Luận Kiếm Đại Hội năm năm tổ chức một lần là nơi quy tụ các tinh anh của giới tu tiên Mộc quốc.
Tưởng chừng đây sẽ lại là nơi cho các nhân tài mặt sức tỏa sáng.
Nhưng lại không ngờ chính là mồ chôn cho tất cả bọn họ.
Ở bên ngoài, trưởng lão các phái, thông qua linh thạch, có thể nắm đại khái tình hình bên trong huyễn cảnh.
Giờ phút này bọn họ chính là phẫn nộ tới cực điểm! Một vị trưởng lão râu dài, giận dữ đập bàn, nói: "Trong huyễn cảnh có yêu thú lạ, Mộc Sơn phái các ngươi chính là muốn gϊếŧ hết đệ tử của bọn ta có đúng hay không?!"
"Thỉnh chưởng môn Hồng Hà môn bớt giận.
Quả thật là chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, Mộc Sơn phái chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức cứu đệ tử của các vị ra khỏi huyễn cảnh." Người đáp lời chính là một vị trưởng lão của Mộc Sơn phái tên Lâm Vu Sơn.
"Các vị trưởng lão, chưởng môn xin hãy bình tĩnh." Người lên tiếng là một thiếu nữ mỹ mạo như ngọc, tóc dài búi cao, được cố định bằng một cây trâm ngọc.
Nàng mặc một bộ quan phục màu xanh lá đậm viền đen, nhìn qua liền biết đó chính là quan phục của giám quan triều đình.
Cả người nàng toát ra khí chất vừa nhu mì, vừa mạnh mẽ cứng cỏi.
Nàng chắp tay hướng các vị trưởng lão nói: "HIện giờ việc cấp bách nhất chính là tìm cách cứu các đệ tử ở trong huyễn cảnh.
Lâm trưởng lão, xin hỏi có cách nào mở ra lối vào huyễn cảnh hay không?"
"An giám quan, quả thật là có nhưng một khi mở ra, yêu thú cùng tà khí sẽ thoát ra, không thể bảo đảm an toàn cho các khu vực xung quanh." Lâm Vu Sơn hướng nữ giám quan đáp.
An Mặc Nhiên, cũng chính là nữ giám quan, suy nghĩ một hồi nói tiếp: "Vậy không có cách nào có thể mở, dù chỉ là cổng nhỏ thôi sao?"
Một vị trưởng lão khác của Mộc Sơn phái, nhìn có vẻ trẻ hơn Lâm Vu Sơn đứng ra tiếp lời: "Nếu có lệnh bài của chưởng môn thì có thể lập tức dịch chuyển năm người vào trong huyễn cảnh."
Chưởng môn Hồng Hà môn nóng nảy la: "Nếu vậy sao còn không mau gọi tên Bạch Vô Ngôn tới đây!"
Vị trưởng lão nọ kinh sợ trước khí tràng của chưởng môn Hồng Hà phái, run run đáp: "Là...!là đã cho mời ba lần rồi, nhưng đệ tử bên dưới báo là không tìm thấy chưởng môn."
Một lời nói ra, toàn bộ những người có mặt tại đây đều chấn động.
Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì? Chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể đứng nhìn nhân tài mình hết sức bồi dưỡng đồng loạt bỏ mạng sao? Chưa kể đến tình sư sinh bao lâu nay, nói dứt há có thể ngay lập tức coi như người dưng sao? Vì lẽ đó, một số người khác cũng không thể giữ nổi bình tỉnh, bắt đầu nhao nhao lên.
Lam Mạnh Khải ngồi trên ghế dựa, nhìn cả đám người thay phiên nhau lên tiếng ầm ĩ không khỏi lắc đầu.
Bạch Vô Ngôn đột nhiên biến mất, rất có khả năng là hắn đã đi vào huyễn cảnh trước.
Lại nói tới suy đoán lúc trước của Hại Thiên Thu, còn có nơi nào tốt hơn để giấu trận pháp hồi sinh ngoài huyễn cảnh chứ? Chỉ đáng tiếc là bọn hắn không thể đoán ra sớm hơn, lại đợi tới lúc có chuyện mới có thể nhận ra.
Nhìn tới linh thạch ở giữa đài, đa phần bọn chúng đều bị tà khí ảnh hưởng, tạo thành các hình dạng kỳ lạ.
Điều này khiến cho Lam Mạnh Khải càng chắc chắn Bạch Vô Ngôn đang giấu trận pháp hồi sinh trong huyễn cảnh thí luyện.
Tuy đối với các vị ở đây đối phó yêu thú cũng không quá khó khăn, nhưng với số lượng lớn thì thật sự là một vấn đề.
Chỉ cần có thể đưa được năm vị cảnh giới nguyên anh vào, không, chỉ cần ba vị thôi cũng đủ để bảo đảm sự an toàn của đám hậu bối bên trong.
Tuy không thể đảm bảo bọn hắn tìm được cách thoát ra, nhưng dù gì cũng còn hơn để người bên trong chết hết.
Nghĩ rồi Lam Mạnh Khải liền hướng đám người đang phát hỏa nói: "Các vị xin hãy nghe ta nói đôi lời! Tình hình hiện giờ không mấy khả quan, nếu như chúng ta có thể mở cổng đưa ba vị trên cảnh giới nguyên anh vào, việc giữ an toàn cho đám người bên trong hoàn toàn không phải là vấn đề."
"Nhưng hiện tại chỉ cần mở cổng thì yêu thú liền tràn ra ngoài.
Xin hỏi Lam tiên tử có biện pháp gì để hạn chế việc này không?" Người lên tiếng chính là An Mặc Nhiên, tuy nàng cũng gấp rút muốn giải cứu những người bên trong.
Nhưng nàng cũng không thể vì thế mà liều tính mạng của hàng vạn bá tánh lân cận được.
"An giám quan hỏi có lý.
Nếu chúng ta chỉ mở cổng trong thời gian ngắn, đủ để cho ba người đi vào sau đó đóng cổng.
Những người ở bên ngoài trong lúc đó sẽ đánh chặn yêu thú, không cho bọn chúng thoát ra khỏi võ trường." Lam Mạnh Khải vẻ mặt nghiêm nghị đáp.
An Mặc Nhiên lại suy nghĩ một chút, xong liền mừng rỡ hướng Lam Mạnh Khải đáp: "Lam tiên tử nói quả thật là kế hay, vãn bối nguyện cùng Lam tiên tử tiến vào huyễn cảnh, giải cứu các đệ tử bên trong!" Nói xong nàng quay sang phía những người còn lại nói: "Xin hỏi trong các vị có ai tình nguyện cùng tại hạ và Lam tiên tử tiến vào huyễn cảnh hay không?"
Một đám người bị hỏi, trong nhất thời im phăn phắt.
Dù cho tiến vào cùng với một người cảnh giới tiên tử, nhưng chắc gì bọn họ sẽ an toàn? Lại nói tới đó toàn là yêu thú dị biến, số lượng lớn như vậy, thử hỏi có người nào lại ngu dại tiến vào để bị đánh tới trọng thương, mất mạng.
Ở trên đài, một vị nữ tử mặc trường bào lam sắc, nàng cơ hồ nhìn ra được ra nét do dự trên mặt của mấy tên kia.
Trong lòng không khỏi thầm khinh bỉ bọn họ một hồi, đã tới giờ phút nào rồi mà còn bo bo giữ mình như vậy.
Nghĩ rồi nàng đứng dậy hướng An Mặc Nhiên nói: "An giám quan, nếu bọn chết nhát ngồi ở đây không ai nguyện đi thì để ta vào cùng hai ngươi."
Bọn người bị gọi là chết nhát, tức giận muốn quay sang gây sự, nhưng khi nhìn rõ người nói là ai thì bọn hắn đồng loạt im bặt.
Chỉ có thể cắn răng mà nuốt cục tức vào bụng.
An Mặc Nhiên nhìn về phía người lên tiếng, chỉ thấy một nử tử khoảng chừng ba mươi.
Dung mạo đoan trang, nghiêm nghị, giọng nói phát ra đầy kiên định, khí thế không thua gì Lam Mạnh Khải.
Đó không phải là Thanh Nhược Yên, Thanh tiên tử thì còn là ai nữa.
Hai tiên tử cùng vào, mạng sống của của những người bên trong chắc chắn là được bảo toàn rồi! An Mặc Nhiên kìm nén mừng rỡ hướng Thanh Nhược Yên đáp: "Vãn bối thay mặt những đệ tử trong huyễn cảnh, đa tạ Thanh tiên tử!"
"Được rồi, chúng ta mau vào thôi." Lam Mạnh Khải nói rồi phất tay áo, dẫn đầu đi về phía chuẩn bị mở cổng.
Những chưởng môn, trưởng lão khác cũng thức thời, theo sau bắt đầu dàn trận nghênh đón yêu thú.
An Mặc Nhiên hô một tiếng, từ trên không liền xuất hiện một nhóm binh lính ngự kiếm tiến tới.
Nhóm binh lính này ai cũng đều mang khôi giáp sáng bóng, hàng lối chỉnh tề, khí thế ngất trời.
Bọn họ chính là binh lính tinh nhuệ của triều đình Mộc quốc, hiện giờ chính là nhận lệnh của An Mặc Nhiên, quyết không để một con yêu thú thoát khỏi Mộc Thiên Sơn!
Lâm Vu Sơn dẫn đầu nhóm trưởng lão Mộc Sơn phái, bắt đầu quá trình mở cổng.
Qua một khắc, cột sáng một lần nữa xuất hiện, xuyên thấu bầu trời.
Lâm Vu Sơn hô to: "Lối vào sắp mở!"
Hắn vừa dứt lời, phía dưới cột sáng liền bắt đầu biến thành một hình tròn.
Hình tròn vừa hình thành, yêu thú ở bên trong liền thay phiên nhau xông ra.
Những người bao quanh võ trường, thấy yêu thú xuất hiện liền hướng bọn chúng xuất chiêu.
Trong nhất thời, cả võ trường liền trở thành một bãi chiến trường giữa tiên nhân và yêu thú.
Lam Mạnh Khải, Thanh Nhược Yên cùng An Mặc Nhiên cũng một đường chém gϊếŧ, nhanh chóng tiến vào huyễn cảnh.
Lâm Vu Sơn thấy ba người đã vào huyễn cảnh, ngay lập tức hạ lệnh đóng cổng.
Sau đó cũng rút kiếm, sống chết với yêu thú.
Thủy Long trong hồ thấy phía này có động tĩnh, bắt đầu ngoi lên từ hồ nước, gia nhập vòng chiến hỗn loạn.
--------------------
Phía bên Hại Thiên Thu, nàng vừa chia mấy lá bùa xong, cả bọn người liền nghe từ phương xa vọng lại tiếng "kéc kéc kéc" inh ỏi.
Cả bọn người vừa quay lưng nhìn tới nơi phát ra tiếng kêu, nhất thời mặt ai cũng trắng bệch.
Lâm Chí Hàn lắp bắp kinh hãi: "Hình như...!là...!là kền kền hai đầu!"
Hướng về phía bọn hắn chính là một đàn chim kền kền.
Mỗi con đều có hai đầu, sải cánh dài khoảng sáu trượng, móng vuốt vừa sắc nhọn vừa to bự.
Bọn kền kền bay nhanh về phía đám người, vừa bay vừa phát ra tiếng kêu đinh tai nhứt óc.
Hàn Tuyết Âm cau chặt chân mày, mọi việc diễn ra quá nhanh, khiến cho cả đám người không kịp phòng bị.
Chưa kể bầy kền kền hai đầu này còn nổi tiếng với việc săn bắt theo bầy.
Chỉ cần bị vây ở bên trong, người có tu vi kim đan còn chưa chắc có thể toàn thây, nói chi tới một đám người chỉ mới trúc cơ như các nàng.
"Mau bay về phía nam!" Thuấn Giai nhìn thấy đàn kềnh kềnh sắp tới, hô to xong dẫn đầu bay đi.
