Chuyện xưa kể rằng, có một đạo sĩ thiên tư trác tuyệt, tài đức vẹn toàn.
Vị đạo sĩ này chuyên đi hàng yêu trừ ma, giúp đỡ người dân khắp nơi.
Phàm là yêu ma quỷ quái, dù gian tà hay hung ác tới đâu, cũng đều sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán, không được đọa nhập luân hồi.
Vị được đạo sĩ này được dân chúng hết lòng ca ngợi cùng kính phục.
Lại thêm các bậc trưởng bối lúc bấy giờ của y, không ngừng khuyến khích vị đạo sĩ nọ diệt trừ yêu ma.
Vậy nên suốt nhiều năm, vị đạo sĩ vẫn luôn săn lùng yêu ma, bất kể là loại yêu gì, đều sẽ bị người này đánh cho hồn phi phách tán.
Cho tới một ngày, vị đạo sĩ đi ngang qua một ngọn núi nọ phát hiện có một ma nữ ẩn nấp sau một thân cây.
Vị đạo sĩ thấy thế, liền dựa theo cách làm từ trước tới giờ, bắt đầu truy đuổi ma nữ.
Ma nữ thấy đạo sĩ muốn đánh tan hồn phách của bản thân, liền trở nên hoảng sợ mà chạy đi.
Vị đạo sĩ cũng không buông tha cho nàng, một đường đuổi theo vào tận rừng sâu.
Mắt thấy khoảng cách giữa bản thân và ma nữ đang rút ngắn lại, vị đạo sĩ liền cương quyết đánh ra ba đạo linh khí hướng về phía ma nữ.
Ba đạo linh khí bay ra, khi sắp chạm tới ma nữ thì bỗng nhiên bị một lực lượng cường đại khác đánh bay đi.
Vị đạo sĩ bị bất ngờ, đình chỉ động tác hô lớn: "Người tới là vị nào?!"
Đáp lại vị đạo sĩ, chính là bóng dáng của một ông lão ngoài bảy mươi, râu tóc bạc phơ.
Ông lão tay chống quải trượng bằng gỗ mộc mạt, chậm rãi bước ra từ phía sau ma nữ.
Nụ cười của lão hiền hòa nhưng lại mang thêm vài tia thương tiếc, nhìn về phía vị đạo sĩ: "Vị đạo sĩ này, cớ vì sao lại đuổi cùng gϊếŧ tuyệt ma nữ kia?"
"Vị tiền bối đây, chẳng phải hàng yêu phục ma vốn là chức trách của người tu tiên sao? Vậy nên ta thấy nàng núp sau thân cây liền truy đuổi tới đây." Vị đạo sĩ cung kính đáp.
"Vậy thì ma nữ này đã làm điều ác gì để phải bị đuổi đánh đây?" Ông lão tay vuốt râu dài hỏi tiếp.
Vị đạo sĩ dừng một chút, lại nói: "Tại hạ chỉ là đi ngang đây vô tình thấy nàng.
Nên quyết định ra tay diệt trừ, tránh cho hậu họa về sau."
Ông lão nghe vậy, mắt nhất thời sắc bén lên, hỏi: "Nói vậy là nàng chưa từng làm điều ác?"
Vị đạo sĩ bị hỏi, lưng toát ra một trận mồ hôi lạnh, im lặng không nói.
Y vẫn luôn gặp yêu là trừ, quả thật chưa từng để ý đến việc yêu ma đó có từng làm điều ác hay chưa.
Ông lão lại tiếp tục nói tiếp: "Chỉ vì là yêu là ma liền bị đánh đuổi, tước đi cơ hội tiến vào luôn hồi sao?" Dừng một chút, lão lại khe khẽ thở dài lắc đầu nói: "Vị đạo sĩ này, lão có một câu muốn tặng cho ngươi.
Ác chưa chắc đã là ác, thiện chưa chắc đã là thiện." Nói rồi lão liền phất tay một cái, cuồn phong liền nổi lên khắp nơi, đem vị đạo sĩ nọ cuốn bay.
Vị đạo sĩ nọ bị cuốn theo gió, không biết trải qua bao lâu.
Cho tới khi y tỉnh lại, thì đã thấy bản thân đang nằm dưới đáy vực sâu thăm thẳm.
