vì Hàn Tuyết Âm dựng một kết giới phòng hộ vững chải.
Cùng lúc đó, Hàn Tuyết Âm nhanh chóng xếp bằng, tịnh tâm, trong đầu không ngừng hiện lên Thiên Tượng Không bí pháp.
Trong nháy mắt thức hải của Hàn Tuyết Âm biến hóa thành mênh mông biển sao, chim hạc bay lượn, hoa sen từng đóa, nhật nguyệt luân phiên.
Mà từ nơi xa xăm, vang lên tiếng giảng giải của Vạn Toàn, như chuông đồng ngâng vang lại như thanh tuyền huyền diệu.
Bên ngoài khói lửa mịch mù, bên trong thức hải lại yên bình tới khó hiểu.
Dưới là nước, trên là sao trời.
Có hoa trong nước, có mây trên trời.
Có cá khẽ bơi lội, tuần lộc chạy ngang, lại có hạc trắng bay lượn.
Cảnh đẹp vô cùng, lại cũng huyền bí vô cùng.
Hàn Tuyết Âm nhìn từng dòng chữ không ngừng hiện lên, lại nhìn khung cảnh tuyệt mỹ không ngừng luân chuyển.
Từ đồi núi tới biển khôi, từ xuân sang hạ tới, từ thu qua đông về, nàng phảng phất như đã hiểu ra điều gì.
Gần như cùng một lúc, tiếng nói của Hàn Tuyết Âm cùng Vạn Toàn đồng loạt vang lên: "Thiên đạo vô tình, lưu chuyển vạn vật.
Nhân vi hữu tình, truy tầm đại đạo."
Đợi một lần nữa nàng mở mắt ra, đến cả Họa Chinh Hoa xém xíu nữa cũng cả kinh tự cắn rớt lưỡi.
Họa Chi Hoa vốn thấy hai người bên trên đấu tranh ác liệt, tính toán một lần nữa khuyên nhủ chủ nhân nhà mình lui về.
Lại không ngờ bắt gặp một cảnh tượng có một không hai, khiến cho nàng tự cảm thấy vả mặt tới thực nhanh.
Chỉ thấy Hàn Tuyết Âm quanh thân bao phủ bởi một tầng quang mang xanh biết lại thuần tịnh vô cùng.
Gia như oánh ngọc, tô điểm cho liên hoa giữa trán.
Ánh mắt cũng đồng dạng một màu xanh biết thuần tịnh, sâu thẩm lại hiền hòa, nháy mắt như nhìn thấu hồng trần, khai phá toàn thiên đạo.
Hại Thiên Thu cùng Dương Thời Minh trong nháy mắt cũng nhận ra linh lực dao động truyền tới.
Dương Thời Minh liếc nhìn hai người Hàn Tuyết Âm, cười một tiếng đầy trào phúng, tay tùy ý vung ra một chưởng hướng về Hàn Tuyết Âm.
Loài kiến thì vẫn mãi là loài kiến mặc người sâu xé mà thôi!
Hại Thiên Thu nhận ra nguồn linh lực quen thuộc, nhanh chóng xuất chiêu hóa giải chưởng pháo của Dương Thời Minh.
Rồi lại trong nháy mắt dại ra.
Hại Thiên Thu cảm thấy sóng mũi có chút cay, trong lòng lại không chút thương tiếc mắng: "Tiểu nha đầu ngu đần!"
Nàng kỳ thực, có chút chờ mong Hàn Tuyết Âm đến tìm nàng.
Điều này chứng tỏ trong tim Hàn Tuyết Âm thực sự có Hại Thiên Thu.
Mà không muốn, đó là Hại Thiên Thu bước lên con đường này một nữa là chịu chết.
Cảm giác mất đi bằng hữu cùng thân nhân quá đau đớn, đau đớn tới mức Hại Thiên Thu không bao giờ muốn Hàn Tuyết Âm phải trải nghiệm thêm lần nào.
