Làn da mềm mịn của cô gái trẻ ngập trong mồm Nhậm Nam, máu tươi vị rỉ sắt nhuộm đỏ cằm gã.
Chỉ cần cắn nhẹ thêm chút nữa, sinh mạng mong manh của Lâm Tam Tửu sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.
Thế nhưng Nhậm Nam lại bất động, không phải gã không muốn ăn hạt giống tốt trước mặt này, mà là do gã không động đậy được.
Trên gáy của gã cắm một con dao làm bếp sâu hoắm nhưng chưa chạm tới cán dao.
Trong con ngươi trắng dã của gã vẫn ở trạng thái hưng phấn, đến chết gã cũng không hiểu vì sao hai bàn tay trống trơn của Lâm Tam Tửu đang giãy dụa trong không trung lại có thể giết mình?
Bây giờ trong lỗ tai Lâm Tam Tửu chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch như gõ trống dưới xác chết nặng nề, cô chịu đựng cơn đau buốt ở cổ, đẩy mạnh xác Nhậm Nam khỏi người mình, bịch một tiếng, xác chết nặng nề ngã ngửa xuống đất.
Con dao cắm sau gáy Nhậm Nam bị đẩy một cái, mũi dao chui ra khỏi khuôn miệng đang mở to của gã.
Lâm Tam Tửu che cổ, bàn tay nhuốm đầy máu.
Cô thở hổn hển, dùng chân đạp lên cái xác, khàn giọng mắng: “Ai bảo bà đây chỉ tiến hóa hai năng lực?” Mới nói một câu thôi mà cổ họng cô đã đau rát.
Ngay sau khi tung cú đá đó, Lâm Tam Tửu chợt thấy trước mặt tối sầm, cô ngã sấp xuống đất, cô không ngờ cơn choáng váng do mất máu quá nhiều lại đến nhanh như thế.
Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, hiện tại băng bó vết thương mới là chuyện quan trọng nhất.
Lâm Tam Tửu lảo đảo tìm một cái khăn lông rịt miệng vết thương.
Cô thở dốc, dùng hết sức lực, một lần nữa ngồi bệt xuống đất, cố gắng giữ chặt chiếc khăn nơi cổ.
Tiếng còi xe cảnh sát vang vọng trong từng hồi, tiếng khóc lóc gào thét bao trùm cả thành phố, càng tương phản với sự yên lặng như tờ trong căn hộ tầng 38.
Sau một thời gian dài nửa tỉnh nửa mê, rốt cuộc máu cũng ngừng chảy, xem ra Lâm Tam Tửu mạng lớn, vết cắn không tổn thương tới động mạch chủ.
Sau một lát nghỉ ngơi, cô cũng góp nhặt được một chút sức lực, miễn cưỡng đứng lên đi uống vài ngụm nước.
Cô đặt cốc nước xuống, ngước mắt lên liền nhìn thấy hình dạng thi thể kì dị của Nhậm Nam đang nằm yên lặng trên sàn.
Nghĩ một lát, Lâm Tam Tửu lết thân thể mềm nhũn của mình đến bên cạnh thi thể.
Cô run rẩy đặt một bàn tay trên người Nhậm Nam, khẽ nói: “Thu vào.”
Cô vừa dứt lời, một tia sáng lóe lên từ lòng bàn tay, thi thể trên mặt đất biến mất, thay vào đó là một tấm thẻ kích cỡ lá bài poker rơi xuống nền nhà.
Lâm Tam Tửu lấy điện thoại di động ra, chiếu sáng tấm thẻ.
Đúng như cô dự đoán, trên tấm thẻ là những nét vẽ xiêu vẹo nguệch ngoạc bằng bút sáp màu, hình dạng một người đàn ông với cái miệng há lớn, trong đầu cắm một con dao.
Dưới tấm thẻ còn viết một hàng chữ đậm: “Thi thể của Nhậm Nam”.
Thi thể của Nhậm Nam.
Tên: Không biết đọc tên thẻ à?
Chủng tộc: Loài người.
Trạng thái:...!Đã chết.
Tiềm lực: 204.
Nghi phạm: Lâm Tam Tửu.
Năng lực cơ bản: Thích ứng nhiệt độ khắc nghiệt, tăng cường thể chất, cải tạo thân thể.
Năng lực tiến hóa: Tốt cho bạn tốt cho tôi tốt cho mọi người, chuyên gia dinh dưỡng.
“Đây là cái quái quỷ gì...” Lâm Tam Tửu nhìn chằm chằm tấm thẻ, nhất thời không biết phải nói gì.
Cái đồ vật kì quặc này chính là năng lực thứ ba của cô, và cũng là thứ đã cứu mạng cô đêm nay.
Chỉ cần cô muốn, tất cả những vật mà bàn tay cô chạm vào đều có thể biến thành thẻ bài được cất giữ trong cơ thể.
Khi muốn sử dụng cô chỉ cần nghĩ một cái, thẻ bài sẽ khôi phục trạng thái nguyên bản trong lòng bàn tay.
Trước đó cô cố ý cầm một con dao róc thịt ném về phía Nhậm Nam để làm đối phương buông lỏng cảnh giác.
Lúc gã ta há mồm cắn cổ Lâm Tam Tửu, cô giãy dụa đưa tay ra sau đầu gã, dùng suy nghĩ lấy ra tấm thẻ “dao đầu bếp" mà buổi sáng cô đã giấu trong cơ thể mình đâm xuyên qua đại não của Nhậm Nam.
Sau vài ngày thử nghiệm, Lâm Tam tửu phát hiện ra mình chỉ có thể biến đổi thẻ bài nhiều nhất bốn lần một ngày.
Mặc dù cô không lạ gì những lá bài mà mình tạo ra, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Tam Tửu nhìn thấy một lá bài… Phong phú tới vậy.
Cô vội vàng lật “Xác của Nhậm Nam”, quả nhiên đúng như dự đoán, mặt sau của tấm thẻ viết chi chít chữ nhỏ:
Nhậm Nam, 28 tuổi, đến từ một “thế giới mới” khác.
Từ nhỏ anh ta đã rất hướng nội, không được lòng các cô gái, khi học đại học còn nhận được lời tỏ tình từ một đàn anh khóa trên.
Sau khi “thế giới mới" đến, anh ta vật lộn để sinh tồn, blah blah blah...!Tóm lại, sau khi đến thế giới của nghi phạm Lâm Tam Tửu, Nhậm Nam ăn thịt một vị tỷ phú có tiềm năng số hai, chiếm đoạt tài sản của người ta và tiếp cận nghi phạm Lâm Tam Tửu có mục đích.
Anh ta vừa mới định ăn thịt Lâm Tam Tửu thì bị giết chết.
“Những chuyện cần nói thì không nói, cứ blah blah blah thì thôi đi, nhưng tại sao cứ luôn miệng gọi mình một câu nghi phạm hai câu nghi phạm chứ?” Lâm Tam Tửu chán nản lấy ngón tay chọc chọc dòng chữ này.
Nó biến mất ngay lập tức, thay vào đó là một đoạn văn khác.
Tốt cho bạn tốt cho tôi tốt cho mọi người: Mắt có thể xác định được những hạt giống có tiềm năng cao trong biển người.
Thông qua các hành vi tiếp xúc thân mật (ôm, hôn,...), năng lực này có thể kích thích tiềm năng bình thường của nhân loại và giúp họ tiến hóa năng lực nhanh hơn.
Như người ta nói, một bên được lợi một bên khác không thiệt thòi.
Chuyên gia dinh dưỡng: Sau khi ăn hết một người sẽ thu hoạch được tối đa giá trị tiềm lực, năng lực tiến hóa và tố chất thân thể của thực phẩm đó.
Chế độ ăn uống cân bằng mới đảm bảo được một ngày mai tốt đẹp.
Chú thích: Dao đầu bếp trong đầu được sản xuất tại Đức, vô cùng sắc bén, nhẹ và chắc, mua ở trung tâm thương mại Tĩnh Tây với giá 599 tệ.
Nếu như không có năng lực “trực giác nhạy bén” này, sợ là Lâm Tam Tửu sẽ nghĩ mình đang nằm mơ.
Cô lẩm bẩm mắng một câu, tay cầm “Thi thể của Nhậm Nam” không biết phải xử lý thế nào.
Không muốn mang một cái xác vào trong người nên sau khi nghĩ một lúc, cô đành phải nhét tạm vào túi áo.
Tấm thẻ của Nhậm Nam viết rõ ràng năng lực của gã như thế, không biết thẻ của mình có giới thiệu về năng lực và cái gọi là “thế giới mới” không nhỉ? Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ chắc cô cũng không thể biến chính mình thành một tấm thẻ được.
Lâm Tam Tửu đảo mắt, đưa tay nhổ một sợi tóc, nhẹ giọng kêu: “Thu vào!”
Ánh sáng lóe lên, một tấm thẻ khác xuất hiện trên tay cô.
Tóc.
Người sở hữu: Lâm Tam Tửu.
Chất tóc: Đen, khỏe, đuôi tóc hơi khô.
Công dụng: Bị dính vào chổi sẽ rất đáng ghét.
Lưu ý: Căn cứ vào tình trạng của sợi tóc, người sở hữu có lẽ sẽ rụng tóc vào khoảng chừng 40 tuổi.
Mẹ.
Vô dụng.
Lâm Tam tửu buồn rầu vung tay, ánh sáng hiện lên, sợi tóc biến mất trong đêm tối.
Một thế giới mới nóng bức à...? Cô nghĩ vẩn vơ.
59 độ...!Ngay cả người đã tiến hóa ra năng lực “thích ứng nhiệt độ cao” như mình còn không thể chịu nổi, không biết người bình thường sẽ ra sao nhỉ?
Bỗng Lâm Tam Tửu giật mình, nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha.
Chu Mỹ! Tự nhiên quên khuấy mất cô bạn thân!
Nghĩ đến khả năng Chu Mỹ đang gặp nguy hiểm, Lâm Tam Tửu chẳng màng vết thương trên cổ, cô vội vàng tìm một cái balo, xông vào bếp, quơ hết tất cả bình đựng nước, đồ uống còn sót lại trong tủ lạnh vào balo.
Thay một bộ quần áo thể thao gọn nhẹ, cô tìm chìa khóa mở cửa thoát hiểm của chung cư và lao vào cầu thang tối đen như mực.
Mặc dù chỉ đi xuống thôi nhưng 38 tầng lầu cũng đủ làm Lâm Tam Tửu thở không ra hơi.
Cô lau mồ hôi trên trán, uống một hớp nước và đi xuống tầng hầm.
Xe của Nhậm Nam, hoặc nói đúng hơn là xe của cái người bị anh ta ăn thịt đỗ ở tầng hầm.
Nhà Chu Mỹ cách đây hai mươi phút lái xe, dưới nhiệt độ cao như vậy, Lâm Tam Tửu không có ý định đi bộ.
Không ngờ rằng vừa bước chân vào bãi đậu xe, cô đã suýt ngã nhào vì sóng nhiệt.
Nhìn bãi đậu xe trước mặt, Lâm Tam Tửu ngơ ngác tắt đèn pin điện thoại -- có vẻ như ở đây không cần đèn pin.
Lúc này, mọi chiếc ô tô đang đậu trong bãi đều bật đèn pha sáng chói, xe nào cũng đang trong trạng thái khởi động, tiếng động cơ “brừm brừm” khuếch đại gấp vài chục lần, rung động cả hầm gửi xe.
Hàng trăm ống xả không ngừng thải khí nóng ra ngoài, biến không gian nửa kín nửa hở của bãi đậu xe thành một cái lò nướng, nhiệt độ ở nơi này cao hơn bên ngoài ít nhất ba, bốn độ.
Tất cả những ai có thể đến bãi đậu xe đều ở đây.
Thành phố cắt điện, con người không thể chịu được nhiệt độ cao khắc nghiệt nên ai nấy đều trốn vào ô tô, giờ đây chỉ có điều hòa trong xe ô tô mới có thể cứu được mạng sống.
Dưới hoàn cảnh như vậy, mới đi được hai bước Lâm Tam Tửu đã thấy lưng áo mình ướt sũng.
Sau tấm cửa kính của những chiếc ô tô mà Lâm Tam Tửu đi qua đều là những khuôn mặt sợ hãi, xa lạ: Có người đang gọi điện thoại không ngừng, có người ôm con bật khóc, có người ngủ mê man, không biết có phải do bị thoát nước trên đường ra bãi đậu xe hay không.
Còn có người thì ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm, có lẽ họ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu làm thế nào mà cô còn có thể đi lại dưới cái nóng này.
Dù được bao vây bởi hơi lạnh của ô tô nhưng gương mặt của rất nhiều người vẫn phảng phất sự tuyệt vọng.
Điều hòa trong xe chỉ trì hoãn thời gian thôi, một khi đã sử dụng hết xăng và điện, cùng với nhiệt độ cao khủng khiếp bên ngoài xe, e rằng không ai trong số những người trong bãi đậu xe này có thể sống sót.
Lâm Tam Tửu biết rõ rằng cô không có khả năng giúp đỡ những người trong xe - ba lô của cô chỉ có năm chai nước khoáng, ba lon Cocacola, một vài miếng băng dán vết thương, chỉ có ngần ấy đồ không biết có thể chống đỡ tới lúc nào.
Lâm Tam Tửu cắn răng, cố nhịn lòng trắc ẩn xuống, không dám nhìn mà chỉ tìm chiếc xe Audi quen thuộc rồi chạy như trốn vào trong xe.
Cô nghĩ một lát, quyết định không mở điều hòa mà chỉ mở cửa sổ xe.
Dù sao cô cũng không chết vì nóng, chỉ hơi khó chịu một chút thôi, thà tiết kiệm số dầu điện quý giá này cho Chu Mỹ sử dụng, Lâm Tam Tửu lau mồ hôi, đánh tay lái cho chiếc xe chậm rãi ra khỏi bãi đậu xe.
So với tầng hầm nóng như cái lồng hấp thì Lâm Tam Tửu thấy nhiệt độ 59 bên ngoài còn dễ chịu hơn rất nhiều.
Bất ngờ là trên đường phố gần như không có xe chạy, có lẽ mọi người cũng không ai muốn lãng phí dầu điện.
Những chiếc ô tô đậu hai bên đường cũng đang trong tình trạng nổ máy y như ở bãi đậu.
Những người trên xe bất lực tận hưởng chút hơi lạnh cuối cùng...
Ngay khi Lâm Tam Tửu đang lái qua một chiếc Mazda màu đỏ, bỗng có một bóng đen bên phải bay ra, uỳnh một tiếng đập vào cửa xe Audi.