Thiên Diện Phong Hoa


Tạ An bật cười ha hả, đáp: “Đương nhiên là không biết xấu hổ rồi.

Khi tiên tử mặt đỏ hây hây, càng thêm kiều diễm, như đóa hoa ướt át, thì làm sao một kẻ phàm phu lại không đắm say cho được? Đỏ mặt cũng kiều diễm như vậy, hẳn là đã làm kẻ phàm tục say đắm đến mức nát cả tâm can rồi!”

“Khanh khách, khanh khách...” Sở Tư không nhịn được mà bật cười, tiếng cười khẽ khàng từ đôi môi nàng bật ra.

Nhìn Tạ An, nàng cười mà nói: “Ngài thật biết cách nói chuyện.” Nàng dần dần ngừng cười, giọng nhẹ nhàng: “Đã lâu rồi ta không cười vui như thế.”

Tạ An ôn tồn đáp lại: “Cô nương là người Tấn sao?”

Sở Tư gật đầu khẽ, đáp nhẹ: “Có lẽ vậy.”

Tạ An cảm thán: “Thế gian này quả thật là tàng long ngọa hổ, như cô nương nhân vật như vậy, thật đáng tiếc,cư nhiên chưa từng nghe qua danh, đó là một điều đáng tiếc lớn lao.”

Sở Tư mỉm cười nhẹ, hỏi: “Phải rồi, đây là nơi nào, thuộc lãnh thổ nước nào vậy?”

Tạ An nhìn nàng, mỉm cười đáp: “Chúng ta đang ở địa bàn của nước Triệu.”

“Triệu, là nơi thuộc quyền kiểm soát của Thạch Hổ Vương tử sao?” Sở Tư hỏi nhanh.

Tạ An gật đầu, nói: “Phải, chính là vùng đất của Thạch Lặc.


Hổ Thạch Vương tử được Thạch Lặc vô cùng coi trọng.”

Nghe vậy, lòng Sở Tư thoáng loạn nhịp.

Nhưng rồi nàng tự trấn an mình rằng Hổ Thạch có lẽ vẫn còn ở Kế Thành, và nàng có thể rời đi trước khi hắn trở về.

Với suy nghĩ đó, nàng bình tĩnh trở lại.

Tạ An nhẹ giọng nói: “Sở tiểu thư đang nghĩ điều gì? Tạ có thể tiễn cô một đoạn đường.” Sở Tư nghe vậy lòng vui mừng, đang định trả lời thì bỗng nghe thấy một trận ồn ào bên dưới, kèm theo tiếng bước chân nặng nề, rầm rập từ cầu thang truyền lên lầu hai.

Sở Tư ngẩng đầu lên và đối diện ngay với một khuôn mặt.

Đó là một khuôn mặt tròn như chiếc bánh bao! Và là một khuôn mặt rất to! Mặt của hắn lớn đến mức khiến người ta liên tưởng ngay đến một cái chậu rửa mặt.

Hơn nữa, ngũ quan của hắn lại rất thanh tú, nhưng khi đặt trên khuôn mặt bánh bao to tướng đó thì trông như những hạt đậu rắc lên.

Thật khó mà nhìn thuận mắt.

Người này vô cùng cao lớn, cao hơn bất cứ đại hán nào mà Sở Tư từng gặp, nàng đoán rằng hắn cao khoảng hai mét! Và hắn cũng vô cùng béo, mỗi bước đi đều khiến cả thân hình nặng nề của hắn lắc lư.

Phía sau đại mập mạp còn có hai tên hộ vệ, nhưng hai tên đó quá tầm thường, đứng cạnh đại mập mạp, trông họ hoàn toàn bị lu mờ.

Vừa bước lên lầu, đại mập mạp ngước nhìn và ngay lập tức kêu lên: “Tháp! Tiểu bạch kiểm này!”

Sở Tư nhíu mày, Tạ An thấy vậy liền quay đầu đi chỗ khác.

Đại mập mạp đối diện với Tạ An, liền kêu lên: “A ! Đại bạch kiểm này!”

Hộ vệ của Tạ An đứng phắt dậy, căm tức nhìn đại mập mạp.

