Thoắt một cái, Nếu Như Có Kiếp Sau đã đi đến đại kết cuộc
Nữ phụ Cố Viện bị kẻ thù bắt giữ làm con tin, nam chính Phó Hạo Thâm đưa tiểu đội của mình đến doanh trại của đối phương để giải cứu
[...Phó Hạo Thâm nắm tay Cố Viện chạy ra khỏi khu rừng ranh giới giữa hai quốc gia, trước mặt bọn họ là quân đội cứu viện, toàn bộ đều ở tư thế sẵn sàng ứng cứu, phía sau là sự truy đuổi sát sao của kẻ thù, tiếng súng nổ ầm ầm bên tai.
Cố Viện vừa chạy vừa xoay đầu nhìn lại, cô phát hiện kẻ địch đều đã vươn súng về phía họ, vào đúng thời khắc quyết định, Cố Viện đẩy Phó Hạo Thâm về phía trước, bản thân lại đứng chắn trước làn đạn
Tiếng súng vang lên inh ỏi từ phía kẻ thù, quân đội tiếp viện của Phó Hạo Thâm lúc này cũng đã tiếp cận càng lúc càng gần.
Sau liên hồi súng nổ, anh quay đầu nhìn lại đã thấy Cố Viện dang tay đứng chắn trước mặt anh, mi mắt cô dần dần khép lại, cơ thể như một đống bùn nhão từ từ ngã xuống, Phó Hạo Thâm vội vàng ôm lấy cô, Cố Viện nằm trong lòng anh, ánh mắt lo lắng vẫn hiện lên trên khuôn mặt
"Hạo Thâm...anh...anh không bị thương chứ?"
Phó Hạo Thâm liên tục lắc đầu....
Cố Viện vô thức mỉm cười, nụ cười yên tâm khắc khoải trên gương mặt nhỏ nhắn
"Hạo Thâm...xin lỗi...Em đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh...Em chia rẽ anh và Hạ Đình, tất cả mọi chuyện đều do một tay em bày ra, em..em xin lỗi hai người"
Phó Hạo Thâm nhìn cô, anh không nói gì vì từ sớm anh đã biết được mọi chân tướng, anh chưa từng vạch mặt cô không phải vì anh muốn xem cô diễn mà là vì quãng thời gian ở bên cạnh cô, Phó Hạo Thâm đã nhất thời động lòng...!Chẳng qua là anh vẫn chưa dám đối mặt, chưa dám thành thật với bản thân mình, chưa dám thành thật với trái tim
"Hạo Thâm, Tiểu Viện yêu anh"
Cố Viện như vậy mà ra đi, cô mỉm cười nhắm mắt trong vòng tay của anh, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài theo khóe mắt
Phó Hạo Thâm ngẩn mặt lên trời gào to một tiếng, người quân nhân mạnh mẽ đó cuối cùng cũng vì Cố Viện mà rơi nước mắt...]
Theo như nguyên tác, đến đây là nam nữ chính đã giải quyết mọi khúc mắc trong lòng, cuối cùng họ cũng ở bên nhau, nhưng cảnh phim tiếp theo đều khiến mọi người phải ngỡ ngàng
[....Một năm sau, Phó Hạo Thâm và Hạ Đình đứng trước ngôi mộ được đắp xây cẩn thận của Cố Viện, Phó Hạo Thâm nhìn Hạ Đình, trong lòng nổi lên một loạt chua xót
Hạ Đình chủ động hỏi Phó Hạo Thâm "Có phải anh đã yêu cô ấy rồi không?"
Phó Hạo Thâm suy ngẫm một chút, sau đó lẳng lặng gật đầu "Hạ Đình, xin lỗi em"
Hạ Đình thở dài, cô mỉm cười lương thiện "Không sao, ban đầu cũng là lỗi của em, Cố Viện...cô ấy xứng đáng hơn em, là em không biết trân trọng anh"
Sau khi mọi thứ được giải quyết sáng tỏ, Hạ Đình an tâm rời đi, Phó Hạo Thâm ngồi xuống bên cạnh ngôi mộ của Cố Viện, anh đưa tay lau nhẹ lên tấm di ảnh nhỏ in trên bia mộ, dòng chữ bên dưới khắc một màu đỏ sẫm
Vợ của Phó Hạo Thâm - Cố Viện....]
Ngay khi bộ phim vừa kết thúc, mức độ bàn luận tăng không ngừng, khắp trang mạng đều dày đặt những tin tức liên quan đến phim.
Độ phủ sóng gần như tuyệt đối, áp đảo toàn bộ những bộ phim chiếu cùng thời điểm
[Tôi khóc hết nước mắt rồi]
[Tuy là sửa nguyên tác nhưng tôi cảm thấy sửa rất hợp lý, tôi cảm giác còn hay hơn cả nguyên tác....P/s: Tôi là fan nguyên tác, không phải fan diễn viên]
[Cố Viện thật đáng thương, tôi muốn cô ấy sống]
[Đau lòng, biên kịch đâu, ra đây chịu tội đi]
[Tuy là ngược nữ phụ phản diện nhưng tôi lại cảm thấy bản thân như chịu ngàn vạn mũi tên, vô cùng đau lòng]
[Chưa bao giờ muốn nữ phụ phản diện sống như lúc này]
[Không được rồi, tôi muốn chuyển phấn*]
*Chuyển phấn: Ý nói đến việc người qua đường trở thành người hâm mộ
[Chuyển phấn +1]
[Chuyển phấn +123...]
Lục Giai xem xong đại kết cục, đến cả người trong cuộc như cô cũng bị chính những cảnh quay này làm cho tâm trạng bị ảnh hưởng.
Rõ ràng lúc quay phim cô chỉ đơn giản diễn theo bản năng, nhưng khi công chiếu, bối cảnh, âm thanh, nhạc nền, hiệu ứng, cảnh quay, góc máy kết hợp lại khiến cho ngay cả cô cũng phải khóc thành tiếng.
Tiếng khóc nức nở vang lại trong căn phòng nhỏ...
Thoáng chốc.
'Đại kết cuộc của Nếu Có Kiếp Sau' đã leo lên No.2 hotsearch, nhưng lượt truy cập của No.2 này vẫn chưa là gì so với No.1 lúc này
#No.1 Hotsearch: Cố Viện chết
Lục Giai nằm trên giường, nhìn thấy bản thân lần đầu tiên được lên Hotsearch, cô ngỡ ngàng ngồi bật dậy khỏi giường
"Mình lên hotsearch...Không phải mơ chứ?"
Lục Giai ấn vào xem nội dung, là phân đoạn cắt ngắn cảnh chết của Cố Viện trong phim tầm sáu phút
Vai diễn được cho là tệ hại nhất trong tác phẩm này hóa ra lại là bước đệm đưa tên tuổi Lục Giai trở nên nổi tiếng hơn, tuy vẫn chưa là gì so với các tiểu hoa đán nhưng ít nhất cô đã được rất nhiều người quan tâm, để mắt đến
Lượt theo dõi trên mạng xã hội của Lục Giai mới đó mà đã tăng hơn hai triệu người.
Những ngày gần đây cảm giác của Lục Giai cứ như người trên mây vậy, đến đi cũng không thể đi như người bình thường
Thế là Lục Giai quyết định đến Tán Gia Hiệu ăn một bữa thật hoành tráng, chủ yếu là tự chiêu đãi bản thân.
Sau khi nhận được cát-xê, số tiền đó cô chi trả tiền nhà hàng tháng, số còn lại cô cẩn thận cất giữ để tiêu dùng hằng ngày, hôm nay đặc biệt muốn tán thưởng cho bản thân nên đã mang một ít trong đó ra tiêu
Tán Chi Hiệu là quán ăn nổi tiếng lâu đời, đặc biệt nhất ở đây là Bánh Bao Ngọc Thố, khắp cả Đế Thành này ai ai cũng công nhận món ăn này như mỹ vị nhân gian.
Lục Giai chưa được thử bao giờ nên hôm nay cô mới quyết định đến đây, cô đeo khẩu trang, ăn vận đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo blazer đen, vui vẻ đi đến Tán Chi Hiệu
Tán Chi Hiệu rất lớn, không gian lại rất rộng rãi và vô cùng sạch sẽ, cô xếp hàng đợi hơn bốn mươi phút mới có thể vào trong, khi đã yên vị, cô gọi lên vài món hợp ý và đương nhiên là không thiếu món Bánh Bao Ngọc Thố kia
Lục Giai ngồi trong một góc kín đáo, từ từ thưởng thức những món ăn, trước mặt cô là một đĩa bốn cái bánh bao Ngọc Thố, giá món này cũng hề rẻ một chút nào
Lục Giai xoa xoa hai bàn tay của mình, cô bốc một chú thỏ lên, liếm môi một cái, vừa tính há miệng cho vào thì mắt cô lại va phải một đứa bé đứng cách bàn ăn của mình không xa, đôi mắt tròn xoe kia cứ nhìn chầm chầm vào bánh bao hình con thỏ trên tay cô
Lục Giai khựng lại, nhưng mà không có điều gì có thể ngăn được cô ăn uống, Lục Giai tiếp tục hành động của mình nhưng chính lúc này lại một lần nữa bắt gặp đôi mắt rưng rưng của đứa bé đó, Lục Giai thở dài đặt cái bánh bao tròn tròn thơm thơm trở lại đĩa
Lục Giai vẫy tay gọi đứa bé đó lại, đứa bé chạy đến leo lên cái ghế ở đối diện cô vốn bị bỏ trống
"Em gái à, em muốn ăn bánh bao sao?"
Đứa bé gái dứt khoát gật đầu "Em không mua được, ông chủ nói em là trẻ con, không có tiền, nhưng mà rõ ràng là em có tiền, em còn có thể thanh toán bằng thẻ tín dụng, vậy mà ông ta vẫn không tin"
Lục Giai đỡ trán, đứa bé này cũng rất biết nói đùa
Cô đẩy đĩa bánh bao lại trước mặt đứa bé gái kia "Em ăn đi, chị mời"
Đứa bé gái đưa đôi mắt to tròn nhìn Lục Giai, cái miệng nhỏ xinh xắn cười cười vô cùng đáng yêu "Chị mời em ăn thật sao? Vậy em sẽ không khách sáo "
Lục Giai gật đầu "Coi như là quà gặp mặt lần đầu tiên"
Đứa bé gái gật đầu, thoáng một cái đã ăn hết hai cái vào bụng.
Lục Giai khó tin mở to mắt ra nhìn
Đứa bé ngẩn đôi mắt to tròn xinh đẹp lên nhìn Lục Giai "Còn hai cái này, chị ăn đi"
Xem ra có vẻ con bé vẫn chưa đã thèm, cô cười khổ nói "Em cứ ăn đi, lúc nãy chị đã ăn no rồi"
"Như vậy thì ngại lắm, vô công bất thụ lộc" Đứa bé kia trông chỉ tầm năm tuổi lại biết nói những câu thế này, Lục Giai càng khó tin hơn, cô nhìn đứa bé trước mặt khẽ cười
Xem ra đứa bé này được dạy dỗ rất tốt
"Nhưng mà nếu chị đã no rồi thì lãng phí thức ăn cũng không nên, vậy em sẽ giúp chị dọn sạch chúng"
Lục Giai "..." Cũng rất ranh ma
Đứa bé cẩn thận cầm cái bánh bao lên đưa vào miệng, đằng sau truyền đến một tiếng gọi
"Phó, Diệp, Hảo".