Thiên Diện Phong Hoa


Editor: Oản Oản
Truyện được đăng full tại

Thạch Hổ đảo mắt qua mặt bàn, nhìn thấy hộp đựng thức ăn ở bên cạnh, liền bật cười hỏi: "Thế nào? Ở phủ ta, ngươi sống thoải mái chứ? Có phải thoải mái hơn hẳn so với nơi khốn cùng của Mộ Dung Khác không?"

Vừa nói, hắn vừa đưa tay lớn định chạm vào cánh tay của Sở Tư.

Nhưng khi bàn tay Thạch Hổ sắp chạm vào người nàng, Sở Tư bỗng nhiên quay đầu, cười lạnh: "Thoải mái ư? Nơi quỷ quái này mà gọi là thoải mái à?"

Thạch Hổ không ngờ nàng lại phản ứng như vậy, bàn tay giơ giữa không trung bỗng rơi xuống, đôi mắt lộ vẻ tức giận.

Hắn gầm lên: "Ngươi vừa nói gì?"

Sở Tư ngẩng mặt lên, đôi mắt oán hận nhìn hắn, chỉ vào bốn tì nữ mà nói: "Họ nói với ta rằng ngươi thích khi vui đùa với nữ nhân thì gọi người khác tới xem.

Họ còn bảo rằng nếu ngươi không thích ta sau vài ngày, ngươi sẽ giết ta.

Hổ điện hạ, với những ngày tháng như thế, ngươi còn hỏi ta có thoải mái hay không?"


Dù đang giận dữ, Sở Tư vẫn giữ được vẻ thanh tao, điều này càng khiến Thạch Hổ trong lòng ngứa ngáy.

Nhưng khi nghe xong lời nàng nói, nét mặt hắn không khỏi thay đổi!

Sắc mặt của bốn tì nữ tái nhợt, lập tức quỳ rạp xuống đất, miệng liên tục van xin: "Điện hạ, chúng nô tỳ không dám, thực sự không dám."

"Người đâu!" Thạch Hổ dường như không mấy quan tâm tới lời bốn tì nữ biện minh, hắn ra lệnh: "Đưa bốn kẻ lắm miệng này ra ngoài.

Hôm nay, ta sẽ thết đãi mọi người một bữa tiệc lớn!"

Nói xong, ánh mắt âm u của Thạch Hổ dừng lại trên người Sở Tư.

Sở Tư chưa kịp hiểu "thết đãi" có nghĩa là gì, thì bốn tì nữ đã ngã quỵ trên mặt đất, run rẩy cầu xin tha mạng: "Điện hạ, xin ngài tha thứ cho chúng nô tỳ lần này!"

"Kéo họ ra ngoài! Mỹ nhân của ta mà các ngươi dám khi dễ, đúng là to gan.

Ta muốn xem, gan các ngươi to tới đâu." Thạch Hổ phất tay, mấy tên hộ vệ xông vào lôi bốn tì nữ ra ngoài.

Sở Tư chỉ biết ngây người nhìn bốn tì nữ bị lôi đi, tiếng thét thảm thiết vang vọng bên ngoài khiến nàng không khỏi rùng mình.

Nàng không rõ Thạch Hổ định làm gì, liệu có nhốt họ lại hay chỉ đánh dọa cho họ sợ?

Ngay lúc đó, Thạch Hổ đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Sở Tư, cúi đầu cười ha hả: "Đi thôi, mỹ nhân, chúng ta cùng xuống dưới xem náo nhiệt."

Sở Tư cúi đầu nhìn cánh tay khóa chặt lấy eo mình, định giằng ra nhưng bản năng nhận thấy không ổn, đành ngoan ngoãn đi theo hắn ra ngoài.

Thạch Hổ dẫn Sở Tư đi tới một gian nhà lớn.

Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, hàng trăm võ sĩ đứng chỉnh tề trước nhà, khi thấy Thạch Hổ, họ đồng loạt tay phải phách ngực, đồng thanh hô: "Gặp qua điện hạ!"

"Đứng lên đi."


Thạch Hổ ôm Sở Tư đi qua, không một võ sĩ nào dám ngẩng đầu nhìn nàng.

Thấy vậy, Sở Tư thầm nghĩ: Hóa ra Thạch Hổ cũng biết cách trị quân.

Bước vào gian nhà, Sở Tư phát hiện trong phòng có đông người đang ngồi, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, nhưng ai nấy đều mặc quần áo bình thường, không giống triều thần.

Nhưng điều kỳ lạ là sắc mặt những người này tái nhợt, ánh mắt nhìn nàng đầy sợ hãi.

Khi Sở Tư bước vào, các nam nhân trong phòng đều ngẩng lên nhìn nàng, rồi lại vội vã cúi đầu, che giấu đôi mắt đầy dục vọng.

Thạch Hổ có vẻ thích thú khi thấy cảnh này, hắn đảo mắt nhìn mọi người, thỏa mãn cười ha hả, rồi ôm Sở Tư đi lên chính vị.

Ngồi xuống, Thạch Hổ kéo Sở Tư ngồi lên đùi mình.

Sở Tư giãy giụa, cuối cùng thoát ra, lùi lại một bên.

Cử chỉ này khiến mọi người chú ý, Thạch Hổ cười lớn, ra lệnh: "Đưa ghế cho Sở tiểu thư ngồi bên cạnh ta."

Thạch Hổ tỏ vẻ nhượng bộ khiến Sở Tư có chút ngạc nhiên.

Nàng cẩn thận quan sát, rồi cười ngọt ngào với hắn, thầm nghĩ: Hẳn là hắn đã bớt giận rồi?

Nhưng Sở Tư không nhận ra ánh mắt thâm trầm của Thạch Hổ khi nhìn nàng.


Hắn đứng dậy, quét mắt nhìn khắp phòng, rồi quát: "Mọi người đều là người làm việc cho ta.

Từ trước đến nay, ta không yêu cầu gì nhiều.

Nhưng hôm nay, ta phải lập một quy củ mới!"

Nói xong, hắn vỗ tay và ra lệnh: "Đưa họ vào!"

Trong tiếng bước chân vội vã, mấy người hộ vệ kéo theo bốn nữ nhân trần truồng, miệng bị nhét vải vào phòng.

Sở Tư kinh ngạc nhìn bốn tì nữ quen thuộc của mình bị trói chặt, giãy giụa vô ích.

Thạch Hổ nhìn nàng, nụ cười đắc ý nở trên môi.

Hắn chỉ vào bốn tì nữ và nói: "Các ngươi đều nhận ra họ chứ? Chúng đã dám khi dễ mỹ nhân của ta, lẽ nào ta có thể để yên? Vì vậy, hôm nay ta quyết định, chúng sẽ bị nấu chín, để mọi người thưởng thức!"

Khi mọi người kinh hãi trước lời hắn, Sở Tư không kiềm được mà phát ra tiếng thở dốc đầy sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận