Editor: Oản Oản
Truyện được đăng full tại
Sở Tư cứng người, hoàn toàn bất động.
Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy như mọi suy nghĩ đều ngừng lại.
Theo phản xạ, nàng chỉ khép đôi mắt, thầm nghĩ: "Xong rồi!"
Người phía sau nhanh chóng bắt lấy nàng, ép chặt vào tường lều gần đó rồi thấp giọng nói: “Thành thật trả lời ta, ta sẽ thả ngươi.
Ngươi có thấy một cô nương xinh đẹp của nước Tấn tên là Sở Tư không?”
Đó là giọng của Mộ Dung Khác! Trời ơi, đúng là giọng của Mộ Dung Khác!
Trong lòng Sở Tư vui mừng khôn xiết, nhưng khi nàng vừa quay đầu lại, đột nhiên phía sau vang lên tiếng ồn ào, tiếng bước chân gấp gáp, xen lẫn trong đó là vài tiếng kêu của những nữ nhân: “Nàng rõ ràng ở đây, không hiểu sao lại biến mất rồi.”
Nghe thấy vậy, một người phụ nữ gầy cả giận nói: “Nàng không thể chạy xa được! Mau tìm cho ta!”
Mộ Dung Khác phía sau Sở Tư nghe thấy những tiếng động lộn xộn này, mặt hắn trở nên căng thẳng.
Biết rằng hôm nay khó có thể thoát thân dễ dàng, hắn liếc nhìn Sở Tư một cái, đang định đánh ngất nàng, nhưng khi mắt lướt qua khuôn mặt nàng lần nữa, trong lòng hắn đột nhiên rung động: Người con gái này sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?
Nghĩ đến đây, hắn bịt miệng Sở Tư, nhấc nàng lên và nhanh chóng chạy về phía quân doanh.
Dù Sở Tư đã lạc mất, nhưng không ai dám dễ dàng đối mặt với cơn giận của Thạch Hổ.
Vì thế, việc tìm kiếm của họ chỉ diễn ra trong âm thầm, điều này giúp Mộ Dung Khác dễ dàng hành động.
Mang Sở Tư chạy một đoạn, Mộ Dung Khác thấy nàng giãy giụa dữ dội, không biết liệu nàng có định hét lên để cảnh báo hay không.
Trong lòng hắn trở nên không kiên nhẫn, bèn dùng một cú chém vào gáy nàng, khiến Sở Tư ngất lịm.
Khi Sở Tư tỉnh lại, nàng thấy mình nằm trên một mảnh đất lầy lội, một bụi cỏ khô che khuất mắt.
Nàng khẽ nhấc đầu, phát hiện Mộ Dung Khác vẫn đứng im lìm cách đó khoảng mười mét.
Dáng người hắn thẳng tắp, áo dài của hắn bay phấp phới trong gió lạnh.
Lạnh quá! Sao ta lại có thể nghĩ đến những điều vô nghĩa lúc này chứ?
Sở Tư cố gắng đứng dậy, nhưng cổ nàng đau buốt, cơ thể lạnh lẽo và cứng ngắc, một cơn lạnh buốt từ đỉnh đầu lan đến tận ngón chân.
Nàng cúi đầu, chầm chậm bước đi vài bước.
Bỗng nhiên, nàng nhận ra rằng động tác của mình bây giờ rất tự nhiên thay đổi.
Nàng ngơ ngác nhìn đôi chân nhỏ bé của mình, thầm nghĩ: Sao ta lại đi nhẹ nhàng như vậy? Lại còn tự nhiên đến thế?
À, ta đang đeo mặt nạ da người.
Có lẽ nào mặt nạ này có tác dụng đặc biệt, khiến người đeo thay đổi tính cách và hành vi?
Dĩ nhiên, suy nghĩ này chỉ là sự tưởng tượng vô căn cứ.
Sở Tư rõ ràng cảm thấy rằng, đây là bản năng tự nhiên của cơ thể mình.
Một bản năng mạnh mẽ, khiến nàng thay đổi hành động, trở nên dịu dàng và nhã nhặn.
Nàng ngẩng đầu, thấp giọng gọi: “Ngươi...!ngươi là ai? Đây là nơi nào?” Quả nhiên, ngay cả giọng nói cũng đã thay đổi, trở nên thanh nhã, dịu dàng.
Mộ Dung Khác chậm rãi xoay người lại.
Khi hắn quay lại, Sở Tư không khỏi kinh ngạc! Mới chỉ một thời gian ngắn không gặp thôi mà! Trước mắt nàng, Mộ Dung Khác với râu ria xồm xoàm, đôi mắt hốc hác, gương mặt hằn lên những nét tối tăm, không còn thấy vẻ mạnh mẽ, chỉ còn sự u buồn và mệt mỏi sâu sắc.
Hắn trông già đi mười tuổi.
Đột nhiên, trong lòng Sở Tư dâng lên một cảm giác mềm yếu.
