Huyền Thiên Đại Lục, Cẩm Vân Thành, Như Ý trà lâu.
Gió nhẹ mơn trớn cành liễu xanh, có vị thuyết thư ung dung tiến vào trà lâu.
Giữa đại sảnh ồn ào, vị thuyết thư như thường lệ đi tới bàn của mình, tiểu nhị như cũ pha cho hắn chén trà.
Vị thuyết thư nọ nhấp ngụm trà, "phạch" một tiếng mở ra quạt xếp: "Cảm tạ các vị hôm nay tới đây.
Hôm nay chúng ta không bàn Hàn Tuyết Âm tiên tử, liền nói Hắc Diệm Vương Hại Thiên Thu!"
"Cái này ta có biết!" Một đại hán phun trong tay hạt dưa, hào hứng nói: "Không phải nàng mệnh danh đại ma đầu sao? Nói đến nàng làm gì?"
Đại hán vừa dứt lời, liền nhận tới bao nhiêu cặp mắt đầy sát khí.
Nhiều tới mức nếu ánh mắt biết bắn tên thì hắn đã sớm trở thành cái rổ rồi.
Đại hán to con bị nhìn chằm chằm, không khỏi rụt rụt cổ: "Ta nói cũng không có sai đi..."
Người thuyết thư nhìn hắn lắc đầu.
Thời thế thay đổi, không biết ngồi đây có bao nhiêu người hâm mộ Hại Thiên Thu đâu.
Ngươi nói như vậy không khác nào tự tìm đượng chết.
Lại nói dù sao náo trong tiệm cũng không phải ý hay, người thuyết thư lập tức lên tiếng giải vây: "Các vị bình tĩnh bình tĩnh.
Nói tới Hại Thiên Thu người này, cũng không khỏi có chút phức tạp..."
Giữa khói sông nước, tiếng người kể chuyện dần dần phiêu xa.
Hại Thiên Thu lúc ban đầu xác thực được xem là đại ma đầu, gϊếŧ người không chớp mắt, làm hại biết bao nhiêu nhân tộc.
Hàn Tuyết Âm tiên tử lại không cho là vậy, sau khi Hại Thiên Thu lấy thân làm ấn, thân tẫn người vong, liền liều chết quên mình, đem sự thật phơi bày ra ánh sáng.
Hàn Tuyết Âm một mình gánh chín đạo thiên phạt của Cửu Quang Môn, thành công lấy quyền lên tiếng tối cao nhất giữa các tộc.
Sau lại cùng đại diện tam tộc, bế bốn mươi chín ngày, thực hiện soát hồn.
Cuối cùng đem ký ức của Hại Thiên Thu hoàn chỉnh đem vào Nạp Ảnh Ngọc.
Hại Thiên Thu vốn không có tên, chỉ biết nàng nguyên bản gọi Thập Tam.
Hơn tám trăm năm trước, yêu tộc trỗi dậy, bắt sống một loạt hài tử từ tam tộc.
Sau lại thực hiện thí nghiệm lên bọn trẻ, cuối cùng tạo ra những con rối, chỉ biết gϊếŧ người.
Lý Mộc Chi tức sư phụ của Hại Thiên Thu, dẫn đầu đối kháng yêu tộc.
Tới khi đứng trước thi xác của những hài tử này, lòng buồn không thôi.
Từ đó Lý Mộc Chi liền vùi đầu tìm cách giải thoát những đứa trẻ này, giúp bọn chúng một lần nữa trở lại cuộc sống bình thường.
Nhưng thực tế lại tàn nhẫn hơn hết thảy, Lý Mộc Chi vẫn không cứu được bất kỳ hài tử nào.
Từng hài tử chết dưới tay nàng, Lý Mộc Chi đều tự tay đem chôn tại núi Thanh Sơn.
Chiến sự kéo dài, số mộ trên Thanh Sơn cũng càng nhiều.
Cuối cùng ông trời không phụ lòng người, tam tộc tiếp tục chiến thắng yêu tộc.
Mà Lý Mộc Chi cuối cùng cứu được một người, chính là Hại Thiên Thu.
Từ đó, Hại Thiên Thu trở thành đệ tử chân truyền của nàng, thành công trở thành ứng cử viên Hắc Diệm Vương tiếp theo.
Lại nói ngày vui chóng tàn, yên bình không bao lâu thì bão tố lại tới.
