Edit: Vũ Quân
Khi Gia Thụ nghe xong cuộc điện thoại của mẹ, cậu trở về phòng, Chu Viên Viên đang làm bài tập lại thất thần.
Cô mang theo sự hâm mộ nhìn chằm chằm áo khoác đồng phục đang vắt trên lưng ghế của cậu, thật cẩn thận duỗi tay chạm vào biểu tượng đại đội trưởng trên ống tay áo.
Phát hiện cậu đã quay lại, cô hơi xấu hổ rụt tay về, nhẹ nhàng hỏi: "Triệu Gia Thụ, ba vạch của cậu... có thể cho tôi mượn một chút không?"
Gia Thụ gật đầu, ngay sau đó gỡ xuống cho cô.
Chu Viên Viên vô cùng vui vẻ nhận lấy, cô vụng về muốn cài lên tay áo mình, nhưng lại không cài được. Gia Thụ đi qua, cầm huy hiệu từ trong tay cô, đeo lên giúp cô, cậu cười: "Ngốc quá."
Chu Viên Viên đeo huy hiệu của cậu, có một chút đỏ mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên, một lát sau cô ưỡn ngực, học theo bộ dáng của cán bộ trường học khi dạo bước trong phòng hỏi: "Huy hiệu trường của cậu đâu? Khăn quàng đỏ đâu? Không mang á? Trừ điểm."
Cô làm theo rất giống, đổi ngược lại khiến Gia Thụ không dám ngẩng đầu, cậu đỏ mặt bắt lấy cánh tay cô: "Được rồi, cậu trả lại cho tôi đi."
Chu Viên Viên còn chưa chơi đủ, cô cười khanh khách, lại càng diễn hăng say, Gia Thụ hết cách nên mặc kệ cô.
Không còn mấy ngày nữa là đến kì nghỉ hè, mặt trời rực rỡ, cô chạy nhảy ra cả người mồ hôi, cuối cùng mới chịu ngừng nghỉ.
Gia Thụ lấy một tờ giấy nhớ viết xuống một dãy số, sau đó xe giấy đưa cho cô.
Chu Viên Viên nhận lấy, nghe Gia Thụ nói: "Đây là số điện thoại của nhà tôi. Cậu cũng viết số của nhà cậu đi."
Một tay cô nhéo số điện thoại của Gia Thụ, một tay khác cầm bút, đột nhiên nhìn thấy trên tờ giấy kia đã có số điện thoại trong nhà của rất nhiều bạn cùng lớp, cô đột nhiên tạm dừng thật lâu, dường như không biết nên đặt bút thế nào.
Gia Thụ lấy tờ giấy khác cho cô: "Cậu viết vào đây đi."
Chu Viên Viên giật lại, tìm một chỗ trống nhỏ trên tờ giấy chi chít số điện thoại kia, đem số điện thoại nhà mình viết xuống nhỏ như kiến, chìm nghỉm trong đó.
Ngay từ đầu kì nghỉ hè năm lớp 3, Chu Viên Viên giống như đang giằng co với chiếc điện thoại trong nhà, không có việc gì cô vẫn hay đi qua đó.
Điện thoại không vang lên nhưng mắt cô vẫn liếc nhìn, trên mặt có vẻ mất mát, khi chuông vang lên cô lại như chim nhỏ sợ cành cong, ném bím tóc, che gương mặt nóng bừng trốn thật xa.
Ban ngày bố mẹ không có ở nhà, ông bà nội lại đi làm việc khác, cô cũng không xem phim hoạt hình, chỉ bê một cái ghế ngồi trước điện thoại, nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại màu đỏ và vòng tròn số, giống như nơi đó đang cất giấu báu vật gì đó. Cách một lúc cô lại xách ống nghe lên, trong tay cầm một tờ ghi chú, nhưng chỉ dám ấn hai con số đầu tiên, rồi ấn linh tinh một hồi.
Có đôi khi vô tình gọi được, người xa lạ vừa alo một tiếng cô đã sợ hãi nhanh chóng cúp điện thoại, tay còn nắm chặt ống nghe, giống như sợ người kia bò từ trong điện thoại ra.
Đa phần cô đều xách theo microphone, dán lên lỗ tai, cho đến khi tiếng tích tích biến thành một chuỗi ngắn ngủi.
Chớp mắt một cái đã đến tháng 8, sắp tới sinh nhật của Chu Viên Viên, năm nay là sinh nhật 10 tuổi của cô, mọi người trong nhà đều rất coi trọng, cách mấy ngày mẹ cô đã hỏi cô có muốn mời bạn nào đến dự sinh nhật hay không.
Chu Viên Viên nói không có, một lát sau cô lại nói muốn đón sinh nhật cùng gia đình, lúc sắp ngủ, tắt đèn, cô bỗng lôi một tờ giấy từ dưới gối đưa cho mẹ, giọng nói ép xuống rất khẽ: "Mẹ ơi, con muốn mời Triệu Gia Thụ, là bạn nam lần trước đến nhà mình đưa bài tập cho con ấy."
