Edit: Vũ Quân
Chu Viên Viên luôn cảm thấy, dường như chỉ cần qua ngày sinh nhật, thì kì nghỉ hè vốn kéo dài vô tận lại trở nên ngắn ngủi, qua một ngày là bớt đi một ngày.
Sáng sớm cô đã bị mẹ lôi dậy, mẹ tìm ra một chồng bài tập hè đóng bụi, nên cô chỉ có thể thành thật ngồi trước bàn học, làm bù từng bài một.
Mẹ vừa đi làm cô sẽ dừng bút lại, sách bài tập bị quạt trần thổi bay xoàn xoạt, cách một cánh cửa kính, bà nội đang ngồi trước vòi nước máy đưa lưng về phía cô, không biết bà đang giặt cái gì.
Luôn có rất nhiều chuyện khiến cô phân tâm.
Cuối cùng Chu Viên Viên đẩy cửa ra, cô đeo dép lê chạy đến bên cạnh bà nội: "Bà nội ơi, buổi tối bà và cháu đi hội chợ thương mại nhé?"
Bà nội vẫn không ngẩng đầu lên: "Nhiều người lắm, đi làm gì, bà không đi đâu. Ông nội cháu đang chơi mạt chược ở phòng sinh hoạt đấy, cháu đi hỏi ông đi."
Chu Viên Viên đội nắng chạy một mạch đến phòng sinh hoạt của người cao tuổi, bên trong sương khói mù mịt, cô không nhìn rõ mặt người, chỉ đành gọi to: "Ông nội!"
Cuối cùng ông nội cũng ngẩng đầu lên, ông nhíu mày vẩy tay: "Viên Viên, mau về nhà đi. Có gì nói sau."
Chu Viên Viên lại phải chạy về, cô đá dép lê, cả người lười biếng cuộn tròn trên sô pha, một chữ cũng không viết được.
Cô cứ rầu rĩ không vui đến tận chạng vạng lúc mẹ tan tầm, sau khi hỏi rõ ngọn ngành mẹ cô nói: "Con tự tìm bạn đi cùng đi, tìm được ai thì con cứ đi."
"Hay là con đi tìm Gia Thụ, hỏi xem thằng bé có muốn đi cùng con không."
Nghe vậy Chu Viên Viên quýnh quáng bật dậy, cô lắc đầu như trống bỏi: "Không muốn, không muốn, con không cần."
Mẹ cô cũng không nói gì nữa. Trước khi ăn cơm tối, mẹ cô đi đến trước điện thoại quay số, nghe thấy bà nói: "Bạn học Gia Thụ" cô mới phản ứng lại, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.
Chu Viên Viên giận dỗi, ngay cả cơm tối cũng không chịu ăn, cô bĩu môi lẩm bẩm: "Con không đi, không đi."
Bố cô bỗng nhiên nói: "Ơ, sao bạn học con lại đến đấy?"
Cô hoang mang bối rối vội vàng chạy ra cửa nhìn xung quanh, nhưng ngoài cửa rõ ràng không có ai cả.
Lại quay vào trong, thấy mọi người trong nhà đều đang nghẹn cười cô mới hiểu thì ra mình bị chọc ghẹo, mặt cô nóng lên, dứt khoát chạy đến căn phòng nhỏ đóng cửa lại không nhìn mọi người nữa.
Qua một lát sau mẹ cô gõ cửa, nghiêm túc nói: "Mẹ đã hẹn với Gia Thụ rồi, 6h30 gặp nhau ở cầu, con phải nhanh nhanh lên."
Chu Viên Viên rầy rà mấy lần, cuối cùng mới mở cửa đi ra, cô ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn cơm, đồng thời để mẹ chải tóc cho cô.
Buộc tóc xong cô cũng buông bát cơm, dưới sự dặn dò của mẹ cô mới bước ra cửa, một hai bước đầu cô còn cố tình đi chậm lại, nhưng sau khi ra cửa, cô giống như chú ngựa thoát cương, hưng phấn chạy dọc một đường.
...
Sau kì nghỉ hè là khai giảng năm lớp 4, lại tiến hành chia lớp một lần nữa, Gia Thụ được phân đến lớp 4A1- lớp học sinh giỏi, còn Chu Viên Viên học ở lớp 4A4.
Tuy hai người học hai lớp nhưng cuộc hẹn vào đầu tuần vẫn không thay đổi, sau khi tan học Chu Viên Viên theo thường lệ đi qua cổng trường một đoạn, chạm mặt với Gia Thụ bên cây ngô đồng, rồi hai người cùng đến nhà cậu làm bài tập.
Giữa tháng 9 trời vẫn còn nóng, không giống với kiểu nóng giữa mùa hè, bầu trời bây giờ âm u, mặt trời trốn sau đám mây, nhưng nhiệt độ lại không giảm chút nào, ngồi yên cũng có thể chảy mồ hôi ròng ròng, người lớn gọi đây là nắng gắt cuối thu. (thu lão hổ: tên dân gian TQ gọi một hiện tượng thời tiết, người ta cho rằng nếu đầu tháng 9 không mưa thì 24 ngày sau sẽ nắng nóng)
Vào cửa rửa tay xong, cô còn thuận tiện rửa mặt luôn. Gia Thụ mở tủ lạnh, cầm hai chai Tuyết Phỉ Lực ướp lạnh (tên 1 loại nước đóng chai), cậu cho Chu Viên Viên một chai để cô vừa uống vừa làm bài tập.
Làm bài tập xong, Chu Viên Viên nhìn thấy bàn cờ ở ven tường, cô tò mò hỏi cậu: "Cờ vây chơi có vui không? Tôi cũng muốn thử."
Gia Thụ suy nghĩ một chút, cậu tìm tờ giấy trắng và một cây thước: "Chơi cờ năm quân trước đã."
Chu Viên Viên nhìn cậu dùng thước vẽ ra những ô vuông, sau đó cậu dùng bút chì vẽ hình tròn rỗng và hình tròn tô màu, nói cho cô biết nếu ai đặt được 5 quân cờ ở cạnh nhau trước thì sẽ thắng.
Nghe thì đơn giản nhưng cô chơi mấy ván với Gia Thụ đều thua, Gia Thụ cho cô đi trước vài nước, nhưng kết quả vẫn thua, cuối cùng Chu Viên Viên cũng không còn hứng thú, cô bĩu môi nói chơi không vui.
Gia Thụ cười, thu giấy và bút lại: "Vẫn nên đi xem TV thôi."
Hai người chuyển tới phòng khách, nhưng chương trình trên TV chiều nay rất nhàm chán, Chu Viên Viên nhìn máy DVD bên dưới TV, cô liền hỏi Gia Thụ có phim hoạt hình không, Gia Thụ mở ngăn kéo của TV ra, hai người cùng nhau tìm đĩa phim.
Một xấp dày toàn là phim của người lớn xem, Chu Viên Viên lấy một chiếc đĩa được bọc bằng giấy trắng, bên trên trống không, cô giống như phát hiện ra thế giới mới: "Chúng ta xem cái này đi, chỉ có cái đĩa này khác biệt."
Gia Thụ nhận lấy bỏ vào đầu DVD, máy móc o o vận hành, trên TV xuất hiện một mặt cỏ lớn, có hai người nam nữ tóc vàng mắt xanh đi đến, thì ra đây là một bộ phim nước ngoài.
Chu Viên Viên có chút thất vọng, cô vừa định bảo Gia Thụ đổi bộ phim khác thì đôi nam nữ kia đã dừng chân lại, hôn nhau.
Bình thường ở nhà xem TV, vừa thấy nam nữ chính trong phim hôn nhau mẹ sẽ quay đầu cô sang hướng khác không cho cô xem.
Mẹ cô càng như vậy, cô lại càng tò mò, xoay người qua, nhìn trộm từ hình ảnh phản chiếu trong kệ tủ kính.
Lần này cô thoải mái nhìn không chớp mắt, Gia Thụ ở bên cạnh đỏ mặt, thật ra cậu cũng rất tò mò, hai người đều im lặng, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Bọn họ hôn một đường vào trong phòng, đóng cửa lại, nói vài câu, đột nhiên họ cởi quần áo nhau ra, rất nhanh đã trần như nhộng. Trong mắt hai người lúc này là hình ảnh da thịt xa lạ, phần trắng, phần đen, phần cứng, phần mềm. Chiếc giường chậm rãi lung lay, tiếng rên rỉ giống như đang gào rống, hình ảnh không ngừng di chuyển bốn xung quanh, hai người ngồi im cũng toát một trận mồ hôi.