Đại mập mạp trợn mắt, không thèm để ý đến hắn, lại quay về phía Sở Tư và Tạ An, ánh mắt mê mẩn dừng lại trên người họ.

Cảm nhận được ánh mắt đăm đăm của hắn trên người mình, Tạ An khẽ cười và nói: “A ! Thịt heo quả bóng nhỏ!” Đại mập mạp trợn mắt nhìn, giận dữ hỏi: “Đại bạch kiểm, ngươi gọi ai là gì?”

Tạ An lúc này đã quay đầu lại, chớp mắt với Sở Tư vài cái, thấp giọng nói: “Ta chỉ cần đưa tay ra, dù không chạm đến hắn, cái đống thịt heo này sẽ tự ngã xuống đất.

Tin không?”

Sở Tư nhìn hắn đánh giá, lắc đầu rồi nói nhỏ: “Ngươi không biết võ, chỉ là một văn nhân yếu đuối, ta không tin ngươi có thể đối phó với hắn!”


Tạ An cười ha hả, nhàn nhạt nói: “Ta là văn nhân, nhưng không hề yếu đuối!”

Nói xong, hắn lấy một chiếc đũa từ bàn, chậm rãi hướng về phía sau mà dơ lên.

Đúng lúc đó, đại mập mạp vì bị hai người phớt lờ, liền đùng đùng lao về phía họ.

Mỗi bước chân của hắn khiến cả sàn nhà rung chuyển, “ầm ầm” không ngừng.

Sở Tư nhìn chằm chằm chiếc đũa trên tay Tạ An, nuốt nước bọt rồi hỏi: “Ngươi định dùng cái này sao?”

“Đương nhiên,” Tạ An đáp: “Hắn sẽ tự đâm vào thôi.”

Sở Tư trố mắt nhìn, không dám tin mà hướng ánh mắt về phía đại mập mạp.

Đại mập mạp lao nhanh tới, như một con bò đực điên cuồng, chỉ trong chớp mắt, đã tới bên cạnh Tạ An.

Sở Tư thấy rõ, Tạ An không hề động tay, nhưng không hiểu sao đại mập mạp lại không thấy chiếc đũa và chân hắn lại ngạnh sinh sinh đá trúng chiếc đũa trong tay Tạ An!

Cú đá ấy dùng hết sức lực, khiến gân ở đầu gối của hắn đau nhức, và với một tiếng thét thảm thiết, hắn ngã sóng soài trước mặt Tạ An.

Chỉ nghe một tiếng “Phanh”, đại mập mạp ngã lăn ra đất.

Thân hình hắn quá to lớn, một khi đã ngã xuống, muốn đứng dậy cũng chẳng dễ dàng gì.

Tạ An chậm rãi cúi xuống, nhìn đại mập mạp đang nằm dưới chân mình, rồi cất giọng quát: “Ha! Quả bóng thịt heo rung rinh!”


Sở Tư thấy vậy, không nhịn được bật cười ha ha.

Hai tên hộ vệ vội vàng đến đỡ đại mập mạp dậy, phải mất khá nhiều sức lực mới nâng được hắn lên.

Đại mập mạp oán hận nhìn hai người, thấy Tạ An cười nói vui vẻ, Sở Tư cũng không thèm liếc nhìn mình, hắn nghĩ mãi mà không hiểu nổi, cuối cùng đành uể oải lui ra.

Khi hắn đi rồi, Sở Tư tò mò hỏi: “Ngươi dùng cách nào mà làm được vậy?”

Tạ An đáp: “Thịt mỡ trên bụng hắn quá nhiều, che mất tầm mắt, khiến hắn không nhìn thấy chiếc đũa của ta.

Còn về việc tại sao ta lại đặt chiếc đũa ở vị trí đó, đó là nhờ ta tính toán mà ra.”

“Tính toán?”

“Ừ, ta xem xét thân hình, cách đi đứng và mỗi bước chân của hắn, rồi tính toán ra.”

Sở Tư thở dài: “Ngươi có tài như vậy, sao không luyện võ?”

Tạ An cười lớn, cao giọng đáp: “Nếu ta luyện võ, chẳng phải thiên hạ sẽ mất đi một danh sĩ phong lưu sao?”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận