Hại Thiên Thu không rõ vì sao bất tỉnh, cũng không rõ vì sao lại bắt đầu dẫn tới lôi kiếp.
Hai người Hàn Tuyết Âm, Tư Đồ Nghệ Mưu vì nàng tiến hành hộ pháp.
Trời đêm mây mưa bão táp, thiên lôi vờn quanh, dị tượng khó nói.
Tư Đồ Nghệ Mưu thay Hại Thiên Thu đỡ đạo thiên lôi thứ nhất, bị đánh lùi về sau mấy chục bước.
Tay ngọc mềm mại cầm quạt, nhìn lại đã lấm tấm chỗ phỏng, nhìn tới ghê người.
Nàng cắn chặt răng, triệu hồi tiếp một loạt linh khí, đem xếp thành hình tròn xung quanh ba người các nàng.
Trên trời mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm vang trời, chấn tới người dân lân cận đều bàng hoàng.
Thiên lôi “ầm ầm” xé ngang trời đêm, lại một đạo đánh xuống.
Tư Đồ Nghệ Mưu đem linh khí hội tụ vào lòng bàn tay, song chưởng hướng lên trời.
Linh khí của cường giả tỏa ra mãnh liệt, đối nghịch với trời đất.
Hai lực lượng cường đại va chạm vào nhau, bất giác mang tới một trận gió lốc.
Cây cối xung quanh vì chịu không nổi cuồng phong, có vài cây đã gãy đôi, nằm la liệt trên mặt đất.
Hàn Tuyết Âm tuy được bảo vệ trong kết giới, nhưng như cũ vẫn chỉ là tu vi kim đang trung kỳ, xa xa không bằng hai người Hại Thiên Thu, Tư Đồ Nghệ Mưu.
Trước uy áp của thiên lôi vương cấp, nàng vẫn như cũ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị chấn ép, sai lệch vị trí.
Tư Đồ Nghệ Mưu cũng không khá hơn, nàng hung hiểm cản được đạo thiên lôi thứ hai, nhưng linh khí đã tiêu hao hơn một nửa.
Tuy tu vi của nàng là trên Hại Thiên Thu, nhưng đạo lôi kiếp này quả thật mạnh tới thất thường.
Cứ tiếp tục như thế này, Tư Đồ Nghệ Mưu cũng không biết bản thân có thể trụ tiếp được hay không.
“Ầm ầm!” tiếng sấm lại tiếp tục rền vang, một đạo thiên lôi vàng rực, mang theo kim quang tiếp tục hung hăng bổ xuống.
Tư Đồ Nghệ Mưu triệu ra đại búa, phóng thẳng lên trời, tiếp tục đối chọi.
Đại búa của nàng gọi là Thiết Phong Chùy, là bảo vật thiên giai.
Tư Đồ Nghệ Mưu rút ra Thiết Phong Chùy, cũng coi như là đã xuất toàn lực.
Thiên lôi cùng Thiết Phong Chùy va chạm vào nhau, tạo ra từng đợt ánh lửa trên không, sáng rọi cả trời đêm.
Nhưng thế giằng co kéo dài không lâu, lực lượng của thiên lôi liền lấn áp Tư Đồ Nghệ Mưu, đánh thẳng xuống.
Một kích này uy lực cực lớn, đánh đến bảo vật dùng để lập kết giới cũng bị đánh cho vỡ nát.
Tư Đồ Nghệ Mưu bị lôi kiếp nện một kích này, thân thể trực tiếp nện trên đất, miệng không ngừng ho ra máu.
Lần này nàng chính thức sức cùng lực kiệt.
Hàn Tuyết Âm thấy Tư Đồ Nghệ Mưu nằm rạp trên mặt đất, lo lắng hô: “Tiên tôn!”
Từ Đồ Nghệ Mưu gắt gao trừng lôi kiếp vờn quanh trên trời, có chút không cam tâm.
Mà Hàn Tuyết Âm ôm chặt Hại Thiên Thu cũng bó tay chịu trói.
Nếu Tư Đồ Nghệ Mưu đã không có cách, thì nàng, một kim đan trung kỳ nhỏ nhoi có thể làm gì được.
“Oanh!” một tiếng, đạo lôi kiếp lại chuẩn bị đánh xuống.
Trong nhất thời, không khí rơi vào trầm mặt, chỉ có tiếng mưa rơi, tiếng gió cuốn cùng tiếng sấm rền bên tai.
Hàn Tuyết Âm bất tri bất giác có chút cười khổ.
Người tu đạo nghịch thiên mà đi, truy cầu trường sinh.
Mà bản thân nàng, một lòng tu đạo cũng không ngờ sẽ gặp phải việc như này.
Chẳng lẽ các thật sự phải bỏ mạng dưới thiên lôi sao?
Càng nghĩ, Hàn Tuyết Âm càng có chút không cam tâm.
Tay ôm Hại Thiên Thu đang ngủ say, cũng bất giác nắm chặt.
Thiên đạo vô tình, lưu chuyển vạn vật.
Câu nói này quả không sai một chút nào.
Hàn Tuyết Âm mắt thấy thiên lôi chuẩn bị đánh xuống, mỉm cười nhắm lại mắt.
Thôi thì thuận theo thiên mệnh, chỉ nguyện kiếp sau, một lần nữa gặp lại nhau.
Sấm chớp bên tai, thế tiến như vũ bão, xé trời mà xuống.
Cảnh tượng hùng vĩ tới đáng sợ.
Đang lúc Tư Đồ Nghệ Mưu cùng Hàn Tuyết Âm xác định các nàng phải bỏ mạng, không nghi ngờ.
Kỳ tích lúc này lại xuất hiện, phản phất đem các nàng từ trong hố sâu tuyệt vọng kéo ra.
Mà cũng chính cảnh tượng ngày hôm nay, trở thành tiền đề cho một giai thoại lưu truyền nghìn năm sau.
Mà chính những người nhìn thấy cảnh tượng này, cũng là một đời khó quên.
Người được cho là ngủ say, sẽ không bao giờ có cơ hội tỉnh dậy, tại đúng lúc này lại mở mắt.
Hại Thiên Thu hai mắt hàm chứa kim quang, sáng rọi như sao.
Một thân khí thế tỏa ra, trấn áp toàn bộ bão táp mưa sa.
Linh khí của thiên địa vạn vật phản phất như vì nàng mà sinh, vì nàng mà tới, hội tụ tại người Hại Thiên Thu.
Đến cả thiên lôi đánh xuống cũng giống như muốn e ngại, không giống như lúc nãy hùng hổ dọa người.
Hàn Tuyết Âm cũng cảm thấy người trong lòng có phản ứng, mở mắt ra nhìn xuống chính là một tấm dung nhan tuyệt diễm.
Trong bất giác, hai đồng tử của Hàn Tuyết Âm có rụt lại, không nói nên lời.
Hại Thiên Thu mặt không biểu tình, giống như phản chiếu thiên đạo vô tình.
Cả người nàng như có quang mang tỏa sáng, giống như hòa cùng vạn vật.
Nàng trở mình một cái, từ trong lòng Hàn Tuyết Âm đứng dậy, chắn trước mặt nàng.
Hàn Tuyết Âm trong cơn mưa tâm tối, lòng không áp nổi nghi hoặc nhìn Hại Thiên Thu.
Nàng ấy giống như một vị thần, ở trên cao xa xa, vĩnh viễn không có người nào có thể chạm tới, vĩnh viễn không vướng bụi trần.
Hại Thiên Thu vẫn là Hại Thiên Thu, nhưng dường như lại không phải Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu của hiện tại khiến cả Hàn Tuyết Âm lẫn Tư Đồ Nghệ Mưu cảm thấy xa lạ, mà hơn hết chính là vô thức phục tùng.
Hại Thiên Thu cả người tỏa hào quang, đứng trong mưa mà không nhiễm chút nước.
Chân ngọc bước đi trên mặt đất, mỗi bước như ẩn như hiện để lại một đóa hoa.
Nàng không biểu tình nhìn lôi kiếp trên cao, tay phải làm một cái kiếm chỉ trước ngực.
Vệ Bình cùng Lai Thủy nằm một bên, như có linh tính, đồng loạt rung lên.
Hai thanh kiếm cũng tỏa ra nồng đậm linh khí, song song bay tới, dừng tại hai bên người Hại Thiên Thu.
Lôi kiếp chần chờ, lại tiếp tục đánh xuống.
Lần này không phải là một đạo lôi kiếp, mà là cùng một lúc năm đạo.
Dị tượng chưa từng thấy!
Trước thiên đạo hùng hổ, cường giả không loạn.
Hại Thiên Thu tay chỉ thẳng lên trời, song kiếm uốn lượn bay lên, trực diện thiên lôi.
Tiếng nổ vang trời, linh quang vạn trượng, khiến cho người xem không tự giác phải khiếp sợ.
Hàn Tuyết Âm, Tư Đồ Nghệ Mưu một khắc cũng không dám rời mắt.
Đợi tới gió bụi tan đi, trong hào quang dọa người, Hại Thiên Thu vẫn đứng đó không tổn hao dù chỉ một chút.
Trên trời mây đen vờn quanh, cuồn cuộn tạo thành một lỗ hổng giữa trời đêm.
Từ trong lỗ hổng lại chiếu xuống kim quang, giống như một con thần long ẩn hiện.
Sấm chớp lại một lần nữa nổi lên, từng trận nổ vang.
Cả người Hại Thiên Thu từng chút bay lên không, bao phủ trong linh khí cùng lôi điện.
Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy giống như có một cột sáng xuyên thủng trời đêm.
Hại Thiên Thu giơ tay trước mặt, thiên lôi hội tụ trong tay.
Phản phất như cả càng khôn thu nhỏ lại chỉ còn bằng lòng bàn tay của nàng.
Linh quang càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng chấn động xé trời một tiếng.
Sau đó mưa to dần nhỏ, gió lớn tản đi, trả lại sự yên bình lúc ban đầu, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có cây cối gãy ngã là bằng chứng cho một hồi phong ba.
Hại Thiên Thu từ trên không đáp xuống, vẻ mặt cũng trở lại bình thường.
Nàng cười tủm tỉm đi tới chỗ Hàn Tuyết Âm, đưa tay đỡ nàng đứng dậy.
Tư Đồ Nghệ Mưu cũng chật vật từ bùn đất đứng lên, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Nàng hai bước tới bên cạnh hai người kia, cau mày đánh giá Hại Thiên Thu: “Ngươi tiến tứ giai?” Nếu là tứ giai thì Tư Đồ Nghệ Mưu phải thấy được tu vi của Hại Thiên Thu, nhưng nàng nhìn Hại Thiên Thu hồi lâu, lại vẫn không hoàn toàn xác định được.
Hại Thiên Thu ân cần thay Hàn Tuyết Âm phủi bụi trên áo, lắc đầu nói: “Là nhất giai.”
“Cái gì?!” Tư Đồ Nghệ Mưu cơ hồ là thét lên.
Hàn Tuyết Âm cũng hơi khựng một chút.
Hại Thiên Thu nhìn hai người, khẳng định một lần nữa: “Là vương cấp nhất giai.”
“Ngươi là cái đồ quái vật!” Tư Đồ Nghệ Mưu không biết là nên khóc hay nên cười: “Toàn tộc nhân các ngươi đều là quái vật!”
Hàn Tuyết Âm cũng không biết nói gì hơn.
Người bình thường tiến một giai đã khó.
Hại Thiên Thu một lần độ kiếp nhảy qua ba giai, kém một chút thành đại năng.
Sợ là trong bất tử tộc, cũng chỉ mới có nàng là người đầu tiên.
Hại Thiên Thu kỳ thực cũng không rõ lắm.
Ký ức của nàng vẫn tương đối mơ hồ.
Tới khi nàng tỉnh lại thì đã thấy bản thân tới vương cấp nhất giai.
Nàng thành thực nói: “Cái này ta cũng không rõ, chỉ là vừa lúc tỉnh lại đã là như thế.”
Tư Đồ Nghệ Mưu mặt mày như tro tàn, nàng hy sinh bao nhiêu pháp bảo hộ pháp.
Thế mà Hại Thiên Thu cái gì cũng không nhớ, thật tức chết.
Hàn Tuyết Âm từ nãy tới giờ vẫn im lặng, cuối cùng lên tiếng ngăn lại Tư Đồ Nghệ Mưu, nói: “Hại tiền bối, người biết bản thân hồn phách bị thiếu không?”
Hại Thiên Thu ngây người, thành thật lắc đầu.
Tư Đồ Nghệ Mưu ráng nuốt giận vào bụng, cau mày nói: “Quả thật là như vậy.
Hồn phách của ngươi bị thiếu một phần ba, nhưng không biết là đã khuyết thiếu từ lúc nào.”
Hại Thiên Thu cũng cau mày: “Ta không rõ...!a! Hay là từ lúc ta tự bạo liền khuyết thiếu một phần.”
Tư Đồ Nghệ Mưu trầm ngâm: “Cũng có thể, nhưng nếu vậy thì Vô Sắc Vương cùng Bình Giang Vương phải biết việc này.
Nhưng chưa từng thấy bọn họ đề cập.”
Suy nghĩ một chút, Tư Đồ Nghệ Mưu lại nói tiếp: “Đúng rồi, ngươi bắt đầu có thói quen mang Nạp Ảnh Ngọc từ khi nào?”
Hại Thiên Thu chống cằm, suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ từ khi bái nhập sư tôn của ta.
Mà người hỏi chuyện đó để làm chi?”
Hàn Tuyết Âm một bên nghe bọn họ đối thoại, có chút nắm rõ, thử nói: “Tiền bối là có chứng hay quên?”
Nạp Ảnh Ngọc dùng để thu lại hình ảnh xung quanh, thường được sử dụng để lưu lại những chuyện quan trọng.
Nếu một người thường xuyên đeo Nạp Ảnh Ngọc bên người, cũng không khó đoán người kia là kẻ hay quên.
Hại Thiên Thu gật đầu: “Hoàn toàn chính xác.”
Tư Đồ Nghệ Mưu gõ trán nàng một cái, chống nạnh nói: “Ngươi còn không thấy chuyện này kỳ lạ sao.
Nếu như ngươi vì mất phần hồn mới dẫn tới hay quên.
Vậy thì trước đó, Mộc Chi bắt ngươi đem theo Nạp Ảnh Ngọc làm gì? Một viên Nạp Ảnh Ngọc khó luyện cỡ nào, giá trị chẳng lẽ là nhỏ? Một đệ tử nhỏ nhoi như ngươi lúc đó, cần gì tới suốt ngày khư khư màng theo Nạp Ảnh Ngọc?”
Hại Thiên Thu lấy tay che lại cái trán, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy! Ta còn nhớ sư tôn lúc đó luôn bắt ta mang theo Nạp Ảnh Ngọc.
Có lúc ta quên mang theo, liền bị nàng phạt chép kinh ba ngày!”
Hàn Tuyết Âm lạnh nhạt nói tiếp: “Vậy có thể hồn phách của tiền bối đã bị khiếm khuyết từ lúc đó.
Nhưng như Tư Đồ tiên tôn nói, người có hồn phách khiếm khuyết không thể đột phá hóa thần kỳ.”
“Còn ngươi, không chỉ qua hóa thần kỳ, còn lên tới vương cấp nhất giai.” Tư Đồ Nghệ Mưu nói thêm: “Còn nữa, ngươi lại là song hệ linh căn.
Nếu nói hắc hỏa là linh căn bổ sung, lôi là linh căn thuần túy, thì cớ gì Mộc Chi không cho ngươi sử dụng lôi linh căn.
Không phải lôi linh căn càng là mạnh hơn sao.”
Đúng như Tư Đồ Nghệ Mưu nói, Hại Thiên Thu không phải là dạng thiên tài đơn hệ linh căn như những người khác.
Mà nàng là song hệ linh căn, hắc hỏa cùng lôi.
Tuy càng nhiều linh căn, tu luyện càng tốn sức.
Nhưng nếu là người biết vận dụng, thì song hệ linh căn lại là một lợi thế khó người địch lại.
Mà cớ sao Lý Mộc Chi lại không cho phép Hại Thiên Thu sử dụng lôi linh căn?
Hại Thiên Thu suy nghĩ một hồi, càng nghĩ càng thấy rồi rắm.
Chẳng lẽ sư tôn có điều gì giấu nàng? Nhưng người đã mất, có thể làm gì bây giờ.
Hại Thiên Thu chỉ đành thở dài nói: “Có lẽ sau khi trở về ta sẽ đến chỗ Bình Giang Vương hỏi đi.
Nàng cùng sư tôn vốn thân thiết, có lẽ nàng sẽ biết chút gì đó.”
Tư Đồ Nghệ Mưu cũng đồng tình với nàng.
Hiện giờ rối rắm cũng không phải là cách.
Nàng nói tiếp: “Trước hết chúng ta tập trung Hư Không Huyễn Cảnh trước.
Ngươi cũng nên dành mấy ngày củng cố lại tu vi.
Kỳ này Vô Danh bảo Hư Không Huyễn Cảnh thế sự cũng khó liệu, ta lại không thể cùng các ngươi theo vào cùng một lúc.”
“Đã rõ.” Hại Thiên Thu trịnh trọng gật đầu.
Nói chuyện một hồi, cả ba người cũng cảm thấy mệt mỏi, liền quyết định trở về trại.
Trong trại, lều trắng đổ nganh đổ dọc, gia sức bị thương, người người hỗn loạn.
Nhìn cảnh tượng này, Hại Thiên Thu nói không chột dạ là giả.
Tư Đồ Nghệ Mưu quăng cho nàng một ánh mắt khinh thường, xong liền quay người đi tìm A Trúc ân ái.
Hàn Tuyết Âm cũng quay trở lại lều của bản thân.
Không ngoài nàng suy đoán, quả nhiên lều nhỏ cũng đã bị tàn phá không còn manh giáp.
Dù cho dựng lại, cũng không thể ở được.
Mà lều của đầu xỏ gây tội, lại may mắn không tổn hao một chút nào.
Thế là Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm, lại một lần nữa chung lều chung giường.
Về phần đám người Thuấn Giai, vẫn như cũ không biết chuyện gì xảy ra.
Bọn hắn vẫn vô cùng vô tư phụ giúp dân làng lân cận, tranh thủ thu độ hảo cảm của các cô nương xinh đẹp.
Còn đại sư tỷ cành vàng lá ngọc của bọn hắn thì đã bị bỏ quên tới chín tầng mây.
Đoàn người tiếp tục ở lại thảo nguyên này thêm một thời gian.
Hằng ngày lên chợ bày sạp, tối về nấu đồ ăn, ăn xong rồi lại ngủ.
Hại Thiên Thu thì tranh thủ củng cố lại tu vi một lần.
Xác định mọi thứ ổn thỏa, lúc này mọi người mới lên đường hướng Hư Không Huyễn Cảnh.
Hại Thiên Thu vì có danh gạch từ chỗ Lam Mạnh Khải, hoàn toàn hợp lệ tiến vào huyễn cảnh.
Tư Đồ Nghệ Mưu lại không thể tự tiện tiến vào, chỉ đành ở bờ biển thanh tu chờ đợi.
Một ngày nọ, ở nơi bờ biển của Sa Thành, một không gian méo mó xuất hiện, xoay tròn sau đó tạo thành một cánh cổng khổng lồ.
Hơn mấy trăm đệ tử nhân tộc cùng ma tộc hào hứng không thôi, nộp lên danh gạch xong liền lần lượt phi hành tiến vào.
Một bên là những thiếu niên thiếu nữ đầy nhiệt huyết, hào hứng tìm kiếm cơ duyên.
Mà một bên trong bóng tối, cũng có những con người âm thầm thúc đẩy kế hoạch.
Dương mưu, âm mưu, ám đấu, trí đấu, một trận chiến kinh thiên cũng lấy nơi này làm cột mốc, chuẩn bị bùng nổ.