Thiên Diện Phong Hoa


Lúc này, Kế Thành thật sự vẫn còn đơn sơ và giản dị.

Ngoài một vài ngôi nhà bằng đá và gỗ, hầu hết chỉ là những căn nhà đất thấp nhỏ và nhà tranh.

Dẫu vậy, trên phố lại có rất nhiều người qua lại, phần lớn đều mặc áo khoác lông cáo hay lông chồn, gương mặt rám nắng, mạnh mẽ, nhưng vẫn mang nét cười tươi hồn hậu.

Những thiếu nữ trên phố, ai nấy đều mang giày ủng, tay trong tay với tình lang, vui vẻ chạy nhảy, đùa giỡn trên con đường.

Người dân nơi đây, bất kể nam hay nữ, già hay trẻ, đều có dáng người cường tráng, động tác nhanh nhẹn.

Khi nhìn vào họ, Sở Tư không khỏi cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối.

Mộ Dung Khác chỉ tay về phía một cửa tiệm phía trước, giọng khẽ bảo: "Ở đó có một cửa hàng chuyên làm đồ trang sức tinh xảo.

Nàng có muốn ghé qua xem không?"

Sở Tư ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt hỏi: "Có thợ rèn nào giỏi không? Ta muốn chế tạo một chiếc đai lưng đẹp.

Nếu có chỗ trống, ta sẽ để những bảo vật chàng tặng vào trong đó, để lúc nào cũng có thể mang theo bên mình."

Giọng nàng dịu dàng khiến Mộ Dung Khác bật cười lớn, vội đáp: "Nàng thật biết suy nghĩ! Nếu nàng đã muốn, ta nhất định sẽ tìm người làm thành.

Nhưng thợ rèn giỏi nhất Đại Yến không mở cửa hàng ở đây, họ đã gia nhập quân đội rồi."


Nghe nàng nói những lời âu yếm, còn muốn mang theo bảo vật của mình, lòng Mộ Dung Khác vui sướng hẳn lên, nét mặt cũng nhẹ nhõm hơn.

Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên: "A, là Khác tiểu lang! Khác tiểu lang, nhìn bên này đi! Mau nhìn về phía chúng ta!"

Bảy, tám thiếu nữ chân mang giày ủng, tay trong tay, vừa la hét vừa chạy về phía họ.

Trong chốc lát, cả con phố như ngập tràn tiếng thét của các cô gái.

"Trời ơi, Khác tiểu lang đi cùng một cô gái xinh đẹp thật, nhưng trông yếu đuối quá."

"Đúng vậy, sao Khác tiểu lang lại dịu dàng với nàng ấy như vậy? Ta mơ thấy ánh mắt đó, nhưng khi ấy chàng nhìn ta cơ mà!"

Nghe tiếng Mộ Dung Khác thở dài bất mãn, Sở Tư khẽ cười hỏi: "Có vẻ chàng được các nàng ấy yêu thích lắm nhỉ, trước đây chàng thường ra phố sao?"

Mộ Dung Khác đáp khẽ: "Ta từ năm mười lăm tuổi đã thường ra khỏi cung."

Sở Tư nói: "Khi chàng mười lăm tuổi, chắc hẳn đã cao lớn rồi, không giống một thiếu niên chút nào."

Mộ Dung Khác cười đắc ý, tự hào nói: "Đúng vậy, ta là một nam nhân mạnh mẽ."

Nghe lời khoe khoang ấy, Sở Tư không khỏi bật cười giòn giã.

Mộ Dung Khác ôm chặt nàng, mỉm cười nhìn Sở Tư đang cười nói vui vẻ, thầm nghĩ: "Không ngờ có một ngày nàng lại dịu dàng với ta như thế này!"

Trong lòng chàng, một cảm giác ấm áp lạ lùng lan tỏa.

Chàng si mê nhìn Sở Tư, còn Sở Tư lại cúi đầu trầm tư.

Không biết đã bao lâu trôi qua, khi cả hai ngẩng đầu lên thì trước ngựa và sau lưng họ đã tụ tập đầy người.

Ở vòng trong cùng là bảy, tám thiếu nữ kia, còn bên ngoài là hàng chục nam nhân đang ngẩn ngơ nhìn Sở Tư.

Vừa nhìn lên, Mộ Dung Khác đã khiến các thiếu nữ hét lên lần nữa.

Một cô gái khẽ gọi: "Khác tiểu lang, ta không thích chàng dịu dàng với cô gái Tấn này!"

"Đúng vậy, Khác tiểu lang, sao chàng lại nhìn nàng ấy như vậy? Ánh mắt ấy, ta đã thấy trong mơ, nhưng khi đó chàng đang nhìn ta cơ mà!"

"Khác tiểu lang, Khác tiểu lang ——"


Tiếng kêu gọi từ các thiếu nữ tiếp tục vang lên.

Mộ Dung Khác cau mày, trầm giọng quát: "Tản ra, tất cả tản ra!"

Chàng vừa quát, các thiếu nữ lại cười lớn hơn.

Một cô gái có làn da ngăm đen cười nói: "Khác tiểu lang, từ hai năm trước, chàng chỉ biết nói những lời này! Sao bây giờ chàng đã hiểu về nữ nhân mà vẫn chẳng thay đổi gì?"

Nghe vậy, các thiếu nữ đỏ mặt, cười khúc khích, còn đám nam nhân bên ngoài cũng cười vang.

Mộ Dung Khác có chút bất đắc dĩ, chàng cúi đầu hỏi khẽ: "Nàng có thấy phiền không?"

Sở Tư lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: "Các nàng thật đáng yêu."

Vừa dứt lời, từ xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, theo sau là một giọng thiếu nữ quen thuộc: "Tránh ra! Ai cho các ngươi vây quanh Khác tiểu lang như vậy? Tránh ra!"

Tiếng quát vừa vang lên, liền nghe thấy vài tiếng roi ngựa vang dội, đám người thét lên và vội vàng tản ra.

Sau khi xua đuổi mọi người, một con bạch mã lao tới trước mặt hai người.

Trên lưng ngựa là một thiếu nữ da hơi ngăm, đôi mắt to, môi dày, hai má ửng hồng, với nét đẹp sắc sảo của người Yến.

Đó chính là quận chúa Hồ Thực, người mà Sở Tư đã từng gặp qua.

Hồ Thực có vẻ không dám nhìn Mộ Dung Khác, nàng tránh ánh mắt chàng, oán hận nhìn Sở Tư rồi nói: "Khác tiểu lang, phụ thân ta gọi chàng đến nói chuyện."

Mộ Dung Khác nhíu mày hỏi: "Có việc gì sao?"

Hồ Thực lắc đầu: "Ta làm sao biết được?"


Mộ Dung Khác gật đầu, thúc ngựa định vượt qua Hồ Thực mà đi.

Hồ Thực vội nói: "Chàng còn định mang theo cô gái này đi sao? Khác tiểu lang, chàng là một nam tử hán, từ khi nào lại trở nên yếu đuối như vậy, phải kè kè nữ nhân bên mình?"

Mộ Dung Khác trừng mắt nhìn Hồ Thực, dừng ngựa lại, đưa tay lên môi huýt sáo ba tiếng.

Ngay lập tức, hai kỵ sĩ từ xa phi ngựa tới.

Mộ Dung Khác ôm Sở Tư nhảy xuống ngựa, khi hai kỵ sĩ tới nơi, chàng chỉ vào Sở Tư và bảo: "Hãy bảo vệ nàng thật tốt."

"Vâng!"

Sở Tư nhìn theo bóng dáng Mộ Dung Khác dần khuất xa, không nhúc nhích.

Lúc này, phía sau nàng vang lên giọng nữ lạnh lùng: "Ngươi chẳng phải không thích hắn sao? Sao giờ lại giả vờ si tình như vậy?"

Sở Tư quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi chưa đi?"

Hồ Thực nhướn mày, nói: "Ta đến đây để truyền tin cho ngươi."

Nàng tiến lại gần Sở Tư, nhìn chăm chú vào gương mặt tuyệt mỹ của nàng rồi oán hận nói: "Ngươi đã thề sẽ không bao giờ gặp lại Mộ Dung Khác! Ngươi thề với trời, vậy sao không giữ lời? Tấn nhân các ngươi đều xem lời thề như không sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận