Hại Thiên Thu đứng trước sự nghi ngờ của Hàn Tuyết Âm, bỏ chạy chính là việc sáng suốt nhất mà nàng từng nghĩ tới.
Tuy nói Hại Thiên Thu vội vàng chạy ra khỏi căn phòng nhỏ, nhưng nàng cũng không quên nhẹ nhàng khép cửa lại.
Bới vì đó chính là phép lịch sự! Khép cửa xong, Hại Thiên Thu liền xoay đầu nhìn thấy một cảnh tượng thảm thương vô cùng.
Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn cắn răng đứng tấn giữa trời nắng chói chang, hai tay là hai quả tạ to bự.
Liếc mắt một cái cũng biết mấy quả tạ đó được đúc bằng thép Thiên Cang, một cục nhỏ bằng nắm tay thôi cũng đã mang sức nặng mấy chục cân!
Thuấn Giai trước sau là một bộ dạng oanh oanh liệt liệt, đúng tiêu chuẩn sư huynh.
Lâm Chí Hàn thì biểu cảm có chút sâu sắc hơn.
Căn bản là hắn giống như khóc tới ngập nhà, khóc tới lũ lụt cả Mộc Thiên Sơn.
Hai con người số khổ này tay chân không ngừng run rẩy, đoán chừng cũng sắp tới giới hạn rồi.
Hại Thiên Thu không biết hai tên đó bị bắt đứng tấn đã bao lâu, nhưng nàng đoán chắc cả hai sẽ xụi lơ ngã nhào trên đất trong vòng một khắc nữa!
Mà người phạt bọn Thuấn Giai không ai khác chính là kẻ vừa đi vừa la ầm trời, Lam Mạnh Khải.
Lam Mạnh Khải chính là tụ khí từ tối qua tới giờ, sáng nay liền lấy hai tên đồ đệ của mình ra làm chỗ trút giận.
Hắn vừa đi xung quanh chỉnh tư thế Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn vừa lớn tiếng: "Một đám đồ tôn vô dụng các ngươi! Sư tôn tốn công nuôi dạy các ngươi, là để cho các ngươi ăn xong rồi ngủ sao? Tối qua đại sư tỷ các ngươi một mình đánh bốn con thi quỷ, trọng thương được đem về.
Lúc đó các ngươi đang làm gì?!"
"Sư tôn, chuyện này cũng không thể trách chúng đệ tử được.
Đường đường là khu vực thuộc Mộc Sơn phái, có ai ngờ được sẽ có yêu ma quỷ quái lẩn vào.
Mà cũng là lỗi của bọn họ, là môn phái tu tiên mà lại không thiết lập kết giới hộ sơn." Lâm Chí Hàn một bên nghe Lam Mạnh Khải la lối tới văng nước miếng, một bên khổ sở lên tiếng.
Bọn hắn quả thật là bị oan mà!
Thuấn Giai ở một bên cũng không ngừng gật đầu tỏ ý tán thành.
"Còn ở đó nhiều chuyện! Các ngươi ngại tạ còn nhẹ phải không?" Lam Mạnh Khải bị Lâm Chí Hàn nói trúng tim đen, mặt càng lúc càng đen hơn.
Hắn chỉ đành cực lực thị uy quát lớn, che bớt phần nào hổ thẹn.
Hại Thiên Thu đứng coi, cũng không nỡ nhìn hai tên kia bị phạt.
Tính toán một chút, hai tên đó dù sao cũng vừa là hậu bối, vừa là bằng hữu của nàng.
Vậy nên Hại Thiên Thu liền quyết định ra tay giải vây cho hai kẻ số khổ.
Nàng tiến lên, làm một cái lễ với Lam Mạnh Khải sau đó nói: "Lam tiên sinh, dù gì đây cũng là chuyện bất ngờ không ai có thể đoán trước.
Hay là ngài tha cho bọn họ lần này đi, còn đứng nữa chắc bọn họ sẽ thành bộ xương khô mất."
Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn như tìm được cọng rơm cứu mạng, bốn con mắt long lanh ngay lập tức hướng về phía Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu tranh thủ lúc Lam Mạnh Khải đang nhắm mắt suy nghĩ, lén giơ ra năm ngón tay với hai tên kia.
Môi nàng khẽ mấp máy ra hiệu: "Bách Hoa tửu."
Hai tên kia hiểu ý, cũng liền gật đầu lia lịa.
Chỉ cần cứu bọn hắn ra khỏi cực hình, dù cho nàng có đòi mười vò cũng được!
Lam Mạnh Khải liếc mắt, quả thật kỳ này phạt cũng hơi nặng rồi.
Hắn chỉ đành quyết định tha cho hai tên kia: "Thôi được rồi, sau lần này ráng mà tu luyện cho đàng hoàng.
Còn không, trở về xem vi sư như thế nào dạy dỗ các ngươi!"
Hại Thiên Thu nghe vậy cũng nói: "Vậy tại hạ có việc, xin đi trước." Nói rồi nàng lại thi lễ, đi ra khỏi tiểu viện.
Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn như được đại xá, ngồi bệt trên đất thở phì phò.
Bọn hắn chưa kịp lấy hơi thì đã nghe tiếng Lam Mạnh Khải vọng tới: "Mua nàng năm vò thì đừng quên mua cho vi sư mười vò.
Hừ!" Nói rồi Lam Mạnh Khải liền vuốt vuốt chòm râu dài, xoay người trở lại phòng.
Để lại hai tên kia ôm nhau khóc thành sông thành suối.
Đi chưa được năm bước, Lam Mạnh Khải liền phát hiện ra trong tay áo của hắn, từ lúc nào đã có thêm một mảnh giấy nhỏ.
Hắn lấy mảnh giấy ra, trên giấy viết ngắn gọn vài chữ: "Bờ suối gần tiểu viện." Đọc xong, Lam Mạnh Khải liền dùng linh lực đốt cháy tờ giấy nhỏ, hắn thật không biết cái người kia làm thế nào mà nhét mảnh giấy vào tay áo bản thân.
Thật đúng là ba trăm năm, một chút vẫn không thay đổi.
Sau đó hắn liền lộ ra một mặt tươi cười, hóa thành đóm sáng bay đi mất.
Đóm sáng màu xanh bay vun vút qua từng hàn cây, từ xa xa hắn đã thấy một nam tử trẻ tuổi đứng cạnh bờ suối.
Lam Mạnh Khải nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Hại Thiên Thu, lên tiếng: "Ngươi đang nghĩ chuyện mấy con thi quỷ?"
Hại Thiên Thu một tay xoa cằm, mắt nhìn chằm chằm vết tích khốc liệt ngày hôm qua, lên tiếng đáp: "Ừ.
Người xem, thi quỷ là một loại quỷ yếu nhất trong tất cả mọi loại quỷ.
Đám thi quỷ ngày hôm qua không chỉ có biến hóa về hình dạng, mà khí lực rõ ràng cũng không nhỏ." Nói rồi nàng chỉ chỉ tay về phía mấy cái cây bị đánh cho gãy ngang, nằm lăn lốc trên đất.
Lam Mạnh Khải nhìn theo hướng Hại Thiên Thu chỉ, mặt tràn đầy bất ngờ.
Dù hắn có nghe nàng nói đám quỷ này vô cùng lợi hại, nhưng lại không ngờ lại có khí lực lớn như vậy.
Hỏi sao Âm nhi nhà hắn không bị trúng một kích, trọng thương ngất xỉu.
Hại Thiên Thu liếc nhìn Lam Mạnh Khải một chút xong lại nói tiếp: "Chưa kể, thi quỷ vốn sợ nước nhưng mấy con thi quỷ này lại có thể thoải mái bước qua dòng suối.
Với lại Hàn Tuyết Âm vốn không bị thương nặng tới mức hôn mê.
Là ta đánh nàng ngất xỉu, để nàng tỉnh rất khó hành động."
Lam Mạnh Khải lúc này mới bừng tỉnh, hắn "à" một tiếng tỏ vẻ hiểu rõ.
Từ tối qua tới giờ hắn vẫn tự hỏi tại sao sau gáy Hàn Tuyết Âm lại sưng đỏ, thì ra do Hại Thiên Thu.
Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó, vội lấy từ trong những trữ vật ra một viên xà đan phóng tới tay Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu đưa tay bắt lấy viên kim đan, nhìn nhìn một hồi lại cất tiếng hỏi: "Yêu đan ta không thiếu, tiểu Khải ngươi tặng ta viên đan cấp thấp này làm cái gì?"
"Ai thèm tặng ngươi.
Viên đan đó là do Âm nhi mấy ngày trước đánh xà yêu ở Sơn Đông.
Ngươi nhìn một chút đi, viên đan này có điểm khác thường." Lam Mạnh Khải trước lời nói của Hại Thiên Thu ném cho nàng một ánh mắt ghét bỏ nói.
Hại Thiên Thu nghe xong, cầm viên đan tròn tròn màu xanh lục trên tay quay qua quay lại xem xét.
Quả thật là có điểm khác thường, màu lục cư nhiên lại mơ hồ tảng ra ánh tím âm u.
Nàng vội nói: "Thật sự là có điểm dị biến.
Xà đan vốn thuần mộc, màu lục là không sai nhưng lại có thêm tà khí nặng nề khiến cho nó có ánh tím.
Có thể xà yêu này đã tấn công trên mười người.
Nhưng bản tính xà yêu không phải là loài yêu tự tiện gây nghiệt.
Sát sinh càng nhiều, trở ngại khi hóa rồng của bọn chúng càng lớn!"
Lam Mạnh Khải cũng gật đầu tán thành nói: "Đúng vậy, quả thật không phải là hành vi bình thường cùa xà yêu."
Hại Thiên Thu nhìn xà đan một hồi, lại như nhớ ra cái gì, nói tiếp: "Khí tím này có chút quen mắt.
Hình như ta đã gặp nó khi giúp bọn Thuấn Giai diệt ma nữ ở ngoại ô Ung thành.
Thậm chí lúc ở núi Nhi Mã cũng có thấy qua!"
"Ma nữ? Dù cho tu vi Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn có phần kém cỏi, nhưng diệt trừ ma nữ hoàn toàn không phải vấn đề." Lam Mạnh Khải dù hay phạt và trách móc hai tên đệ tử của mình nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng thực lực bọn hắn.
Lam Mạnh Khải hắn lúc nhận đệ tử cũng là ngàn tuyển vạn chọn, tu vi tuyệt đối chỉ hơn người chứ không kém người! Nghĩ tới đây sắc mặt Lam Mạnh Khải lại càng trở nên trầm trọng.
Hại Thiên Thu cũng trầm mặt, nếu suy ngẫm cẩn thận thì chuyện này tuyệt đối không đơn giản một chút nào.
Đầu tiên là diện tích quá rộng, khiến cho việc xác định nơi bắt nguồn của khí tím kỳ quái này trở nên vô cùng khó khăn.
Điều thứ hai là khí tím này lại có tác động lớn tới các loại yêu ma quỷ quái.
Cứ nhìn đám thi quỷ yếu xìu kia đi, cư nhiên lại có thể đánh người trúc cơ đại viên mãn tới trọng thương.
Hai người một già một trẻ im lặng một hồi lâu, cuối cùng Hại Thiên Thu lại lên tiếng: "Tiểu Khải, thử sử dụng Truy Tầm tại các vị trí mà thi quỷ bước qua đi.
Nếu suy đoán của ta là đúng thì rất có thể lần Luận Kiếm Đại Hội này có biến lớn."
"Được." Lam Mạnh Khải đáp một tiếng, tay phải liền tung ra một chưởng.
Linh khí màu xanh lam theo tay hắn phóng ra, bao phủ khu vực hai bên bờ suối.
Từng luồn khí hóa thành hình dạng của những chiết lá trúc, bay xung quanh hai người Lam Mạnh Khải.
Từng phiến lá như có linh tính, thay phiên nhau chui vào trong các thân cây, mặt đất, dòng nước...
Qua thời gian một chén trà, Hại Thiên Thu uể oải ngồi trên nền đất thầm nghĩ mọi thứ chuẩn bị đi vào ngõ cụt.
Ngay lúc đó nàng lại không ngờ bắt đầu có luồn khí tím bay từ phía dưới mặt đất lên.
Lam Mạnh Khải sắp ngủ gục, thấy thế cũng vội vã đứng dậy, lay lay tay áo Hại Thiên Thu nói: "Ngươi xem kìa, là luồn khí tím giống với khí tím trong xà đan!"
Hại Thiên Thu dùng tay trái hất tay Lam Mạnh Khải ra nói: "Thấy rồi thấy rồi." Sau đó nàng chạy về phía từng luồn khí tím đang bốc lên mà quan sát.
Sau một hồi nàng liền lên tiếng nói với Lam Mạnh Khải: "Quả thật khí tím ở đây đậm hơn so với khí tím của ma nữ và xà yêu.
Rất có thể nơi xuất phát của loại khí quỷ dị này nằm đâu đó trên Mộc Thiên Sơn."
"Ung thành, Sơn Đông có cả núi Nhi Mã đều là những địa phương gần Mộc Thiên Sơn.
Có khả năng bọn quỷ chịu ảnh hưởng từ Mộc Thiên Sơn sau đó một mạch chạy ra các khu vực xung quanh.
Do đó mà dấu vết ở đây mới đậm hơn so với ở những vùng khác." Lam Mạnh Khải đứng một bên, vừa vuốt râu dài vừa nói.
Hại Thiên Thu cũng gật đầu một cái tỏ ý tán thành.
Sau đó nàng lại đứng lên phủi phủi quần áo, lại nhìn xung quanh một vòng.
Khi ánh mắt nàng nhìn tới bụi cây bên bờ suối đối diện liền bắt gặp một bóng dáng nho nhỏ.
Tuy cái bóng đó rất nhanh liền chạy mất, nhưng cũng đủ để Hại Thiên Thu nhận ra sự quen thuộc trong cái bóng nhỏ.
"Sư tôn, người cũng ở đây?" Từ xa tiếng của Hàn Tuyết Âm vọng tới, liền thu hút sự chú ý của Lam Mạnh Khải và Hại Thiên Thu.
Lam Mạnh Khải nhìn thấy Hàn Tuyết Âm đang tiến tới, gật đầu nói: "Âm nhi, đã khỏe chưa? Tại sao không ở trong phòng nghỉ mà lại chạy ra đây làm cái gì?"
Hàn Tuyết Âm tiến lại trước mặt Lam Mạnh Khải, làm một cái lễ rồi nói: "Đã không còn gì đáng ngại, đã để sư tôn lo lắng."
Hại Thiên Thu nhìn Hàn Tuyết Âm khí huyết tốt hơn hôm qua, linh lực cũng có phần dồi dào hơn liền hí ha hí hửng âm thầm truyền âm cho Lam Mạnh Khải: "Ngươi thấy chưa? Thuốc của ta quả thật là đồ tốt mà."
Lam Mạnh Khải nghe xong, lại quăng cho Hại Thiên Thu một ánh nhìn khinh bỉ, truyền âm lại: "Ngươi còn dám nói, không trị chết nàng là may lắm rồi."
Hàn Tuyết Âm tất nhiên là không biết hai người trước mắt đang âm thầm đả kích nhau, nàng chỉ một lòng xem xét tình hình xung quanh.
Dù gì sư tôn nhà nàng, náo loạn riết quen rồi, nàng cũng lười để ý.
Hàn Tuyết Âm tất nhiên cũng thấy được khói tím mà lúc nãy Lam Mạnh Khải thi pháp làm hiện lên.
Nàng nhìn nhìn một hồi, lại nhìn về phía Lam Mạnh Khải coi như là chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Thấy đồ đệ cưng đang nhìn lại mình, Lam Mạnh Khải liền ho khan một tiếng thu lại bản mặt đanh đá của bản thân.
Hại Thiên Thu cũng thu liễm ít nhiều, dù sao hiện tại người ngoài nhìn vào, nàng chính là hậu bối của Lam Mạnh Khải, so đo với tiền bối vẫn là không nên.
Nàng lại suy nghĩ một chút, sau đó truyền âm bảo Lam Mạnh Khải: "Chuyện tình phức tạp, có lẽ đêm này cần bày trận triệu hồn."
Lam Mạnh Khải nghe xong, không thắc mắc nhiều liền nói với Hàn Tuyết Âm: "Âm nhi quay trở về nghỉ ngơi đi.
Sự tình hiện tại có chút rối rắm, tối nay còn cần con giúp một số việc."
Hàn Tuyết Âm nhận lệnh, cúi đầu thi lễ với Lam Mạnh Khải sau đó tự giác trở về tiểu viện.
Hại Thiên Thu cũng theo sát nàng, vừa đi vừa nói đủ chuyện đông tây nam bắc khiến cho Hàn Tuyết Âm rất muốn một chưởng đánh ngất nàng.
Lam Mạnh Khải đợi hai nàng đi khuất, liền đánh một bộ thủ pháp che giấu vết tích xung quanh.
Bố trí mọi thứ xong xui, chắc chắn sẽ không ai phát hiện ra khu vực này, lúc này hắn mới phủi tay áo trở về tiểu viện.
Trở về tiểu viện, việc đầu tiên Hại Thiên Thu làm chính là lăn vào bếp nấu cơm! Từ khi gặp đám thi quỷ tối qua, nàng một mạch lo cho Hàn Tuyết Âm làm gì còn thời gian ăn cơm.
Vậy nên nàng nhất định phải ăn bù bữa trưa ngày hôm nay.
Hại Thiên Thu nhân lúc Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn xuống núi mua rượu, nhờ bọn hắn mua luôn ít thịt cá.
Sau đó nàng liền điêu luyện ở trong phòng bếp múa may quay cuồng.
Thịt heo được nàng cắt thành từng miếng mỏng, lại bỏ vào một cái bát ướp chung với lòng đỏ trứng gà và nước tương.
Cơm trắng lại được Hại Thiên Thu bỏ vào chảo, chiên lên với ít rau củ đã cắt sẵn.
Sau đó Hại Thiên Thu lại cho thêm ít tiêu và ít dầu khiến cho từng hạt cơm được chiên vàng óng ánh, trở nên lấp lánh trong chảo nóng.
Đem cơm chiên phân ra bốn cái bát to xong, Hại Thiên Thu liền chế biến tiếp mấy miếng thịt heo lúc nãy.
Chảo dầu lại một lần nửa phừng lửa, từng miếng thịt rơi vào trong chảo sau đó được lấy ra rất nhanh.
Như vậy, thịt vừa chín tới, vừa không bị khô.
Điều đặt biệt là nước ướp thịt cùng với trứng vẫn còn giữ nguyên độ tươi ngon béo ngậy!
Trên một bàn ăn thì không thể nào thiếu món canh.
Do vậy mà Hại Thiên Thu liền tiến tới công đoạn làm canh! Nàng nhìn vòng quanh bếp một hồi liền phát hiện ra đống nấm tươi ngày hôm qua nàng tiện tay hái về.
Nàng đun một nồi nước sôi, cắt nhỏ nấm, cho vào ít đậu hũ, sau đó lại nêm nếm chút gia vị.
Chưa đầy một khắc, Hại Thiên Thu lại cho ra lò thêm một món canh nấm thơm nứt mũi.
Nước canh trong vắt, từng miếng nấm được cắt tỉa tỉ mỉ trôi lềnh bềnh bên trong, vị thanh nhưng lại không quá nhạt.
Xong xui tất cả, Hại Thiên Thu nhìn thành quả của bản thân không khỏi thầm khen chính mình một trăm lần.
Nàng lau sạch tay, tính mang đồ ăn lên thì đã thấy từ ngoài cửa xuất hiện bốn con mắt đói khát nhìn chằm chằm mâm cơm.
Bốn con mắt đó chính là của hai tên ma đói Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn.
Bọn hắn thấy Hại Thiên Thu chuẩn bị mang đồ ăn lên, liền tranh giành mang hộ.
Lên tới bàn ăn thì liền không ngại, lang thôn hổ yết càng quét sạch sẽ phần ăn của bản thân.
Hại Thiên Thu nhìn hai tên quỷ đói, khóe miệng chỉ có thể co rúm, tay không ngừng che chở bát cơm của nàng.
Lại nhìn qua một chút Hàn Tuyết Âm, vẫn là sống lưng thẳng tắp, khí độ nhã nhặn, mặt vô biểu tình.
Chỉ có điều, hình như tay gắp thức ăn của nàng ấy có hơi nhanh thì phải?
-----------------------
Tác giả: Tại hạ thật cô đơn, cầu comment, cầu gạch đá, cầu nhắn lại QAQ