Thà rằng Hàn Tuyết Âm không cần quan tâm tới Hại Thiên Thu, Hại Thiên Thu cũng muốn nàng sống được thật vui vẻ, thật tiêu sái.
Chỉ là, nàng không biết rằng Hàn Tuyết Âm cũng đã đem nàng tiến vào chỗ sâu nhất trong tâm, vô pháo vứt bỏ.
Hàn Tuyết Âm có thể không cần tìm cách báo thù, chỉ cần Hại Thiên Thu còn tồn tại.
Hàn Tuyết Âm tay phải chắp thành kiếm chỉ, tay trái mở ra, Thiên Tượng Không không ngừng xoay chuyển.
Dưới chân bát quái đồ sơ hiện, tinh tú thành hàng, thiên địa linh khí tụ tập: "Thiên Tượng Không thức thứ bảy, Kiến Vạn Kiếp!"
Trận pháp không ngừng biến hóa, càng ngày càng mở rộng, hướng thẳng Dương Thời Minh ập tới.
Linh lực cuồng cuộn, chấn tới yêu quái xung quanh cũng phải quỳ rạp không thể nhúc nhích.
Mắt thấy có thể thành công không nghi ngờ.
Dương Thời Minh đột nhiên âm hiểm cười, khí tím từ trong tay áo của hắn không ngừng tuông ra.
Chỉ một cái phất tay, pháp trận liền biến mất không thấy dấu vết.
Dương Thời Minh liếc nhìn Hại Thiên Thu sắc mặt trầm trọng, lại nhìn Hàn Tuyết Âm cùng Họa Chi Hoa vẻ mặt căng thẳng.
Hắn khinh thường cười một tiếng, lòng bàn tay mở ra.
Khí tím một lần nữa loan tỏa, chỉ trong tích tắc hình thành một pháp trận giống y như đúc của Hàn Tuyết Âm.
Họa Chi Hoa cả kinh: "Ngươi biết thuật tạo tác!"
"Chỉ là trò trẻ con mà thôi." Dương Thời Minh liếc nhìn sang Hại Thiên Thu, cười thần bí: "Không phải ngươi muốn biết quá khứ của mình sao? Tới nào! Ta giúp người nhớ lại!" Dứt lời trực tiếp đem pháp trận đánh về phía Hại Thiên Thu, còn không quên dùng khí tím trói lại Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu vận linh lực, muốn thoát vây lại phát hiện không cách nào thoát.
Nàng chỉ có thể sinh sôi, nhìn pháp trận của Dương Thời Minh dần áp sát, sau đó mạnh mẽ chui vào thức hải: "Aaaaaaaaaaaaaaaa!"
"Hại Thiên Thu!" Hàn Tuyết Âm vội vã rút kiếm hướng về phía Dương Thời Minh.
Dương Thời Minh phất tay một cái, toàn bộ kiếm chiêu của Hàn Tuyết Âm đều bị phá giải tới không còn một mảnh.
Hắn vươn tay, nhanh như chớp chế trụ cổ của Hàn Tuyết Âm.
Họa Chi Hoa thấy chủ nhân lâm nguy, cũng nhanh chóng xông lên.
Nhưng kết quả cũng chỉ có thất bại hoàn toàn.
Dương Thời Minh chỉ cần dùng hai ngón tay, cũng đã đủ phá giải chiêu thức của nàng, sau đó một tay nắm đầu Họa Chi Hoa, mạnh mẽ đem người từ trên cao ném xuống đất.
Hàn Tuyết Âm nhìn Hạo Chi Hoa bị ném xuống đất, tạo thành một cái lỗ to không gượng dậy nổi, trong lòng lo lắng không thôi.
Nàng cố gắng dãy dụa, nhưng lực đạo trên cổ lại càng ngày càng lớn khiến cho nàng hít thở không thông.
"A Âm a." Dương Thời Minh âm dương quái khí nói: "Ngươi làm ta đợi thật lâu.
Lâu tới mức ta cũng sắp hết kiên nhẫn.
