Edit: Vũ Quân
Đối diện cửa hàng bán lẻ đồ ăn ven đường đặt một cái thùng chứa đồ uống lạnh trống không, ổ cắm điện gục xuống mặt đất rải đầy lá khô, mùa hè đã hoàn toàn đi qua, những đồ dùng của mùa hè cũng chỉ có thể để đó không dùng nữa.
Chu Viên Viên đi đến bên cạnh thùng đồ uống lạnh, chủ tiệm bán lẻ nhìn thấy vội vàng chạy ra: "Cô gái nhỏ, đồ uống lạnh không còn đâu, chờ năm sau đi."
Chu Viên Viên vẫn không đi, cô cố chấp kiễng chân nhìn vào trong chiếc thùng kia, giống như nhất định phải bắt được hơi thở cuối cùng của mùa hè.
Mấy người bạn cùng lớp vừa vặn đi qua, trong đó có mập mạp học cùng lớp 3 với cô, mập mạp đi đầu, vài người nhìn thấy cô cũng kêu lên: "Du hồn, du hồn!"
Cô thả hai chân xuống, mất mát di chuyển tầm mắt khỏi thùng đồ uống lạnh, nhưng không ngẩng lên.
Có một lần cô thất thần trong giờ học, giáo viên dạy toán chính là người đầu tiên dùng hai chữ 'du hồn' để gọi cô, bạn cùng lớp thấy vậy, sau khi tan học cậu một câu tôi một câu, sau nửa học kỳ ở lớp 4A4 hai chữ 'du hồn' đã thay thế cho 'Chu Viên Viên'.
Chu Viên Viên bỏ tay vào túi đồng phục, mắt điếc tai ngơ chăm chú dẫm lên lá cây mà đi, cô đang một mình chơi trò chơi mà cô tự sáng tạo ra, cô giống như nhà thám hiểm, đi trên chiếc cầu độc mộc do từng cọc gỗ tạo thành, bước chân có chút xiêu vẹo, cô cần đảm bảo mỗi bước đều phải dẫm lên một chiếc lá cây hoàn chỉnh.
Đột nhiên cô dừng lại, đối diện lối đi bộ, Gia Thụ đeo cặp sách đang bước đi vội vã, cậu dừng lại một chút, đôi mắt không thể xác định có nhìn về bên này hay không, đột nhiên một chiếc xe tải lớn chạy qua, Chu Viên Viên tiếp tục dẫm lên lá cây còn Gia Thụ tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.
Không thể nói rõ cục diện bế tắc này bắt đầu từ khi nào, là do ai chủ động trước, dường như kể từ ngày hôm đó, hai người như bị một thế lực thần bí thao túng, không thể nói chuyện với nhau, thậm chí không thể tiếp xúc bằng mắt, chỉ cần trong khoảng cách 5 bước, hai người sẽ lập tức tách ra. Về phương diện này tuy không nói tiếng nào nhưng hai người đều vô cùng ăn ý, đều biết không thể biểu hiện quá vô tình giống như nhìn thấy kẻ thù hừ một cái rồi quay đầu đi, mà phải làm lơ đối phương, xem người kia như người xa lạ, đi ngang qua nhau mà không để lại dấu vết.
Có đôi khi Chu Viên Viên cảm thấy hai người giống như đang chơi trò chơi của ngày bé đó là "123, người gỗ", quy tắc của nó chính là không thể động đậy, không thể động đậy, không thể động đậy.
Mà cô mà Gia Thụ chính là không quen biết, không quen biết, không quen biết.
Trời càng ngày càng lạnh, từ sáng sớm Gia Thụ đã thức dậy, nhìn thấy bên ngoài ô cửa kính có một tầng sương trắng, mẹ cậu đi khám gấp, ba cậu cũng đã đi làm, trong nồi nước ấm có một chai sữa bò và một quả trứng luộc, trên bàn có một túi bánh mì cắt lát sẵn.
Ăn bữa sáng xong, cậu xách cặp đi học, bên ngoài sương mù dày hơn, cậu vừa đi vừa cẩn thận tránh người đi đường và xe cộ, khi đến cổng trường, ánh nắng vừa vặn xua tan một nửa sương mù. Đột nhiên có tiếng xe vang lên, cậu quay đầu lại, ông nội của Chu Viên Viên đi xe đạp tủm tỉm cười vẫy tay với cậu, ngồi đằng sau yên xe là Chu Viên Viên, cô nhỏ nhắn trăng trắng mặc chiếc áo đồng phục căng phồng, đeo khăn quàng cổ, còn có găng tay và mũ len dày dặn.
Từ khi hai người bắt đầu không nói chuyện, ngược lại cả lúc đi học và tan học cậu đều vô tình đụng phải cô.
Chu Viên Viên vẫn luôn không nhìn cậu, tay cô túm lấy ông nội, nhảy xuống khỏi xe, cô ăn mặc quá cồng kềnh, lúc đi phía trước giống như chú chim cánh cụt trong thế giới động vật, cứ vừa đi vừa ngã chỗ này chạm chỗ kia. Lúc đi đến cổng trường cô bị đội kiểm tra đồng phục ngăn lại, cô thả cặp sách xuống, tháo găng tay ra, ngồi xổm trên mặt đất vội vàng tìm khăn quàng đỏ.
Gia Thụ đi lướt qua cô, thật ra cậu có một chiếc khăn quàng đỏ dự phòng, vừa vặn đặt bên sườn cặp sách, chỉ cần duỗi tay là có thể lấy ra, cậu do dự nhưng cuối cùng vẫn nhìn thẳng đi tiếp.
Học kỳ này, lớp 4A1 và 4A4 cùng học thể dục với nhau, mùa đông không có hoạt động gì ngoài nhảy dây tập thể và chạy xa, lớp 1 sẽ chạy dài quanh sân, lớp bốn nhảy dây, trong đội ngũ cố tình sẽ không có Chu Viên Viên. Lớp 1 vừa chạy đến bên cạnh mép sân thể dục, Gia Thụ nhìn thấy cô đứng bên cạnh hố cát dưới ánh mặt trời, đôi mắt nhìn bóng mình dưới mặt đất, hai cánh tay dơ lên làm thành tư thế chim giương cánh, kiễng chân không ngừng nhích về phía trước, cô đón ánh mặt trời mỉm cười, như say mê bay bổng trong thiên đường nhỏ mà cô tự tạo ra.
Thiên đường nhỏ cậu đã từng tới gần, nhưng nay lại đóng cửa với cậu.
Cậu lại quay đầu đi, mặt trời vừa lên, ánh nắng rất chói mắt, cậu nhắm mắt lại theo bản năng, trước mắt toàn là hạt sáng mặt trời bay lung tung, cậu phiền muộn trợn mắt, nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục chạy.
Vào học kì 2 của lớp 4, khi thời tiết dần ấm lên, Chu Viên Viên bắt đầu phát hiện bản thân mình không ổn, ngực cô tự nhiên lại phát đau, lúc vô tình đụng phải sẽ đau, có đôi khi không đụng tới cũng căng đau, giống như những cơn đau thần kinh liên tiếp.
Lúc tắm rửa cô tỉ mỉ nhìn hai điểm bằng phẳng kia, nó không còn quá bằng phẳng nữa, đồi núi dường như có một độ cong nhè nhẹ, cô lại chịu đau, cố lấy dũng khí cẩn thận sờ lên, ở trung tâm có hai cái hạch rất nhỏ.
Cô cảm thấy có lẽ ngày hôm đó Gia Thụ đã trồng một hạt giống bên trong ngực cô.
Cô hoàn toàn không biết đó là hạt giống gì, hay nơi đó sẽ có thứ gì chui ra khỏi mặt đất.
Mẹ cô ở bên ngoài thúc giục: "Tắm xong chưa con? Trời lạnh lắm, dậm dà dậm dờ cẩn thận bị cảm lạnh."
Cô hoang mang đáp lại, lao đầu xuống bồn nước ấm, tắm rửa qua loa rồi lau người mặc quần áo, lúc đi ra cô rụt vai, không dám nói với mẹ ngực cô đau, càng sợ khiến bà phát hiện.
Chu Viên Viên giữ bí mật đó một mình, giống như đang giữ một quả bom sẽ phát nổ bất kỳ lúc nào, trời vừa chuyển ấm, mặc quần áo mỏng hơn, ngay cả những va chạm nhỏ cũng thường xuyên khiến cô đau. Lúc nào trái tim cô cũng hoảng sợ, cô cũng không tìm được ai có thể chia sẻ bí mật này, cô mơ một giấc mơ khiến cô sợ tới mức khóc tỉnh lại... cô mơ thấy ngực mình mọc ra một cái cây.
Cuối cùng vào một ngày cô không cẩn thận đụng phải mẹ, trong khoảnh khắc kia cô đau đến mức rơi nước mắt, cũng không kịp che giấu, mẹ cô bỗng nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô, bà bảo cô cởi quần áo cho bà xem.
Chu Viên Viên không dám không nghe lời mẹ, cô trưng vẻ mặt như đưa đám cởi áo ra, để mẹ xem xét cẩn thận.
Cô xấu hổ sắp khóc đến nơi, trong lòng cảm thấy tất cả coi như xong rồi, nhất định cô không thể trốn khỏi đôi mắt của mẹ, chắc chắn mẹ cô đã biết điều gì đó.
Kết quả mẹ cô cười, tủm tỉm nói với cô: "Đây là do con đang bắt đầu phát triển, rồi sẽ đến lúc thôi, Viên Viên sắp trở thành thiếu nữ rồi, không sao đâu."
Mẹ cô vừa nói vừa tìm một chiếc áo ba lỗ đưa vào tay cô, dặn dò: "Sau này con phải mặc nó."
Chu Viên Viên lau nước mắt nhận lấy chiếc áo, nhưng thật ra trong lòng cô vẫn còn mờ mịt.