Nàng mở miệng, nhưng giọng nói vẫn là âm điệu dịu dàng, trầm ổn: “Ngươi là người nước Đại Yến sao? Đừng lo lắng, hãy nghĩ mà xem, với kỹ năng của ngươi, có thể tự nhiên ra vào trong quân đội vài chục vạn người.
Chỉ cần điều này thôi, cũng đủ biết rằng quân Triệu kỷ luật rất lỏng lẻo, các ngươi nhất định có thể đánh bại họ!”
Nghe nàng nói xong, mắt Mộ Dung Khác lập tức sáng rực.
Hắn nhanh như chớp lao đến trước mặt Sở Tư, nắm chặt lấy tay nhỏ của nàng, gấp gáp hỏi: “Ngươi...!ngươi nói gì? Quân Triệu kỷ luật lỏng lẻo, không đáng sợ sao?”
Lặp lại một lần nữa, hắn buông tay Sở Tư ra, cười lớn.
Sau một hồi cười thoải mái, giọng Mộ Dung Khác trầm lại, hắn thấp giọng nói: “Nhưng quân Triệu có tới 30 vạn người! Quân Yến của ta, tinh nhuệ cộng lại cũng không đủ hai vạn!” Lắc đầu, Mộ Dung Khác tự nhủ phải gạt bỏ chiến sự, quay lại ôn hòa nói với Sở Tư: “Ta tên là Mộ Dung Khác, là tướng quân nước Yến.
Cô nương, ngươi thật thông minh, ngươi không phải người nước Triệu sao? Sao ngươi lại xuất hiện trong trại quân Triệu?”
Sở Tư lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Không, ta là người nước Tấn.”
“Người nước Tấn? Người nước Tấn? Người mà ta yêu cũng là người nước Tấn, nàng tên Sở Tư, đang ở trong quân doanh của Hổ Đá.
Ngươi có biết nàng không?” Mộ Dung Khác lẩm bẩm hỏi, giọng hắn rất thấp, biểu cảm đau khổ, đôi mắt tràn đầy sự chờ đợi nhìn Sở Tư.
Dân nước Tấn có hàng vạn người, hắn hỏi như vậy có thể thấy được hắn thật sự lo lắng đến cực điểm.
Sự lo lắng đó khiến lòng Sở Tư cũng xót xa.
“Ta không biết.” Sở Tư dịu dàng nói, đôi mắt chứa đầy sự quan tâm nhìn Mộ Dung Khác.
Mộ Dung Khác nhìn sâu vào mắt Sở Tư, từ đôi mắt dịu dàng và đầy đồng cảm ấy, hắn không khỏi cau mày!
Ta, Mộ Dung Khác, mãi mãi không phải là kẻ cần được đồng cảm! Mộ Dung Khác mặt lạnh lùng, hỏi: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là một tiểu thư quý tộc nước Tấn.
Vậy sao ngươi lại xuất hiện trong trại quân của Thạch Hổ?”
Nghe vậy, Sở Tư cúi đầu, giọng buồn bã nói: “Ta chỉ đi ngang qua Yến Thành, không may gặp lúc quân Triệu tấn công bất ngờ.
Tướng giữ thành mở cửa đầu hàng, trao ta làm lễ vật cho Thạch Hổ.
Thạch Hổ thấy ta không hợp ý, liền biến ta thành một thị nữ.
May mắn là ta vẫn còn an toàn.” Nói đến đây, nàng nhẹ nhàng cúi người, thấp giọng nói: “Xin công tử đừng tiết lộ việc này!”
Mộ Dung Khác gật đầu, nói: “Được.
Ngươi họ gì? Tùy tùng của ngươi đâu?” Sở Tư cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ta họ Vương, là người họ Vương ở Thái Nguyên.”
Lạ thật, sao ta lại nói ra những lời này một cách trôi chảy như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với ta? Tại sao mọi thứ lại trở nên kỳ lạ thế này?
Mộ Dung Khác thấy sắc mặt u ám của Sở Tư, hắn thở dài, thầm nghĩ: Trong thời loạn lạc, làm sao còn có tùy tùng nào có thể bảo vệ một thiếu nữ yếu đuối chứ? Rồi hắn nghĩ: Thái Nguyên Vương thị? Quả thật là con gái nhà thế gia! Hắn thấp giọng nói: “Theo ta về thành đi.
Đợi sau chiến sự, ta sẽ phái người đưa ngươi trở về nước Tấn.”
Sở Tư khẽ gật đầu, cúi đầu bước theo sau hắn.
Mộ Dung Khác quay đầu nhìn nàng một lần nữa, thầm nghĩ: "Dáng người của nàng quả thực tương tự Tư Nhi, da dẻ cũng mịn màng như thế.
Nhưng nàng không phải là Tư Nhi của ta.
Tư Nhi sẽ không có ánh mắt rụt rè nhút nhát như vậy, cũng không đi đứng e lệ thế này.
Tư Nhi càng không bao giờ mang vẻ yếu đuối đáng thương như nàng!"