Hại Thiên Thu lay hoay trong phòng bếp làm bữa tối.
Gần làm xong thì nàng mới nhận ra thiếu mất một thứ vô cùng quan trọng.
Đó chính là thịt! Một bữa cơm mà không có miếng thịt, miếng cá nào thì bảo nàng sống sao cho phải?! Ngay lúc này, nàng chợt nhớ ra rằng gần đây có một con suối nhỏ.
Ở đó chắc chắn có cá!
Hại Thiên Thu nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, xách một cái giỏ, dựa theo trí nhớ của nàng đêm qua mà chạy tới chỗ con suối nhỏ.
Băng qua rừng cây xanh tốt trong ánh chiều tà khoan khoái, từ xa xa Hại Thiên Thu đã thấy một bóng hình tương đối quen thuộc.
Nữ tử gương mặt mỹ lệ, trường bào thuần trắng ngồi cạnh bờ suối, tay khẽ vuốt ve chiếc hộp nhỏ tinh xảo trên đùi.
Ánh tà dương hắt lên người nàng như trải lên một tấm lụa mỏng xinh đẹp, làm nữ tử trước mắt càng trở nên nhu hòa vạn phần.
Hại Thiên Thu đứng trong rừng cây nhìn gương mặt mà suốt ngày nàng gọi là mặt than, không khỏi ngây ngẩn trong phút chốc.
Cũng là gương mặt băng sơn khó gần, nhưng trong ánh mắt hiện giờ, lại có thêm nhiều phần nhu hòa cùng thâm tình.
Hàn Tuyết Âm nhìn cái hộp nhỏ trong lòng đến thất thần.
Đột nhiên nàng cảm giác có người đang tiến lại.
Nàng vội vàng cất hộp nhỏ vào túi trữ vật, quay sang nhìn về phía lùm cây đối diện quát: "Ai?"
Hại Thiên Thu bị điểm danh, vội vàng giơ hai tay lên cao, bước ra: "Đừng manh động! Là ta, là ta."
Hàn Tuyết Âm nhìn thấy Hại Thiên Thu bước ra, linh khí lúc nãy tỏa ra cũng thu hồi lại.
Vẻ mặt của nàng cũng đã khôi phục dáng vẻ băng sương khó tan thường ngày, không mặn không nhạt lên tiếng: "Ngươi tự nhiên chạy ra đây làm gì?"
Hại Thiên Thu thấy nàng khôi phục dáng vẻ thường ngày, trong lòng không hiểu vì sao có chút đáng tiếc.
Nhan sắc của Hàn Tuyết Âm thật đúng là xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Mộc quốc.
Bất quá nha đầu tốt như vậy, lại suốt ngày trưng ra cái bộ mặt lạnh lẽo.
Nếu nha đầu này mà cười lên, nhất định phải là tuyệt thế khuynh thành! Hại Thiên Thu tuy thở dài trong lòng nhưng bên ngoài vẫn cười đáp: "Ta làm cơm tối, nghĩ qua nghĩ lại liền muốn bắt vài con cá về chế biến.
Còn ngươi ngồi đây làm gì?"
"Tùy tiện ngồi hóng mát một chút thôi." Hàn Tuyết Âm bất động thanh sắc đáp.
Hại Thiên Thu lại nhìn nàng một lát, lòng thầm nói có quỷ mới tin là nàng chỉ tùy tiện ngồi hóng mát.
Bộ dạng hồi nãy, chắc chắn là tương tư tên nào đó rồi! Càng nghĩ, máu bát quái trong người Hại Thiên Thu càng tăng lên, khiến nàng muốn biết nhiều hơn về cái tảng băng di động này!
Hàn Tuyết Âm lại nói tiếp: "Ngươi cứ từ từ chơi, ta đi trước." Nói rồi nàng liền đứng dậy tính phi thân đi.
Hại Thiên Thu thấy vậy liền vội vàng kéo Hàn Tuyết Âm lại, trưng ra bộ mặt vừa đáng thương vừa gợi đòn nhìn nàng ấy, nói: "Khoan đừng đi mà.
Trời sắp tối rồi, ta vốn sợ ma nên ngươi đừng có bỏ ta lại."
Hàn Tuyết Âm nhìn Hại Thiên Thu một cái, vẻ mặt đông lạnh vẫn y như cũ.
Hại Thiên Thu lại nói: "Ngươi ngồi một bên coi là được rồi, ta đi bắt cá có được không? Sẽ nhanh thôi mà, ngươi đồng ý đi." Nói xong nàng còn lôi kéo ống tay áo Hàn Tuyết Âm một trận.
Hàn Tuyết Âm chỉ đành bất đắc dĩ thở dài đáp ứng Hại Thiên Thu, quay trở lại vị trí cũ.
Hại Thiên Thu thấy Hàn Tuyết đồng ý thỏa hiệp, liền hứng chí bừng bừng chạy lại chỗ dòng suối.
Nàng sắn tay áo lên, dùng một sợi dây buộc cố định rồi hí ha hí hửng tiến vào dòng nước mát.
Nước suối trong văn vắt, mang theo chút mát lạnh làm con người ta khoan khoái.
Từng ngọn sóng nước nhỏ chảy lăn tăn, phát ra tiếng "róc rách" rất dễ nghe.
Ánh mặt trời đổ về tây, càng khiến cho dòng suối nhỏ trở nên lấp lánh xinh đẹp.
Hai bên bờ suối, gió khẽ lay từng tán lá cây "xào xạc" tạo thành một bức tranh thiên nhiên đẹp mắt vô cùng.
Hại Thiên Thu cuối người chăm chú bắt cá, Hàn Tuyết Âm ngồi một bên an tĩnh lại vô tình tạo ra một cảnh tượng hài hòa tới kỳ lạ.
Người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ khẳng định đây chính là một cặp nhân trung long phượng.
Chính là tuyệt phối của tuyệt phối!
Hại Thiên Thu bắt cá một hồi, len lén liếc nhìn về phía Hàn Tuyết Âm.
Thấy Hàn Tuyết Âm vẫn như cũ ngồi đó, không nói một tiếng động.
Nàng thầm nghĩ, khó khăn lắm mới có lúc hai nàng ở gần nhau mà không gây gổ.
Từ lúc mới chung đường, một là nàng chọc cho Hàn Tuyết Âm tức chết, hai là Hàn Tuyết Âm ăn hiếp nàng tới mức nàng tức ói máu.
Hại Thiên Thu lại là người không chịu được sự yên lặng.
Nghĩ rồi, nàng liền tìm cách bắt chuyện với Hàn Tuyết Âm: "Hàn cô nương, ta thấy ngươi dung mạo cũng không tệ.
Cớ vì sao lại không cười?"
Hàn Tuyết Âm nghe Hại Thiên Thu hỏi tới, nàng thoáng ngừng ngại một chút xong cũng không dự tính trả lời.
Hại Thiên Thu thấy thế, lại đứng thẳng người, hít một hơi nói tiếp: "Ngươi xem, nếu ngươi mà cười lên còn không phải là diệt hết bao nhiêu trái tim nam tử sao? Vả lại là người tu tiên, trăm năm cũng không thể tính là nhiều.
Bế quan một cái cũng là qua mấy chục năm.
Nhân sinh không vui vẻ, há có thể kiên trì trên con đường vấn đạo dài đằng đẳng.
Chi bằng tận dụng chút thời gian, sống khoái lạc một chút không phải tốt hơn sao?"
Hàn Tuyết Âm nghe Hại Thiên Thu một bên nói cũng không đáp.
Lần cuối cùng nàng chân chính vui vẻ là khi nào nàng cũng không còn nhớ rõ.
Chỉ là suốt mấy chục năm này, nàng vẫn cứ như thế, từ trước khi tiến vào Trúc Vân môn cũng đã như thế.
Một ngày của nàng vẫn chỉ như vậy, sáng dậy tu luyện, chiều tới đọc sách, tối lại đả tọa.
Lâu lâu lại ra ngoài làm chút chuyện cho sư môn, hầu như cũng không có gì khiến cho nàng để tâm ngoài mấy cái nhiệm vụ diệt yêu nâng cao thực lực.
Hại Thiên Thu thật là không ngại bản thân tự nói tự đáp, tiếp tục nói: "Hay ta chỉ ngươi một số mẹo nhỏ.
Nụ cười của nữ tử cũng là vũ khí có lực sát thương cao đó nha.
Ngươi thử mỗi ngày nhìn vào gương rồi làm thế này thử coi." Nói rồi nàng lấy hai bàn tay ép vào hai bên má, khóe miệng tạo thành một đường cong nhìn vô cùng buồn cười.
Hàn Tuyết Âm nhìn nàng làm vẻ mặt chọc cười, không nhanh không chậm nói một câu: "Ngươi cười rất khó nhìn."
Hại Thiên Thu bị lời nói của Hàn Tuyết Âm hung hăng đâm cho một đao vào tim.
Nàng bĩu môi, "hứ" một tiếng: "Ngươi thì biết gì chứ cái đồ mặt than!" Nói rồi nàng liền không thèm nhìn tới Hàn Tuyết Âm, chuyên tâm trở lại bắt cá.
Sau một lúc, Hại Thiên Thu bỗng nhiên ngửi thấy một mùi vô cùng gây mũi.
Thứ mùi này, dù cho có chết nàng cũng nhận ra được.
Đó chính là cái mùi tanh tưởi của xác chết! Hại Thiên Thu ngay lập tức ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hàn Tuyết Âm, cư nhiên nàng ta lại không có vẻ gì nhận ra mùi tanh của xác chết.
Đối với người tu luyện ở đẳng cấp của Hàn Tuyết Âm, việc nhận ra mấy cái này đáng lý chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng Hàn Tuyết Âm lại hầu như không nhận ra, chỉ ngồi ở vị trí cũ nhìn Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu khẽ nhăn mày, sợ là mọi chuyện có phần phức tạp hơn so với nàng nghĩ.
Hàn Tuyết Âm từ nãy tới giờ luôn theo dõi nhất cử nhất động của Hại Thiên Thu.
Nàng rất nhanh liền nhìn ra có điểm bất thường, đành lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Hại Thiên Thu quay sang nhìn Hàn Tuyết Âm, sau đó cấp cho nàng một nụ cười sáng lạng nói: "Muốn rủ ngươi bắt cá cùng!" Nói rồi nàng lại dùng hết sức lực kéo cả người Hàn Tuyết Âm xuống nước.
Hàn Tuyết Âm bị bất ngờ trước hành động của Hại Thiên Thu, trong lòng tất nhiên lại dâng lên lửa giận.
Nàng khó khăn chống thân người ướŧ áŧ đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi kêu: "Hại Thiên Thu!!!" Vừa kêu xong thì nàng đã cảm giác một bàn tay ướŧ áŧ che lên môi của bản thân.
Hại Thiên Thu một tay bịt miệng Hàn Tuyết Âm, một tay ra làm dấu ra hiệu cho nàng im lặng.
Cả hai người đồng thời ngưng thần lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Nhìn thấy Hàn Tuyết Âm có vẻ không còn giận dữ, Hại Thiên Thu mới từ từ thả tay che miệng nàng ra, nói nhỏ: "Ta ngửi thấy mùi tanh của tử thi."
Hàn Tuyết Âm nghe xong khẽ cau mày, nếu gần đây có thi quỷ thì nàng phải phát giác được chứ.
Nhưng không lâu sau, nàng thật sự ngửi thấy mùi tanh của xác người.
Vẻ mặt của Hàn Tuyết Âm ngay lập tức trở nên ngưng trọng, bản thân nàng cũng cảm thấy chuyện này có chỗ khác thường.
Hại Thiên Thu một bên nhìn vẻ mặt trấn định của Hàn Tuyết Âm, âm thầm khen ngợi một cái.
Không hổ là đệ tử cưng của Lam Mạnh Khải, khả năng thích nghi rất tốt, gặp nguy không loạn.
Nhưng Hàn Tuyết Âm lại có chút thắc mắc, nếu là thi quỷ tại sao lại kéo nàng xuống nước.
Không phải chỉ cần gọi nàng bày trận là xong rồi sao.
Hại Thiên Thu tất nhiên nhận ra thắc mắc của Hàn Tuyết Âm, nàng liền nhanh nhảu lãnh nhận chức vụ tiền bối giải thích: "Thi quỷ thật sự rất yếu, cho nên giới tu sĩ cũng không mảy may để ý nhiều tới chúng nó.
Nhưng đối với những người dân bình thường, bọn chúng vẫn có thể đe dọa ít nhiều.
Thi quỷ vốn là quỷ hình thành từ xác chết của những người không được an táng đàng hoàn hoặc có chấp niệm đối với cuộc sống.
Bọn thi quỷ đa phần đều sợ nước, nếu thân thể bọn chúng dính phải nước, quá trình thối rữa sẽ diễn ra nhanh hơn.
Do vậy mà người đi rừng, nếu gặp thi quỷ thường sẽ kiếm một dòng suối nhảy vào, vừa không sợ bọn chúng tới gần vừa che dấu luôn khí tức trên người."
Hàn Tuyết Âm nghe xong, vẻ mặt như cũ, chỉ nhẹ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Nhưng mà Hại Thiên Thu thì cứ nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt mong chờ.
Dù cho mắt nàng có mù cũng có thể nhìn ra được cái ý nghĩ "hãy khen ta đi" hiện đầy trên mặt nàng ấy.
Nàng lại đành phải trái lương tâm mở miệng khen một câu: "Hại cô nương hiểu biết sâu rộng, tại hạ bội phục."
Hại Thiên Thu nghe xong không khỏi vui vẻ một hồi.
Nhưng niềm vui nho nhỏ của nàng kéo dài không được bao lâu, tiếng bước chân kéo lê trên nền đất đã truyền tới.
Nàng cùng Hàn Tuyết Âm lại một lần nữa rơi vào trầm mặt.
Hai người không nói một câu, ngưng thần quan sát xung quanh.
Tiếng bước chân "xột xoạt" pha lẫn tiếng rêи ɾỉ đặt trưng của cương thi càng ngày càng gần.
Những ánh nắng cuối cùng cũng dần biến mất sau những ngọn núi hùng vĩ.
Trả lại cho khu rừng một mảng tối tăm tịch liêu.
Hại Thiên Thu đang chăm chú quan sát một mảnh đen kịt trước mặt bỗng nhiên bị kéo về phía trước.
Đằng sau nàng lúc này lại thình lình xuất hiện một cái đầu người không đủ mắt mũi, chỉ có hai hàm răng cắn chặt lại với nhau.
Hại Thiên Thu bị kéo bất ngờ ngã nhào xuống nước, cả người liền ướt sũng.
Hàn Tuyết Âm tay trái dùng lực kéo Hại Thiên Thu sang một bên, tay phải cấp tốc rút ra một tờ phù dán lên trên trán thi quỷ.
Đây chính là phù chú dùng riêng để chế trụ các loại thi, có công dụng phong bế toàn bộ chuyển động của chúng.
Hại Thiên Thu định thần đứng dậy, tay xoa xoa ngực thầm than thật nguy hiểm.
Nếu không phải lúc nãy Hàn Tuyết Âm nhanh tay kéo nàng thì có lẽ trên cổ nàng đã mất một miếng thịt lớn.
Nàng đứng cách Hàn Tuyết Âm chưa tới một thước, mắt nàng chăm chú nhìn con thi quỷ phía trước.
Tuy thi quỷ gầy ốm tới trơ xương không nhúc nhích, nhưng cũng không có vẻ gì là đã bị chế trụ.
Hại Thiên Thu mắt thấy thi quỷ khẽ cử động, thầm than không ổn hô lớn: "Mau lùi lại!"
Hàn Tuyết Âm cũng nhanh chóng nhận ra sự tình không bình thường, dưới chân nàng liền bắt đầu phát động khinh công.
Nàng xoay người bắt lấy Hại Thiên Thu, đem hai người tức tốc lùi về sau cách thi quỷ hai ba thước.
Hai nàng vừa đứng vững, thân thể thi quỷ liền bắt đầu méo mó biến dạng.
Tứ chi của nó vang lên từng tiếng "răn rắc" tới rợn gáy, sau đó nó từ từ kéo dài ra trong rất quái dị.
Thân hình gầy như que cũi cũng từ từ giãn ra, tạo thành một bộ dạng dài dài ghê tởm.