Mẹ cô không nói gì, cô lại bổ sung: "Cậu ấy là bạn ngồi cùng bàn của con, cũng là thầy giáo của con, bình thường cậu ấy dạy con học toán."
Mẹ cô vẫn không nói lời nào.
Chu Viên Viên nóng nảy, giống như muốn khóc, cô đẩy mẹ: "Mẹ ơi, mẹ à. Ngày mai mẹ gọi điện thoại giúp con được không?"
Mẹ cô vẫn chẳng nói gì, dường như đang nghẹn cười.
Chu Viên Viên khó hiểu, cô khóc thật, bẹp miệng nghẹn ngào, nhưng cô lại xấu hổ không muốn phát ra tiếng, nên cô giận dỗi xoay người, kết quả khiến nước mắt chảy xuống cổ áo.
Khi Gia Thụ nhận được điện thoại của mẹ Chu Viên Viên là lúc cậu đang chuẩn bị ra khỏi nhà đến lớp học cờ vây. Tháng 9 cậu sẽ tham gia một cuộc thi, kỳ nghỉ hè này cậu rất bận rộn, tiết cờ vây và học thêm đan xen vào nhau, nên không có mấy ngày nghỉ.
Nhận điện thoại, nghe thấy giọng một người phụ nữ cậu nhất thời chưa kịp phản ứng.
Bên kia nghe thấy giọng cậu, sang sảng gọi cậu một tiếng: "Bạn học Gia Thụ." Gọn gàng dứt khoát giới thiệu: "Cô là mẹ của Chu Viên Viên."
Hôm nay kết thúc tiết học cờ vây, trên tay Gia Thụ còn cầm sách vở, cậu đã vội vã chạy trên đường, vất vả lắm mới đuổi kịp 5 phút cuối trước khi hiệu sách đóng cửa, cậu đi vào mua một bộ truyện tranh "Áo giáp vàng" nặng trĩu xách về nhà.
Vào ngày sinh nhật của Chu Viên Viên, chạng vạng ông nội đang cầm ống nước máy tưới cho hoa phượng tiên, thuận tiện xả nước lên sân để giảm nhiệt độ, khiến mặt sân xi măng ướt dầm dề một mảnh.
Bánh kem đã đặt xong, mọi thứ đồ ăn cũng chuẩn bị tốt, quạt điện trong nhà bật số lớn nhất. Chu Viên Viên còn chê trong phòng quá nóng nên chạy xuống sân cho thông gió. Cô mặc chiếc áo sơ mi mới tinh, váy kẻ caro có đai đeo, buộc kiểu tóc công chúa, thất thần dùng ngón tay gảy cây đàn điện tử ba cô mới mua.
Ông nội bỗng nhiên kêu lên: "Viên Viên, bạn con đến rồi này." Ông không nhớ tên, chỉ nhớ là bạn học của cô.
Chu Viên Viên ngẩng đầu lên, hơn một tháng không gặp, chợt nhìn thất Gia Thụ mặc sơ mi trắng, trời đã tối nên cô không thấy rõ trên tay cậu đang cầm cái gì.
Gia Thụ chào ông nội, sau đó cậu vẫy tay với cô: "Chu Viên Viên."
Chu Viên Viên đứng lên, gương mặt cô nóng bừng, không biết làm thế nào, cô lại chạy lạch bạch về phòng.
Sau này Chu Viên Viên trải qua vô số lần sinh nhật, sinh nhật năm 10 tuổi ấy theo thời gian cũng dần mờ nhạt đi, nhưng có vài thứ mãi không phai mờ.
Mỗi người một chén mì sườn, Gia Thụ được miếng xương sườn lớn nhất, dường như mọi người đều gắp đồ ăn vào trong bát của cậu. Ban đầu là ông bà nội, sau đó cô cảm thấy thú vị nên cũng học theo, hai ba lần như thế trong bát của cậu đã chậm rãi xếp thành một ngọn núi nhỏ, khiến cho người ta còn tưởng rằng Gia Thụ mới là chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật hôm nay.
Đồ uống là Sprite, cô trộm cầm bình rượu nho của bố, nhỏ một hai giọt vào ly của mình và Gia Thụ, hai ly Sprite của họ đều có màu hồng phấn.
Vì là nhà cũ nên khá nhiều muỗi, bên dưới bàn đốt mấy cây hương muỗi, mùi hương muỗi và mùi nước hoa trên người mẹ thậm chí lấn át cả mùi đồ ăn.
Thắp một ngọn nến hai người cùng nhau ước, cô và Gia Thụ đứng lên, hát chúc mừng sinh nhật trong ánh nến.
Cô quên mất mình đã ước điều gì, nhưng vẫn nhớ rõ bài hát sinh nhật rung động kia.
Nhớ rõ khi kết thúc bài hát, trước khi đèn bật lên, Gia Thụ nói với cô: "Sinh nhật vui vẻ."
________
Nếu các bạn muốn đọc tiếp thì cmt cho mình biết nha.