Một đám người lúc bấy giờ liền ngự kiếm lao nhanh như gió, có thể nói là dốc hết sức mà ngự kiếm, chỉ cầu có thể bay nhanh một chút.
Nhưng dù bọn họ có bay nhanh tới mức nào, thì đàn kền kền vẫn theo sát phía sau, không tài nào cắt đuôi được.
Thấy sắp đuổi kịp đám người, một con kền kền dẫn đầu trong đàn liền xung phong lên trước.
Nó dùng cái mỏ nhọn hoắc của mình, hướng Giang Mi mà bổ tới.
Giang Mi cả kinh không kịp trở tay.
May Mắn cho nàng, là Trương Vô Minh bay một bên nhanh tay, rút kiếm ra chém một nhát vào con kền kền.
Kềnh kềnh trúng chiêu, kêu hai tiếng xong mất đà rơi xuống phía dưới.
Mùi máu tanh trên người nó tỏa ra lại càng khiến cho những con khác thêm hưng phấn.
Bọn chúng thay phiên nhau gào thét, không ngừng bổ tới những con mồi trước mặt.
Trong vòng chưa tới một khắc, cả bảy người đều bị vây giữa đàn kền kền hung ác.
Hàn Tuyết Âm rút kiếm, tạo một lúc sáu thanh kiếm khí xung quanh nàng và Hại Thiên Thu.
Sáu thanh kiếm khí như nhảy múa giữa không trung, không ngừng bay lượn qua lại, đả thương những con tiến gần tới các nàng.
Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn tựa lưng vào nhau, đao thương cực lực chống đỡ trước đám kền kền.
Trương Vô Minh bên này thì khó khăn hơn, một mình hắn phải chống chọi bảo vệ cho cả Cố Thu Hà lẫn Giang Mi.
Cố Thu Hà cũng không ngừng truyền linh lực, gia tăng thêm lực đánh cho cả đám người.
Giang Mi thì chỉ miễn cưỡng đả thương được một vài con.
Một đàn kền kền đông tới không thể đếm hết.
Cứ hết con này bị hạ, thì lại có con khác bay tới.
Sau một lúc, trên người cả bảy người đều bắt đầu lộ ra một số vết trầy xướt, máu tươi chảy ra thấm lên vạt áo rách nát.
Nhìn chật vật không chịu nổi.
Hại Thiên Thu nhìn tình hình một chút, mày càng cau chặt hơn, sau cùng làm ra một quyết định: "Mọi người tập trung tinh thần, từng người một sử dụng bùa, mở đường.
Mau chóng kiếm đường bay ra khỏi khu vực rừng cổ thụ!" Nói rồi nàng dẫn đầu, phóng một lá bùa màu xanh lá về phía đàn kền kền.
Lá bùa vừa chạm tới đám kền kền, lập tức tạo thành một vụ nổ lớn.
Trong nhất thời khu vực phát nổ trở nên trống trải hơn một chút.
Nhưng khoảng trống kia rất nhanh liền bị những con kền kền khác vây lại.
Hàn Tuyết Âm thấy vậy, cũng lập tức tung một là bùa về phía đó.
Cứ như vậy, lần lượt mỗi người tung ra một lá, sau đó dần dần di chuyển thoát khỏi vòng vây.
"Ầm ầm" bỗng nhiên ở phía xa, ngoài khu vực rừng cổ thụ phát ra tiếng nổ lớn.
Nhóm người Lam Mạnh Khải đã thành công tiến nhập huyễn cảnh.
Lam Mạnh Khải đứng trên không trung, quay đầu nói với hai người còn lại: "Ta sẽ tiến sâu vào bên trong, diệt bớt yêu thú, hỗ trợ đám đệ tử kia.
Hai người các ngươi ở đây, lập kết giới bảo vệ.
Chúng ta liền tụ họp ở đây nghĩ tiếp đối sách."
Thanh Nhược Yên gật nhẹ một cái, nói: "Ở đây khí tức quỷ dị, vẫn nên cẩn thận một chút."
Lam Mạnh Khải gật đầu, sau đó hóa thành một đóm sáng, hướng trung tâm của huyễn cảnh mà bay đi.