Nó từng bước từng bước, kéo lê thân thể dài kỳ lạ của nó tiến tới phía Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm hô một tiếng cẩn thận, xong nhanh chóng lấy tay phải đẩy Hại Thiên Thu sang một bên, bản thân nàng cũng né sang một bên.
Thi quỷ kỳ quái dùng cái tay dài của mình, đâm mạnh về phía hai nàng đang đứng.
"Ầm" một tiếng, nhất thời cát bụi bay mù mịt.
Cái cây lúc nãy phía sau các nàng cũng gãy làm đôi, chứng tỏ khí lực của thi quỷ này mạnh hơn bình thường rất nhiều.
Hàn Tuyết Âm ngay lập tức triệu hồi Băng Sương kiếm, đâm về phía thi quỷ.
Hàn khí tỏa ra mạnh mẽ như muốn đem cả dòng suối nhỏ đóng băng lại.
Thi quỷ nhanh chóng rút tay về, một lần nữa đâm về phía Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm lách nhẹ người sang bên trái tránh thoát một kích, tiếp tục phóng về phía người của thi quỷ.
Băng Sương kiếm trên tay nàng chém vào mạng sườn phải của thi quỷ.
Nhưng kết quả không như Hàn Tuyết Âm mong đợi, kiếm không thể xuyên thủng lớp da của thi quỷ.
Thấy vậy, Hàn Tuyết Âm chỉ đành dùng tay trái tụ linh khí, đánh một chưởng vào con quỷ cổ quái.
Một chưởng này vừa mang theo uy lực vừa mang theo khí lạnh, đem thi quỷ bay ra xa đồng thời đóng băng nửa thân dưới của nó trong thời gian ngắn.
Trong một cái chớp mắt, thi quỷ liền phá được lớp băng mỏng mà Hàn Tuyết Âm tạo ra, tiếp tục bổ nhào về phía nàng.
Lần này nó dùng cả hai cánh tay dài của mình phóng về phía nàng.
Hàn Tuyết Âm dưới chân vận khinh công né tránh, trên tay không ngừng bấm thủ quyết đánh ra năm sáu đạo kiếm khí.
Mỗi lần cánh tay của thi quỷ gần chạm đến người Hàn Tuyết Âm thì nàng lại dùng Băng Sương kiếm uyển chuyển đỡ đòn, lách sang vị trí khác.
Chỉ qua một thời gian ngắn, khu rừng vốn yên tĩnh lại trở nên náo động.
Một tràng tiếng rêи ɾỉ pha lẫn tiếng đao kiếm va chạm vang trời.
Hại Thiên Thu núp sau một gốc cây cẩn thận xem xét Hàn Tuyết Âm đối đầu với thi quỷ.
Sau một hồi, bờ môi của nàng bất giác câu lên một mạt cười tà.
Nàng hướng về Hàn Tuyết Âm hô lớn: "Nhắm vào đỉnh đầu!"
Hàn Tuyết Âm nghe vậy, tuy trong lòng nảy sinh một chút do dự, nhưng nàng vẫn quyết định nghe theo Hại Thiên Thu.
Nàng vòng ra sau thi quỷ, ngưng tụ hai đạo kiếm khí bắn vào hai chân của nó.
Hai chân thi quỷ trúng hai đạo kiếm khí, bị cố định ở một chỗ, không cách nào duy chuyển.
Nó chỉ đành xoay người, quơ cách tay dài kỳ lạ về phía sau công kích.
Nhưng khi cánh tay của nó quơ ra đằng sau, thì phía sau đã sớm trống trơn không một bóng người.
Hàn Tuyết Âm không biết từ lúc nào đã bật người lên trên không, mủi kiếm hướng thẳng xuống dưới, một kích đánh xuống đầu thi quỷ.
Thi quỷ rêи ɾỉ vài tiếng sau đó liền bất động, ngã ngửa tại chỗ.
Hại Thiên Thu thấy Hàn Tuyết Âm đã đắc thủ, liền tính chạy ra xem thi quỷ một chút thì liền cả kinh.
Từ vị trí của nàng, có thể nhìn thấy được vài cái đốm sáng đỏ lòm từ phía lùm cây bên kia.
Hại Thiên Thu ngay lập tức hướng Hàn Tuyết Âm hô lớn: "Cẩn thận đằng sau!"