Hại Thiên Thu nhìn thấy đám người Thuấn Giai mà không phải ma nữ thì mừng quýnh cả lên.
Nàng hớn hở đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn trên quần áo rồi hướng ba người kia lên tiếng: "Thuấn Giai! Còn có Lâm Chí Hàn cùng Hàn Tuyết Âm, ba người làm gì ở đây?"
"Nói ra thì dài dòng, bọn này đi tìm đồng môn, chạy một đường từ hôm qua tới giờ thì tới nơi này." Nói Xong Thuấn Giai cũng không khỏi thở dài một cái.
Lâm Chí Hàn tò mò lên tiếng: "Sao ngươi lại ở đây? Nơi này không phải là nơi người bình thường nên tới." Tuy hắn cùng Thuấn Giai đã từng thấy Hại Thiên Thu chỉ đạo bày trận cứu bọn hắn một mạng.
Nhưng bất quá nàng chỉ là một y sĩ bình thường, không có tới nửa điểm tu vi, lỡ gặp phải yêu ma quỷ quái thì làm sao?
Hàn Tuyết Âm cũng có thắc mắc như Lâm Chí Hàn.
Dù sao thì nàng nhìn không ra tu vi của Hại Thiên Thu là vì Hại Thiên Thu không có tu luyện.
Điều này cũng phần nào khiến nàng an tâm hơn một chút.
Nhưng nàng vẫn nên đề phòng Hại Thiên Thu một chút, người này có chút cổ quái.
Hại Thiên Thu cười ha ha một tiếng liền đáp: "Nói ra thật ngại, nhưng mà ta là đi lạc tới đây.
Ta tính đến Mộc Thiên Sơn nhưng lại rẽ nhằm đường."
"Ta nghĩ ngươi nên mua một cái bản đồ đi." Thuấn Giai nghe xong không khỏi ném cho Hại Thiên Thu một ánh nhìn đầy thương hại, vỗ vỗ vai của nàng.
Hại Thiên lấy tay phải đẩy ra bàn tay to như tay gấu của Thuấn Giai, bĩu môi kháng nghị: "Đa tạ Thuấn Giai đại ca chỉ bảo, sau đợt này ta nhất định sẽ mua."
"Mà hồi nãy tại sao ngươi lại rung chuông? Cái chuông này nhìn qua cũng không tệ nha." Lâm Chí Hàn một bên giúp Hại Thiên Thu nhặt lên cái chuông đồng, một bên hỏi tiếp.
"Cái chuông gia bảo của ta a! Cái này là để ta hành y đó nha, vừa đi vừa lắc như thế này.
Nếu có người cần tới lang y, sẽ nhận ra ngay mà gọi ta lại." Hại Thiên Thu vừa nâng niêu cái chuông đồng cũ rích của mình vừa tận tình giải thích cho Lâm Chí Hàn.
Nhìn vậy thôi chứ kinh nghiệm hành tẩu giang hồ của Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn thua xa Hại Thiên Thu.
Có khi đây là lần đầu bọn hắn thấy y sĩ lang thang đó nha.
"Xin hỏi Hại công tử lúc đi tới đây có thấy một nữ hài tử cao tầm này, chạy rất nhanh không?" Hàn Tuyết Âm cũng không muốn phí nhiều thời gian, tiến lên hỏi Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu khuôn mặt lại một mảnh đen thui.
Lại là công tử, nàng có chỗ nào không giống nữ tử chứ? Trừ bộ quần áo của nàng là nam trang, dù sao thì áo của y sĩ cái nào mà chẳng giống nhau chứ? Lại liếc nhìn sang Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn thì đã thấy hai tên đó ôm miệng nín cười tới run rẩy cả người.
Nàng đành mặc kệ bọn hắn, ráng nặng ra một nụ cười hướng Hàn Tuyết Âm đáp: "Ta không phải nam tử, ta là nữ tử.
Cứ gọi ta là Thiên Thu là được rồi.
Còn nữ hài thì đúng là có thoáng thấy."
Hàn Tuyết Âm nghe Hại Thiên Thu là nữ chỉ thoáng ngạc nhiên, song nàng cũng không quan tâm lắm lại tiếp tục chủ đề chính: "Vậy Thiên Thu tiểu thư là được nữ hài đó dẫn tới đây?"
Hại Thiên Thu xoa xoa cằm suy tư một hồi, sau đó liền đáp: "Dẫn tới cũng không hẳn, nữ hai đó thấy ta thì liền chạy mất.
Ta tò mò nên đi theo, suốt đường đi cũng không thấy bóng dáng nàng.
Đi một hồi thì tự nhiên tới đây."
"Nếu có thể vấn linh biết đâu chúng ta sẽ tìm ra được gì đó thì sao?" Thuấn Giai suy tư một hồi liền đưa ra ý kiến.
"Các phép vấn linh không phải là dễ thực hiện.
Các người chắc chắn làm được chứ? Nếu không cẩn thận sẽ vô tình bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người đã mất." Hại Thiên Thu tuy biết đồ đệ của Trúc Vân môn không phải dạng thường.
Nhưng dù gì đề phòng cẩn thận vẫn tốt hơn.
"Không ngờ y sĩ cũng biết nhiều về giới tu tiên ghê ha?" Lâm Chí Hàn lại bất tri bất giác hỏi một câu.
Hàn Tuyết Âm cũng đồng thôi ném cho nàng một ánh nhìn đầy nghi ngờ khiến cho Hại Thiên Thu cảm thấy vô cùng chột dạ.
Hại Thiên Thu cười trừ, quoa loa đáp lại: "Chỉ là đi nhiều, gặp không ít người nên tự nhiên biết.
Không cần bận tâm, nên tập trung vào việc chính đi ha ha ha..."
"Thực hiện vấn linh phải tìm tới nơi phù hợp.
Ví dụ như nơi tập trung oan khí hoặc nơi có oan hồn lai vãn.
Ở đây vẫn chưa thấy có dấu hiệu của oan hồn.
Có khi cần phải đi sâu vào trong nữa." Hàn Tuyết Âm ở một bên trầm thấp phân tích.
"Vậy liền tiến tiếp vào trong, biết đâu còn có phát hiện mới." Thuấn Giai nói xong liền dẫn đầu đi trước, dùng cầu lửa soi sáng đường đi.
Ba người còn lại cũng lần lượt theo sau.
Hại Thiên Thu một bộ dạng cà lơ phất phơ, vừa đi vừa ngâm mấy câu hát vừa lắc chuông đồng.
Điều này khiến cho Hàn Tuyết Âm vốn thích yên tĩnh cảm thấy vô cùng phiền phức.
Nàng liền phóng một tia linh khí xẹt qua mặt Hại Thiên Thu cảnh cáo giữ im lặng, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Hại Thiên Thu nhìn Hàn Tuyết Âm, bĩu môi chửi rủa ầm trời trong lòng.
Người gì đâu thật hung dữ, không gõ chuông thì không gõ chuông.
Ỷ mình có tiên khí thì chén ép được nàng chắc? Cẩn thận không nam nhân nào thèm cưới, hứ!
Lâm Chí Hàn đi đằng sau hai người cười cười đi lên nói chuyện cùng Hại Thiên Thu: "Đại sư tỷ tính tình lạnh nhạt, thích yên tĩnh, Thiên Thu đừng có để bụng."
"Nhạt như nước lã." Hại Thiên Thu nghe Lâm Chí Hàn nói xong thì ghé xát vào tai hắn nói nhỏ một câu.
Trời xui đất khiến, thính lực của người tu tiên lại quá tốt, bao nhiêu thứ bọn họ nói đều lọt hết vào tai Hàn Tuyết Âm.
Nàng chỉ khẽ xoay đầu, tặng cho hai người đằng sau một ánh mắt còn lạnh hơn băng tuyết mùa đông.
Ánh mắt lạnh tới mức khiến cho Hại Thiên Thu cùng Lâm Chí Hàn im bặt, cuối đầu bước theo như hài tử bị phụ mẫu giáo huấn.
Bốn người cứ đi mãi tới khi ra khỏi các dãy nhà đổ nát.
Cách đó không xa thì liền gặp một cái thác nước lớn.
Hàn Tuyết Âm bỗng nhưng ngửi thấy được mùi tanh của máu.
Nàng ra hiệu cho mọi người dừng lại, quan sát kỹ khu vực xung quanh.
Dưới nền đất quả nhiên có vết máu kéo lê tới tận phía dòng suối dưới thác.
Thuấn Giai xem một hồi liền phóng một tia linh lực màu đỏ về phía thác nước.
Linh lực hóa thánh đóm sáng nhỏ đi xuyên qua thác nước sau đó biến mất dạng.
Thuấn Giai mừng rỡ hô to lên: "Quả nhiên đằng sau thác nước có một lối đi!"
Hàn Tuyết Âm nhìn thoáng ba người một cái liền đạp nước tiến vào trong hang động.
Nàng cước bộ bình ổn, nhẹ nhàn đáp xuống ngay cửa động.
Cả người cũng không dính chút nước, từ đầu tới cuối đều khô ráo phiêu dật vô cùng.
Bước vào trong động khoảng vài bước Hàn Tuyết Âm liền có thể thấy ánh sáng mờ ảo từ bên trên rọi xuống.
Trên vách động cư nhiên là những viên Dạ Minh Châu to bằng nắm tay, thay nhau phát ra ánh sáng vàng soi sáng lối đi.
Hàn Tuyết Âm ngồi xổm xuống, lấy tay sờ sờ trên mặt đất quả nhiên là vết máu đã khô.
Thậm chí còn có dấu chân in trên nền đất rất rõ ràng.
Phải chăng có người đang lén lút thực hiện phép cấm bên trong?
Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn cũng đã theo vào tới trong động.
Hai người cũng đồng dạng không nhiễm chút nước.
Chỉ có điều hình như còn thiếu một người.
Hại Thiên Thu đâu?
Hại Thiên Thu nhìn ba tên tu sĩ lần lược xài khinh công đi vào không khỏi khinh bỉ một trận.
Các người thì tốt rồi, trực tiếp chạy vào, còn nàng thì nửa điểm tu vi cũng không có.
Cứ đợi đó đi, nàng không biết xài khinh công nhưng nàng biết bơi.
Oán thầm một hồi, Hại Thiên Thu cuối cùng quăng cái hộp gỗ xuống nước, sau đó nhảy xuống theo.
Nàng nương theo cái hộp gỗ mà bơi vào trong thác nước.
Lúc vào được tới bên trong, nàng liền ai oán mà lườm ba người bên trong.
Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn thấy nàng phải chật vật bơi vô thì vừa thương cảm vừa buồn cười.
Hai người bọn hắn lại ôm bụng nén cưới mặc cho Hại Thiên Thu lườm muốn rớt hai con mắt ra ngoài.
Cuối cùng Thuấn Giai cũng không nỡ để một nữ tử chịu lạnh như vậy.
Hắn liền phóng tới cho Hại Thiên Thu một cái Tịnh Thân phù giúp nàng làm khô người.
Trong lúc ba người kia lo đùa giỡn thì Hàn Tuyết Âm đã đi trước cả chục bước.
Càng tiến sâu vào trong động nàng càng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Cuối cùng nàng liền bước tới một đại sảnh tương đối rộng lớn.
Bên dưới không ngờ lại là một vòng tròn trận pháp vẽ bằng máu, nhìn vào liền thập phần chói mắt.
Hàn Tuyết Âm rất nhanh liền phát hiện có người bị treo ở giữa trận pháp.
Y phục trắng trên người này cũng loan lỗ vết máu nhìn vô cùng thương tâm.
Nàng cả kinh, không ngờ người bị treo lại là người các nàng tìm kiếm suốt hai ngày, Phong Hào.
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn và Hại Thiên Thu theo vào nhìn thấy màn này cũng kinh hãi không hề nhẹ.
Bọn hắn vội vàng chạy lại, chặt đứt dây thừng đem Phong Hào xuống.
Hàn Tuyết Âm nhanh tay bắt mạch cho Phong Hào, đồng thời truyền vào một chút linh khí giữ lại hơi thở cho hắn.
"Sư tỷ, hắn thế nào?" Thuấn Giai nhìn vết máu đỏ tươi cùng gương mặt trắng bệt của Phong Hào không khỏi lo lắng hỏi.
Hàn Tuyết Âm truyền xong linh khí liền thu tay lại đáp: "Tạm thời không sao.
Chỉ là bị mất máu quá nhiều dẫn tới hôn mê, ngũ tạng cũng không bị thương nghiêm trọng.
Mau đem Hồi Linh Đan cho y dùng."
"Vâng" Lâm Chí Hàn đáp ứng một tiếng liền lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái bình sứ màu trắng.
Hắn mở nắp đổ ra một viên đan dược màu nâu đưa vào miệng Phong Hào rồi dùng linh khí cưỡng ép giúp hắn nuốt xuống.
Thấy hô hấp của Phong Hào dần ổn định, hắn mới thở ra một hơi thu hồi bình sứ lại.
Thuấn Giai nhìn quanh một hồi liền lên tiếng: "Núi Nhi Mã này càng lúc càng quỷ dị.
Hết nhà hoang lại tới trận pháp tàn nhẫn."
"Trận pháp cũng thật kỳ lạ, chưa từng thấy bao giờ." Lâm Chí Hàn nhìn quanh cũng không hiểu được trận pháp này dùng làm gì.
Dù biết trận pháp dùng máu rất tàn nhẫn, nhưng lượng máu để vẽ cả một sơ đồ rộng bằng nơi này thì không thể tưởng tượng được.
Không phải xui tới mức gặp ma tu đang triệu quỷ đi.
"Là trận pháp luyện hóa quỷ.
Nói chính xác hơn là luyện Đại Quỷ Oa." Lâm Chí Hàn đầu đang đầy sương mù thì nghe tiếng Hại Thiên Thu truyền tới.
Nàng ngồi xổm một bên, nghiêm túc mà xem xét trận pháp dưới đất.
Hàn Tuyết Âm trầm ngâm một hồi cũng lên tiếng: "Đại Quỷ Oa là loài quỷ được luyện chế từ nhiều linh hồn của oa nhi.
Hồn oa nhi càng nhỏ tuổi càng công hiệu.
Do vậy những người luyện Đại Quỷ Oa thường chọn những hài tử mới sinh hoặc trực tiếp gϊếŧ phụ mẫu lấy bào thai.
Trận pháp để luyện hóa cũng nhất thiết phải vẽ bằng máu của hài tử để đạt kết quả tốt nhất.
Đại Quỷ Oa sau khi được luyện hóa thành công sẽ có hình dạng của một oa nhi.
Bởi vì hồn oa nhi mới sinh không nhận thức được thế giới xung quanh nên sẽ coi người luyện hóa như phụ mẫu, hết sức trung thành."
Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn nghe Hàn Tuyết Âm nói xong thì đều nổi hết cả da gà.
Hai người không hẹn mà cùng nuốt nước miếng cái "ực".
Thủ pháp luyện hóa này cũng quá tàn nhẫn đi.
Hại Thiên Thu thì lại bất tri bất giác nhìn Hàn Tuyết Âm mà câu lêm một nụ cười nhạt.
Bộ dáng của nàng vừa như tán thưởng vừa như trưởng bối thưởng thức hậu bối tài năng.
Thuấn Giai lại lên tiếng hỏi: "Nếu như luyện hóa Đại Quỷ Oa cần máu cùa oa nhi.
Vậy cớ gì lại bắt Phong Hào? Chả phải như vậy sẽ trở nên dư thừa sao?"
Hại Thiên Thu lại nhìn thoáng qua Phong Hào một rồi lại tiếp tục nói: "Cũng không hẳn là dư thừa.
Các thuật luyện hóa đa phần đều dựa trên một nguyên lý chung.
Điều đó cũng không có nghĩa chỉ có một cách để luyện hóa mà tùy theo thuật sĩ, sẽ có các cách luyện hóa khác nhau.
Trong trương hợp này, máu của tu hành giả sẽ hỗ trợ nuôi Đại Quỷ Oa.