Thanh Nhược Yên ngưng thần một chút, sau đó liền làm một loạt mấy cái thủ pháp phức tạp.
Thủ pháp vừa xong, kết giới màu lam liền xuất hiện, bao lấy một khu vực rộng lớn.
Sau khi đã thấy kết giới hoàn thiện, nàng liền đề khí, dùng thiên lý truyền âm, truyền âm thanh đi xa vạn dặm khắp huyễn cảnh: "Đệ tử các phái nghe đây! Không nhất thiết phải đánh nhau với yêu thú, chỉ cần tập trung giữ mạng, tìm cách hướng về đây.
Ở đây có kết giới, tự nhiên sẽ bảo các ngươi an toàn."
Tiếng nói của Thanh Nhược Yên vừa dứt, ngay lập tức liền có vài nhóm đệ tử ngự kiếm bay về phía kết giới.
Theo sau bọn họ còn có một số yêu thú, di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Khiến cho bọn họ muốn rút lui cũng khó khăn vạn phần.
Thấy thế, An Mặc Nhiên liền triệu ra một cây cung đen tuyền.
Nàng vào thế, kéo căng dây cung, một dòng linh lực màu vàng liền tự động hội tụ trên tay nàng, tạo thành một mũi tên chứa đầy linh khí.
"Bang!" mũi tên linh khí rời cung, bay với tốc độ chóng mặt mà xuyên qua từng con yêu thú.
"Bang bang bang!" lại thêm ba mũi tên nữa rời cung, cứ như vậy mà đám đệ tử liền có thể thừa cơ tiến nhanh tới kết giới.
Đám người Hại Thiên Thu tất nhiên cũng nghe thấy lời của Thanh Nhược Yên, tốc độ ra chiêu càng nhanh hơn, cố hết sức để thoát khỏi vòng vây.
Đến khi lá bùa cuối cùng được đánh ra, cả bảy người cũng thoát ra được khỏi vòng vây của đàn kền kền hai đầu.
Sau đó bọn họ càng tăng nhanh tốc độ hướng kết giới mà bay tới.
Cả bọn lần lượt người đi trước mở đường, người phía sau đánh chặn.
Nhưng đàn kền kền vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục gào thét nhào tới.
Hàn Tuyết Âm một bên vừa ra chiêu đánh chặn, vừa điều khiển phi kiếm.
Chưa kể, phi kiếm của nàng lại mang tới hai người, tốc độ không khỏi chậm hơn.
Chẳng mấy chốc nàng cùng Hại Thiên Thu đã tuột lại phía sau.
Lâm Chí Hàn dùng thương chém chết một con kền kền hai đầu, thấy Hàn Tuyết Âm và Hại Thiên Thu ở xa liền la lên: "Đại sư tỷ! Hại Thiên Thu!"
"Mau đi! Chắc chắn sư tôn đã vào huyễn cảnh, mau tới chỗ kết giới!" Nói xong, Hàn Tuyết Âm lại tiếp tục chú tâm ứng phó đám kềnh kềnh.
Lâm Chí Hàn nhìn thấy hai người kia bị vây trong đám kền kền, đang muốn xông vào giải vây thì lại bị một con khác chắn lại.
Thuấn Giai vẫn là người bình tĩnh nhất, hiện giờ đại sư tỷ đã bị vây khốn, tất cả chỉ còn có thể trong đợi vào hắn và Trương Vô Minh.
Tình hình hiện tại, bọn hắn chỉ có thể tìm sư tôn đến cứu hai nàng.
Nghĩ rồi hắn liền níu lại Lâm Chí Hàn: "Mau! Chúng ta nhanh đi tìm sư tôn cứu hai nàng!" Nói rồi hắn dẫn đầu tiếp tục bay về phía trước.
Lâm Chí Hàn nhìn Thuấn Giai bay đi, lại nhìn tới hai người trong vòng vây, cắn răng hét lớn: "Đại sư tỷ! Hại Thiên Thu! Hai người nhất định phải toàn thây đó!" Nói xong hắn liền bất đắc dĩ theo sau Thuấn Giai.