Nhưng lại không ngờ hai người các ngươi các người lại cùng một lúc xuất hiện.
Chính là giúp ta hoàn thành việc lớn mà a ha ha ha ha!"
Hàn Tuyết Âm nhìn Dương Thời Minh điên cuồng cười, khó khăn phun ra mấy chữ: "Kẻ điên!"
Dương Thời Minh nhướng mày: "Kẻ điên? Loại súc vật như ngươi cũng đáng để lên tiếng sao?!" Nói rồi tung chưởng trực tiếp đánh về phía Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm nhận một chưởng này, cả người văng về phía Hại Thiên Thu, máu tươi nháy mắt tràn đầy khoan miệng, ngực đau đớn không thôi.
Hàn Tuyết Âm cố gắng nhìn xuống cảm giác đau thấu tâm can, trở mình ôm lấy Hại Thiên Thu lùi ra sau hơn mười mấy trượng.
Nhìn Hại Thiên Thu đau đớn ôm đầu, Hàn Tuyết Âm tâm nháy mắt lại đau đớn lên: "Hại Thiên Thu! Hại Thiên Thu ngươi sao rồi?!"
Dương Thời Minh lòng đầy vui sướng khi người gặp họa, tiếp tục nói: "Ngươi rất muốn biết tại sao có nạn đồ thành sáu mươi năm trước sao? Để ta nói cho người biết, chính là ta điều khiển bọn họ gϊếŧ hết tất cả người trong thành a ha ha ha!"
"Ngươi!" Hàn Tuyết Âm vừa mới nghe tới nạn đồ thành, ánh mắt căm giận nhìn về phía Dương Thời Minh.
Dương Thời Minh cũng không quan tâm ánh mắt phẫn nộ của nàng, tiếp tục nói: "Ta tìm kiếm người mang Hàn Linh Thể thật lâu.
Lại không ngờ mụ ta lặng lẽ giấu đi đích tôn của Hàn gia, khắp nơi phiêu bạt.
Cái gì mà vì bá tánh, vì người dân trong thành?! Rốt cuộc chỉ là thùng rỗng kêu to!" Nói tới đây hắn lại a một tiếng, làm như nhớ tới một món mỹ vị, liếm liếm môi: "Nhưng linh đan của bà ta cũng không tệ.
Rất hợp khẩu vị của ta."
"Tên súc sinh!" Hàn Tuyết Âm cơ hồ đã giận không thể kiềm chế, một lần nữa cầm lên Băng Sương Kiếm hướng về Dương Thời Minh đâm tới.
Hàn Tuyết Âm biết rõ, bà ta trong miệng hắn nói chính là nương của nàng.
Sáu mươi năm trước, cũng vào đêm định mệnh đó, yêu quái điên cuồng tràn vào thành.
Trong thành chỉ có dân tị nạn cùng ít ỏi tu sĩ sống dựa vào nhau.
Nương của nàng, còn có thúc thúc, vì từng người trong thành rút kiếm, không tiết tính mệnh mà vật lộn.
Thúc thúc chết không toàn thây, nương của nàng bị xiêng cọc giữa đường lớn, nội đan bị lấy mất.
Khắp thành máu chảy thành sông, xác người phơi thây đầy đường.
Chỉ có một mình nàng còn sống.
Mà đầu sỏ gây tội lại đang ở trước mắt nàng!
Dương Thời Minh như cũ không hề để mấy chiêu cỏn con của Hàn Tuyết Âm vào mắt, tùy tay phất một cái, lại đem nàng đánh bay ra xa.
Hàn Tuyết Âm bị đánh bay, hộc ra một ngụm máu, xương cốt không chỗ nào không kêu đau.
Dương Thời Minh nhìn nàng đầy chật vật, không khỏi chậc chậc vài tiếng: "Nói đi cũng nói lại, mỹ nhân như A Âm đây ta gϊếŧ cũng đáng tiếc.
Chi bằng...!ngươi đến dưới thân ta, vì ta mà mang long phượng thai a ha ha ha!"
Hàn Tuyết Âm trừng mắt nhìn hắn, thốt ra hai chữ: "Nằm mơ!"
--------------------
Hại Thiên Thu chỉ cảm thấy đầu đau như có hàng nghiền cây thiết chùy thay phiên nhau bổ vào thức hải của nàng.
Trong đan điền lại giống như có thứ gì đó muốn nứt toạt khiến nàng thống khổ không thôi.
Chỉ nghe "keng" một tiếng, hình ảnh như vũ bão ùa về.
Tất cả mọi thứ trong nháy mắt sáng tỏ.
Về đại chiến tam tộc, về trận đánh mà bọn họ gọi là diệt tà, cùng với những bí ẩn sâu hơn nữa đều hiện ra trong đầu Hại Thiên Thu.
Mà chủ mưu không ai khác, chính là Dương Thời Minh!
Chính hắn khiến cho nhiều bất tử nhân trở thành đọa nhân, khơi mào đại chiến tam tộc.
Cũng chính hắn là kẻ khởi xướng ý niệm thôn tín các tộc nhân khác.
Nhi tử của Yêu Vương, Thanh Thành Đế kẻ đáng ra phái chết từ sáu trăm năm trước!
Mà đúng như hắn nói, Hại Thiên Thu nàng kỳ thực đã từng là một công cụ dưới tay hắn, tên Thập Tam.
Điều này càng nói rõ hơn, ván bài này...!các nàng thua.
Hại Thiên Thu khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy Dương Thời Minh từng bước ép sát Hàn Tuyết Âm.
Tâm ngay lập tức chìm tới đáy cốc, nàng dùng hết sức bình sinh, một lần nữa thuấn di tới cạnh Hàn Tuyết Âm, nhanh như chớp mang theo nàng tới chỗ Họa Chi Hoa.
Hàn Tuyết Âm nhìn thấy Hại Thiên Thu tỉnh lại, chưa kịp mừng rỡ một trương phù đã trôi nổi trước mặt nàng.
Hàn Tuyết Âm vừa nhìn thấy truyền tống phù đang ở trạng thái chuẩn bị, lòng không khỏi lạnh hơn phân nửa.
Nàng áp không được run rẩy, nói: "Hại Thiên...!Hại Thiên Thu...!ngươi làm như vậy ta lần này sẽ hận ngươi thực sự."
Hại Thiên Thu không đáp lại nàng, chỉ lẳng lặng nhìn tuyệt thế dung nhan trước mắt như muốn đem hình ảnh cùa nàng ghi tạc tận sâu trong tâm khảm.
Sau một lúc, nàng chỉ khẽ dũi vào tay Hàn Tuyết Âm thêm một mảnh Nạp Ảnh Ngọc: "Sự thật, chỉ có thể nhờ tiểu nha đầu ngươi tới lo liệu."
Hàn Tuyết Âm nước mắt như vỡ đê mà chảy, nhưng chung quy vẫn chưa thể nói lời cuối cùng.
Truyền tống phú sáng lên, cứ như vậy mà đem cả hai người Hàn Tuyết Âm truyền tống đi thật xa.
Hại Thiên Thu nhìn thân ảnh của các nàng dần mờ đi, cho tới khi hoàn toàn biến mất.
Nàng khẽ cười một tiếng, nửa giống như tự giễu, nửa giống như tùy ý.
Lại nhìn Dương Thời Minh cao cao trên không, nàng cắn răng nắm chặc nắm tay.
----------------------------
Tác giả: tui lại đăng chương đây :> có ai nhớ tui hông? Cuối cùng cũng có thể viết tới lúc phơi bày sự thật, thật là kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi (\A\) Cho các bạn đọc nào nghĩ boss sẽ dễ chết như vậy thì các bạn trẻ thất vọng rồi ahihihi.
Đường tới đỉnh cao nhân sinh còn dài lắm :>