Hại Thiên Thu trong lúc lịch luyện, một lần nữa gặp phải Dương Thời Minh.
Yêu tộc muốn hồi sinh yêu vương, tắc không thể thiếu một vật có tính chất chí âm lại chí dương.
Trong đó có hai ứng cử viên mà hắn nhắm tới, một là Hàn Linh Thể của Hàn gia, hai chính là hắc hỏa nội đan của bất tử nhân.
Hại Thiên Thu lại vừa vặn song linh căn, một là lôi linh căn, linh căn còn lại chính là hắc hỏa.
Dương Thời Minh vì bắt được nàng, không tiếc dùng mọi thủ đoạn.
Cuối cùng khiến cho nhiều bất tử nhân đột nhiên trở thành đọa nhân, vô pháp trở lại bình thường.
Từ đó mà đại chiến tam tộc cũng được nhất lên.
Lý Mộc Chi nỗ lực đưa yêu tộc ra ngoài ánh sáng, chấm dứt chiên tranh lại không ngờ cũng bị biến thành đọa nhân.
Cuối cùng, do chính tay Bình Giang Vương Lăng Mộ Thủy kết liễu, thân tán theo gió.
Cùng từ thế, bí ẩn không lời giải cuối cùng chôn suốt mấy trăm năm.
Để rồi, một lần nữa được ra ánh sáng, thì người xưa đã mãi không còn...
Người thuyết thư "phạch" một tiếng khép lại quạt giấy, nói: "Cuối cùng yêu tộc lạ tiếp tục gây họa nhân giang, thành công hồi sinh yêu vương.
Mà Hắc Diệm Vương, vì chúng sinh trên đại lục, sáng tạo ra "Bách Hộ Pháp" bảo vệ sinh linh khỏi tà tu suốt hai trăm năm, chính là thiên đại anh hùng!"
Mọi người nghe tới đây đều đồng loạt ồ lên hâm mộ.
Người thuyết thư lại tiếp tục chỉ về tấm biển Như Ỷ Lâu: "Còn tửu lâu các vị đang ngồi đây, chính là tửu lâu hai trăm năm trước Hắc Diệm Vương Hại Thiên Thu cùng chưởng môn Trúc Vân Môn Hàn Tuyết Âm quỵt tiền trọ!"
Hắn nói tiếp: "Với hơn hai trăm năm kinh nghiệm trong việc kinh doanh tửu lâu, Như Ỷ Lâu hân hạnh trở thành điểm dừng chân của các quý vị đại hiệp.
Ở đây bọn ta có phục vụ thâm quan giang phòng hai người đã từng thêu, bên kia có quầy lưu niệm, có bán các loại túi thêu hình Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm." Kẻ thuyết thư nháy nháy mắt: "Bao gồm các loại tranh sách đồng nhân, nên mua nhanh kẻo hết."
Hắn vừa dứt lời, người trong đại sảnh nháy mắt sôi nổi lên.
Ta chen ngươi đẩy...!mà đi mua hàng.
Ngồi trong một góc nho nhỏ, thiếu nữ nhìn đại sảnh một mảnh hỗn độn không hề tỏ vẻ.
Nhưng người bên cạnh nàng lại có chút cảm thán: "Nhị thế tổ, tửu lâu này cũng thật biết kinh doanh nha!"
Nữ tử được gọi là "nhị thế tổ" cũng không đáp lại nàng.
Nam nhân còn lại thấy như vậy, lại nhìn dĩa không trên bàn, quỳ xuống trước mặt nữ tử: "Nhị thế tổ, hay là ta đi mua cho người thêm chút bánh tô đường?"
Nhị thế tổ suy ngẫm một chút, sau đó trước mặt nam nhân liền xuất hiện một dòng chữ bằng linh lực: Ừm, nhờ ngươi Thiên Hành.
Chử Thiên Hành được đáp lại, hướng nữ tử còn lại nói: "Thiên Nhàn, ngươi chăm sóc nhị thế tổ, ta đi trước mua bánh tô đường." Dứt lời lập tức biến mất trong không khí.
Chử Thiên Nhàn nhìn nhị thế tổ của bọn họ một lúc, sau lại cẩn thận trân cầu ý kiến của nàng: "Chúng ta liền tiếp tục ngồi tại đây, hay là trở về phòng..."
Không nàng nói xong, nhị thế tổ của nàng đã biến mất không dấu vết.