Gia Thụ đóng máy DVD lại, cậu đem cái đĩa kia trả lại nguyên dạng ban đầu, thả vào đống băng, đóng ngăn kéo TV, trong lòng bàn tay đã toàn là mồ hôi.
Chu Viên Viên đột nhiên hỏi, "Bọn họ như vậy là thoải mái hay khó chịu?" Gia Thụ đáp: "Không biết." Cậu im lặng rút tờ khăn giấy lau tay.
Chu Viên Viên giật ống tay áo của cậu, cậu quay lại nhìn cô, trong phòng khách ánh sáng ngời ngời, bọn họ lại cách nhau rất gần, con ngươi của cô giống như thủy tinh màu trà nhạt, mỗi sợi lông tơ trên mặt đều trở nên rõ ràng.
Không nói được là ai ngẩng đầu lên trước, chỉ có thể nói rằng hai người cùng nghĩ giống nhau. Cứ thế nghiêng ngả lảo đảo, vụng về hôn nhau, kết quả vừa lơ đãng hai người đã ngã xuống sàn nhà. Mấy chiếc răng sữa của Chu Viên Viên do ăn kẹo mà bị sún hết, có mấy chiếc răng nhọn vừa mọc ra, Gia Thụ không cẩn thận cắn vào cô. Cô đau đến mức giật mình, hai người đồng thời dừng lại, tất cả đều ướt dầm dề.
Đôi mắt cậu mơ màng ở hai nơi trên người cô, cô trợn mắt lên, không thèm che giấu nhìn chằm chằm vào đũng quần cậu.
Tiếng ve yếu ớt ngoài cửa sổ, giống như đang phát ra tiếng cổ vũ cuối cùng, dường như ve cũng bị nóng đến choáng đầu.
Trong lúc đê mê, quần đùi của cậu đã cởi ra một nửa, áo trên của cô cũng bị cởi ra.
Chu Viên Viên duỗi tay, chậm rãi chạm vào bộ phận mới nhú của chàng trai, rất mới lạ nhưng cũng hơi sợ hãi, cô cẩn thận giống như đang đối xử với chim non mới sinh trong vườn bách thú.
Bộ phận trước ngực cô chỉ là hai chấm nhạt màu, làn da trắng nõn non mềm mơ hồ lộ ra mạch máu màu xanh và hình dáng xương ngực.
Gia Thụ nhẹ nhàng đặt tay lên, chỗ kia non mềm như cánh hoa ngọc lan, nóng như lửa đốt, trái tim cô đang nhảy bình bịch dưới lòng bàn tay cậu.
Đột nhiên trong phòng bố mẹ cậu phát ra một trận chuông điện thoại dồn dập.
Giống như hai người làm chuyện xấu bị vạch trần trước mặt mọi người, trong khoảng thời gian ngắn hai người đều bị dọa choáng váng, không biết phải làm sao.
Gia Thụ tỉnh lại trước, cậu kéo quần chạy như bay đi nghe điện thoại.
Khi cậu trở về Chu Viên Viên đã mặc áo xong, da cô trắng, hai má đỏ lên như bị bỏng, tóc mái trên trán sũng nước như vừa gội đầu.
Cô cúi gằm, đôi mắt mờ mịt nhìn sàn nhà, một lát sau lại không nói câu nào đeo cặp lên.
"Tôi về đây." Cô ngập ngừng nói.
Gia Thụ còn nhớ rõ cô muốn mượn quyển sách kia, cậu gọi cô, quay trở lại cầm
cuốn 《 Thần thoại Hy Lạp 》máy móc đặt lên tay cô.
Chu Viên Viên yên lặng nhận lấy bỏ vào trong cặp, cô vẫn cúi đầu, thất thần bước
từng bước ra ngoài.
Chu Viên Viên đi giày, Gia Thụ mở cửa cho cô, vừa mở cửa ra tiếng ve kêu đã trở nên rõ ràng, giống như hàng trăm, hàng nghìn con đồng thời kêu vang bên tai cậu.
Cậu muốn nói "hẹn gặp lại", nhưng môi mấp máy hai cái, không biết vì sao lại không phát ra âm thanh.