Do máu của người tu tiên có nhiều linh khí, tẩm bổ cho Đại Quỷ Oa sẽ hiệu quả hơn gấp nhiều lần so với việc gϊếŧ người để lấy máu."
"Nếu là bắt người là để tẩm bổ cho Đại Quỷ Oa.
Vậy có nghĩa là kẻ chủ mưu đã luyện hóa thành công rồi sao!?" Thuấn Giai nói xong không khỏi rùng mình một cái.
Cái loại chuyện này ruốt cuộc là kinh khủng tới mức nào?
Thuấn Giai vừa nói xong thì đám người đồng loạt im lặng.
Không khí nhất thời rơi vào sự trầm ngâm không một tiếng động.
Bỗng nhiên bon họ lần lượt nghe được một loạt các tiếng xột xoạt xen lẫn đó là tiếng cười khúc khích của trẻ con mới sinh.
Tiếng động xảy ra một hồi liền ngưng lại, khiến cho cả bốn người đều toát cả mồ hôi.
"Đại sư tỷ phía sau!" Bông nhưng Lâm Chí Hàn hướng phía Hàn Tuyết Âm quát lớn.
Phía sau lưng Hàn Tuyết Âm là một bóng đen to lớn nhìn không rõ hình dáng.
Cái bóng đen giơ chi trước, đập mạnh xuống vị trí Hàn Tuyết Âm đang đứng.
Hàn Tuyết Âm nhanh nhẹn lách người, tránh thoát được một kích của cái bóng đen.
Nàng phi thân qua đứng cạnh Lâm Chí Hàn, mặt không biến sắc nhìn về phía thứ vừa công kích nàng.
Một kích đó của bóng đen khiến cho gạch đá dưới đất vỡ vụn, bụi bay mù mịt, tạo thành một cái lỗ lớn ở dưới đất.
Khói bụi tản dần, hình dáng của cái bóng đen dần lộ ra trước mắt đám người Hại Thiên Thu.
Cái bóng đen mang hình hài của một đứa trẻ vừa mới sinh nhưng to lớn hơn gấp trăm lần.
Hai con mắt của nó không có con ngươi, chỉ có hai cái lỗ đen sâu thăm thẳm.
Cái miệng của nó đầy rẫy răng nhọn nhìn vô cùng dọa người.
"Là Đại Quỷ Oa!" Thuấn Giai thất kinh quát lớn.
Hàn Tuyết Âm ánh mắt dần trở nên băng lãnh, tay phải cũng đồng thời đặt lên Băng Sương kiếm tùy thời đều có thể giao chiến.
Đại Quỷ Oa mở miệng rống lớn khiến cho cả bốn người đầu óc choáng váng.
Sau đó nó liền bò nhanh tới chỗ đám người Hàn Tuyết Âm.
Thuấn Giai nhanh tay nắm áo Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào kéo ra khỏi phạm vi công kích của Quỷ Oa.
Thành công tránh ra khỏi vòng chiến.
Hàn Tuyết Âm tay phải rút Băng Sương kiếm, tay trái bấm thủ quyết hướng phía Đại Quỷ Oa đang lao tới.
Một đoàn ánh sáng xanh phóng tới Quỷ Oa, ngay lập tức đóng băng tứ chi của nó.
Nhưng mà khí lực của Đại Quỷ Oa lại quá.
Thấy vậy, nàng liền nhanh chóng phóng người né tránh công kích của Quỷ Oa.
Hại Thiên Thu vô cùng nhanh tay nhanh chân chui vào trong một hang đá nhỏ ẩn núp.
Thấy mấy người Thuấn Giai nàng liền ló đầu ra vẫy vẫy tay: "Thuấn Giai, bên này!"
Thuấn Giai rất nhanh liền phi tới chỗ Hại Thiên Thu, đem Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào đưa vào trong hang nhỏ.
Xong xuôi, hắn quay đầu lại đã thấy Hàn Tuyết Âm cùng Đại Quỷ Oa bắt đầu quần đấu tới kịch liệt.
Hắn nhanh chóng phân phó Lâm Chí Hàn: "Các người ở đây, ta lại giúp đại sư tỷ." Nói xong hắn liền bay vào gia nhập vòng chiến.