Đợi Chử Thiên Nhàn hoàn hồn, đã thấy người kia một đầu tóc vàng chen lẫn giữa đám người.
Chử Thiên Nhàn khóc không ra nước mắt, vội đuổi theo: "Nhị thế tổ đợi ta!"
Chử Thiên Nhàn cảm thấy, cuộc sống này cũng thật khổ cực.
Chử Thiên Nhàn cùng Chử Thiên Hành là một cặp sinh đôi, từ nhỏ bái vào Hạ gia môn hạ, lại may mắn lọt vào mắt xanh của đại thế tổ, phong quang vô hạn.
Nói tới Hạ gia, dưới gối chỉ có hai người thừa kế.
Trưởng tử Hạ Tông Chi hay còn gọi đại thế tổ, trưởng nữ Hạ Thiên Thu còn gọi là nhị thế tổ.
Nghe nói vì mấy trăm năm trước yêu tộc tấn công bất ngờ, các trưởng lão liền liều mình thực hiện phép gửi hồn, bảo vệ hai vị thế tổ một mạng.
Tình hình theo thời gian chuyển biến tốt, các trưởng lão lại một lần nữa triệu hồn hai vị thế tổ trở lại.
Nhưng quái thay chỉ có đại thế tổ trở lại, còn nhị thế tổ thần hồn lại không có tung tích.
Mãi tận hai trăm năm sau, nhị thế tổ đột nhiên trở lại.
Nhị thế tổ tài hoa vô hạn, tu luyện như gió, có thể xưng là thiên tài trong thiên tài.
Chỉ là nhị thế tổ sẽ không nói, biểu cảm cũng không mấy nhiều.
Đại thế tổ cưng chìu nhị thế tổ, cưng chìu thành nghiện cuối cùng giựt luôn đầu bảng xếp hạn muội khống trên đại lục.
Chử Thiên Nhàn đếm đếm ngón tay, ân, cũng đã mười năm liên tục dẫn đầu bảng.
Lại nói nhị thế tổ bị khuyết thiếu một hồn một phách, không thể nói chuyện.
Cũng vì điều này đại thế tổ rầu thúi ruột.
Đến cách đây hai tháng, nhị thế tổ đột nhiên nói bản thân có thể cảm nhận hồn phách của mình, chỉ là không rõ vị trí cụ thể.
Đại thế tổ gần như là mừng điên rồi, mở tiệc hết mười ngày mười đêm.
Chử Thiên Nhàn nhớ lại cảnh tượng đó, cũng không khỏi quá xoa hoa đi.
Nhưng quan trọng là các nàng vẫn được ăn ngon suốt mười ngày.
Trở lại hiện tại, Chử Thiên Hành đi rất nhanh liền trở về.
Nhìn quanh không thấy hai người nọ đâu, cuối cùng phát hiện Hạ Thiên Thu cùng Chử Thiên Nhàn đang xếp hàng theo dòng người.
Hắn phi thân một cái, tới cạnh hai người.
Hắn hướng Chử Thiên Nhàn nhăn nhăn mày: "Sao ta vừa đi một lúc ngươi liền đem nhị thế tổ kéo xuống đây rồi?"
Chử Thiên Nhàn nhún nhún vai vô tội: "Lần này không phải ta, là nhị thế tổ."
Chử Thiên Hành nghi hoặc nhìn về phía Hạ Thiên Thu.
Hạ Thiên Thu nhìn hắn, trong không khí lại tiếp tục hiện ra chữ: Mua vé đi tham quan.
Sau đó nàng liền quay mặt tiếp tục chăm chú xếp hàng.
Chử Thiên Hành cùng Chử Thiên Nhàn hoàn toàn đoán không ra suy nghĩ của nàng.
Nhưng nhìn tới nữ tử thấp hơn bọn hắn một cái đầu, không ngừng bị người che mất tiêu, Chử Thiên Hành liền bó tay rồi.
Hắn thở dài nói: "Thiên Nhàn, ngươi đưa nhị thể tổ lên lầu, ta tới xếp hàng."
Cứ như vậy, một nhóm ba người cực cực khổ khổ mua vé, rồi lại cực cực khổ chen lấn đi tham quan.
Tất cả chỉ vì giang phòng mang tiếng Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm đã từng ở...
-----------------
Tác giả: thật xin lỗi mọi người, hôm bữa tính đăng rồi mà tự nhiên không vào được truyenwiki1.com hụ hụ hụ