Toàn thân không thể cử động, vô lực mà nằm trên thảm cỏ xanh lam kỳ lạ.
Bỗng nhưng y cảm thấy phía bên trái có động tĩnh, xoay đầu nhìn qua thì thấy ma nữ bị y đuổi gϊếŧ hôm nọ.
Ma nữ trong tay ôm một vài trái cây màu đo đỏ, nàng thấy đạo sĩ nọ đã tỉnh, liền hoảng sợ bay mất hút.
Mấy quả trái cây cũng bị nàng quăng lăn lốc trên mặt đất.
Vị đạo sĩ thấy thế, lấy làm kỳ lạ.
Lại nhìn tới ma nữ đang lấp ló sau ngọn cây, cuối cùng y cũng từ từ hiểu ra.
Thì ra bản thân đã bất tỉnh suốt mấy ngày, là chính ma nữ nọ đã lo lắng cho y, tự thân đi tìm mấy quả trái cây có chút tiên khí.
Lại trải qua mấy ngày, thân thể của vị đạo sĩ cũng bắt đầu khôi phục, dần dần có thể cử động.
Cái nhìn của y về ma nữ trong mấy ngày này cũng dần có sự chuyển biến.
Ma nữ cũng vì thế mà bắt đầu mạnh dạng tiếp xúc với đạo sĩ hơn.
Cả hai người cứ như vậy cùng nhau ở dưới đáy vực sau thăm thẳm, ngày ngày cùng nhau trò chuyện.
Lại nói tới đáy vực kia, tuy là vực sâu nhưng cây cối đều sinh trưởng rất tốt.
Nơi đây thậm chí lại có rất nhiều yêu ma chung sống.
Những con tiểu ma, tuy thân thể không có đầy đủ, nhưng vẫn cứ vui vẻ chơi cùng mấy con tiểu yêu đủ hình dạng.
Vị đạo sĩ nhìn khung cảnh thanh bình, lại nhớ tới lời của ông lão nọ.
Không hiểu sao, nước mắt của y cứ bất tri bất giác cứ rơi mãi.
Ngày hôm đó, vị đạo sĩ được người đời tôn sùng ôm mặt khóc rất nhiều, khóc như một đứa trẻ lần đầu làm việc sai trái.
Ma nữ bên cạnh y cũng không biết làm sao, chỉ đành bối rối ngồi một bên an ủi.
Ngày hôm sau, y liền lấy toàn bộ pháp khí của bản thân, kể cả thanh kiếm quan trọng nhất, đều đem đúc thành một cái còng tay.
Còng tay đen xì, dây xích nối dài khoảng hai thước cũng đồng dạng là một màu đen xì.
Ma nữ hỏi vị đạo sĩ đây là để làm gì.
Y cười đáp: "Là để ta chuộc tội." Nói rồi y tự mình đeo vào cái còng tay thô nặng, sau đó ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu tự phá đan điền.
Chỉ có phá bỏ đang điền, trở thành một phàm nhân mới có thể giúp y phần nào chuộc lỗi với những yêu ma y đã xuống tay tước đi quyền luân hồi.
Nhưng khi đan điền của vị đạo sĩ sắp vỡ nát, thì bên tai bỗng vang lên tiếng nói dõng dạt: "Tiên khí cũng là khí, yêu khí cũng là khí, vạn vật đều là khí.
Bản thân cũng chính là khí."
Nghe tới đây, vị đạo sĩ ngay lập tức sáng tỏ.
Từ đó mà con đường tu luyện của y hoàn toàn rẽ sang một hướng đi khác.
Không còn đan điền, cũng không có việc gì.
Không còn linh căn cũng không vấn đề.
Chỉ là một người phàm, cũng đã đủ tốt.
Lại trải qua hơn mười mấy năm, ông lão tóc trắng một lần nữa đứng bên vực núi mà ngày ấy lão đem vị đạo sĩ ném xuống.
Lão đứng chưa bao lâu, từ dưới đáy vực liền xuất hiện một dòng khí đen kịch, theo đó là một thân ảnh đơn bạc bay lên.
Vị đạo sĩ hai mắt sáng ngời, đứng đối diện với ông lão.
Ông lão nhìn vị đạo sĩ, nở nụ cười ôn hòa hỏi: "Vậy bây giờ đâu là ác đâu là thiện?"
Vị đạo sĩ hiện tại tính tình đã trầm ổn hơn rất nhiều, cung kính đáp: "Thiện ác khó phân.
Nhìn là thiện nhưng chưa chắc là thiện, nhìn là ác nhưng chưa chắc là ác."
Ông lão nghe xong, tay vuốt râu dài, ngửa mặt lên trời mà cười lớn, sau đó liền theo gió mà biến mất.
Từ đó khắp nơi liền nổi lên lời đồn về một ma đầu mình mang yêu khí, điều khiển vạn ma.
Người đó hai tay mang một cái dây xích dài, gọi là Thiên Ma Xích.
Tuy người này không hại tới ai, tùy ý mà sống.
Nhưng lại lấy yêu khí làm gốc, vì thế mà liền nhận khắp mọi sỉ nhục của giới tu đạo.
Trong khi đó, trong giới yêu ma lại có một lời đồn khác.
Phàm là yêu ma quỷ quái phạm tội ác tày trời, chỉ cần có lòng hối cải, quy phục chủ nhân Thiên Ma Xích, liền có thể gia nhập Hắc Diệm Quân.
Từ đây đời đời làm quỷ linh, bảo vệ dân chúng, trải qua trăm năm vạn năm liền có thể một lần nữa tiến vào luân hồi.
Trở về hiện tại, một trong Hắc Diệm Quỷ Tướng, Vương Duật nhận lệnh, liền mang một vạn quỷ linh bao vây xung quanh khu vực xung quanh trung tâm huyễn cảnh.
Vương Duật đeo mặt nạ quỷ, cưỡi hắc mã dẫn đầu một đoàn lính.
Tay phải rút bội kiếm, giơ thẳng lên trời hô lớn: "Hắc Diệm Quân nghe lệnh! Toàn bộ yêu thú, gϊếŧ không chừa!"
Tiếng hô của Vương Duật vừa dứt, đằng sau liền đồng loạt vang lên tiếng hô ứng của quỷ linh: "Gϊếŧ không chừa!!!" Sau đó chính là tiếng trống trận rền vang hòa cùng tiếng vó ngựa vang khắp một mảnh trời.
Từng đợt quỷ linh khí thế ngất trời, đồng loạt giơ cao binh khí, hướng đám yêu thú mà xông tới.
Các nhóm đệ tử đang chiến đấu cùng yêu thú tới thập tử nhất sinh.
Trong lúc ai cũng tưởng chừng chỉ còn một con đường chính là liều chết, thì bỗng nhiên thấy hàng trăm cái bóng đen binh khí chỉnh tề, đồng loạt lao ra tấn công yêu thú.
Toàn bộ đám đệ tử tiên môn, nào có ai đã từng trải qua cảnh chinh chiến khốc liệt.
Trong nhất thời liền bị khí thế của Hắc Diệm Quân làm cho ngây ngẩn cả người.
Cả một đám người chỉ biết đứng ngây ra mà nhìn từng đàn quỷ linh hướng mũi giáo xong về phía yêu thú.
Quỷ linh xưa nay nổi tiếng là loại yêu ma khó đối phó nhất.
Bởi vì khi một con quỷ linh bị đánh tan, chỉ cần quay về Triệu Quân Kỳ khôi phục hình hài, sau đó liền có thể xuất hiện đối phó tiếp.
Chưa kể đây là một đoàn quân quỷ linh, yêu thú vừa đánh tan hết con này, liền sẽ con khác bay lên.
Do vậy mà chưa đầy hai khắc, hơn năm trăm con yêu thú liền bị Hắc Diệm Quân bao vây, đánh lùi về sâu trong trung tâm huyễn cảnh.
Còn những con yêu thú khác xấu số hơn thì liền bị biến thành một mớ thịt xiên que, trên thân cắm đầy gươm giáo cùng mũi tên.
Chết vô cùng thảm khốc, khó coi.
Lam Mạnh Khải một đường bay tới, liền bắt gặp đám người Thuấn Giai.
Thuấn Giai thấy sư tôn đã tới, mừng như điên mà bay tới, tóm lấy cánh tay của Lam Mạnh Khải vừa thở vừa nói: "Sư tôn! Mau đi cứu đại sư tỷ và Hại Thiên Thu.
Hai người lúc nãy bị vây trong đàn kền kền hai đầu, vẫn chưa trở ra!"
Lam Mạnh Khải nhìn Thuấn Giai một chút, sau đó nhìn xuyên qua đám người sau hắn, rồi nhìn tới phía rừng cây xa xa, nói: "Được rồi, đám các ngươi mau vào kết giới.
Ta đi giải vây cho hai nàng."
"Vâng!" Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn cung kính thưa một tiếng, sau đó liền tiếp tục hướng phía kết giới bay tới.
Lam Mạnh Khải cũng không chần chừ thêm, tăng nhanh tốc độ bay về phía trung tâm của huyễn cảnh.
Không bao lâu thì hắn liền nhìn thấy được cảnh tượng Hắc Diệm Quân khởi binh, đi đầu chính là quỷ tướng.
Hắn không do dự, liền tiến nhanh tới chỗ Vương Duật: "Vương quỷ tướng!"
Một số quỷ linh thấy hắn tiến đến, ngay lập tức nổi lên cảnh giác, giơ trường thương ngăn cản.
Vương Duật thấy thế liền ra lệnh cho bọn chúng thu hồi binh khí, bản thân tự xuống ngựa đi tới chỗ Lam Mạnh Khải, cung kính thi lễ: "Quỷ tướng bái kiến Lam tiên tử!"
"Vương quỷ tướng khách khí rồi.
Ngươi ở đây chứng tỏ là Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm không có vấn đề." Lam Mạnh Khải gấp gáp nói.
Vương Duật gật đầu một cái, nói: "Vương và cô nương đi cùng ngài ấy đều không sao." Nói xong lại nhìn tới đám đệ tử tiên môn đang cứng đờ phía dưới, hắn chỉ đành lắc đầu, hướng Lam Mạnh Khải nói tiếp: "Lam tiên tử, ngài xem có thể thay ta đi kêu bọn họ lùi về phía sau một chút không.
Bọn họ ở đó khá là vướng đường.
Vương có lệnh, diệt toàn bộ yêu thú."
Lam Mạnh Khải nghe vậy, cũng nhìn xuống, chỉ thấy một đám đệ tử đang ngơ ngơ ngác ngác như khúc gỗ.
Hắn không khỏi lắc đầu thở dài, tu sĩ Mộc quốc thật sự là càng ngày càng xuống cấp rồi.
Than thở xong, Lam Mạnh Khải liền dùng thiên lý truyền âm: "Các đệ tử bên dưới nghe đây.
Cách đây ba mươi dặm về phía nam có kết giới của Thanh Nhược Yên tiên tử.
Không cần thiết phí mạng đối kháng với yêu thú, dồn sức mau chóng tới chỗ kết giới!"
Đám đệ tử tiên môn, nghe được lời của Lam Mạnh Khải, lúc bấy giờ mới bắt đầu trấn tĩnh lại.
Từng nhóm bắt đầu lui ra khỏi vòng chiến, ngự kiếm tiến về phía kết giới của Thanh Nhược Yên.
Lam Mạnh Khải lại xem xét tình hình xung quanh một chút.
Tà khí càng ngày càng nồng đậm, chứng tỏ là hồi sinh thuật của Bạch Vô Ngôn đang tiến tới giai đoạn cuối.
Hắn phải nhanh hội họp với Hại Thiên Thu, tìm ra đối sách, nếu không toàn bộ người trong huyễn cảnh sợ là đều phải bỏ mạng tại đây.
Nghĩ rồi hắn liền hướng Vương Duật nói: "Ta cần phải tìm Hại Thiên Thu suy nghĩ đối sách."
"Được, để mạt tướng cho người đưa ngài tới chỗ vương." Vương Duật nói rồi, phân phó một quỷ linh dẫn đường cho Lam Mạnh Khải.
Lam Mạnh Khải đi theo quỷ linh kia, không bao lâu liền thấy bóng dáng hai người Hại Thiên Thu lấp ló dưới những tán cây.
Lại gần thêm xíu nữa, hắn liền thấy được vai phải của đồ đệ cưng một mảnh đỏ chót.
Trong nhất thời con ngươi mang đầy tia lửa, Lam Mạnh Khải liền vung chưởng hướng Hại Thiên Thu quát to: "Hại Thiên Thu! Ngươi đã làm gì Âm nhi nhà ta!"
Hại Thiên Thu đang đau đầu với con quỷ linh quỷ lin đi lạt, cảm giác sau lưng đột nhiên có một trận kình phong đánh tới.
Nàng cả kinh, vội vàng xoay thân tránh né.
Thân thủ uyển chuyển, thoắt một cái liền xoay người đứng ở cành cây đối diện.
Nàng nhìn thấy người tới là Lam Mạnh Khải, giận dữ trừng mắt quát: "Ngươi làm cái trò gì vậy hả? Tự nhiên vừa xuất hiện liền ra tay đánh người!"
Lam Mạnh Khải tất nhiên là không thèm để Hại Thiên Thu vào mắt, hai tay già nua nắm lấy đôi bàn tay trắng trẻo của Hàn Tuyết Âm: "Âm nhi có sao không? Mau để sư tôn xem chút nào."
Hại Thiên Thu bị bỏ lơ, lửa giận bốc lên tới chín tầng mây, quát: "Cái đồ đồ đệ khống! Nàng không có chuyện thì cũng sắp bị ngươi dọa cho có chuyện!"
"Hại Thiên Thu ngươi có bớt ồn ào đi không hả? Ngươi nhìn vai nàng đi, máu chảy nhiều như thế này hỏi sao ta không lo.
Ta không trách ngươi bảo vệ nàng không chu toàn là còn may cho ngươi!" Lam Mạnh Khải cũng hung hăng quát lại Hại Thiên Thu.
"Hơ" Hại Thiên Thu vẻ mặt khinh miệt nói tiếp: "Nếu không có ta ở đây sợ cả đám đồ đệ nhà ngươi một cọng lông cũng không còn.
Một đám hậu bối không biết hiếu kính tiền bối."
"Dù gì cũng đỡ hơn một lão bà bà hơn sáu trăm tuổi suốt ngày chỉ biết ăn với chơi." Lam Mạnh Khải mạnh mẽ tặng lại cho Hại Thiên Thu một ánh nhìn đầy khinh miệt.
Lão bà bà? Là nói nàng sao? Hại Thiên Thu nghe xong, trong nhất thời lửa giận càng bốc cao thêm mấy trượng, không nói nên lời: "Ngươi..."
Hàn Tuyết Âm đứng một bên, nhìn hai người đấu võ mồm chỉ đành lắc đầu thở dài.
Nàng bất đắc dĩ lên tiếng: "Sư tôn, đồ nhi không sao.
Chỉ bị thương một chút, đã xử lý xong, không có gì đáng ngại.
Quả thật là tình huống lúc nãy có chút nguy hiểm, đều là nhờ Hại Thiên Thu giúp đỡ mới giữ được toàn mạng."
"Âm nhi..." Lam Mạnh Khải nghe Hàn Tuyết Âm nói, nước mắt lưng tròng.
Đại đồ đệ của hắn thật là khiến hắn thương tiếc không thôi mà.
Nhìn đến cảnh lão già nào đó nước mắt cá sấu, Hại Thiên Thu ruốt cuộc nhịn không nỗi nữa.
Nàng thở phì phà phì phò, giận dỗi nói: "Được rồi, đã thành lão già râu dài rồi còn khóc cái gì.
Trở lại chuyện chính đi, ta vừa cho Cố Hàm đi thăm dò phía ngọn núi trung tâm.
Sẽ nhanh có kết quả thôi, tình hình bên ngoài thế nào rồi?"
Lam Mạnh Khải lưu luyến buông bàn tay của Hàn Tuyết Âm ra, nói: "Trước khi ta tiến vào huyễn cảnh, đệ tử Mộc Sơn phái đưa tin là Bạch Vô Ngôn đã mất tích.
Mấy vị trưởng lão bên đó nói chưởng môn có lệnh bài có thể tùy ý xuất nhập huyễn cảnh.
Vậy nên ta đoán hắn đã tiến vào huyễn cảnh sau khi các ngươi tiến vào."
"Ừ, ta cũng đoán là vậy." Hại Thiên Thu một bên vừa sửa lại vạt áo vừa đáp.
Nàng vừa nói xong thì quỷ linh bên cạnh nàng liền hô lên: "Vương! Cố tướng quỷ về rồi!"