Edit: Vũ Quân
Bàn học của Gia Thụ rất rộng, bên trên có mấy giá sách, sắp xếp theo trật tự lớn nhỏ dày mỏng, trên bàn chỉ có một chiếc đèn, một bàn cờ, một cuốn sách giáo khoa.
Cậu ngồi xuống trước, đem bàn cờ dựa vào tường, để lại một nửa bàn học cho Chu Viên Viên.
Chu Viên Viên thấy bìa sách giáo khoa viết "Toán học lớp 4", cô không nhịn được hô lên: "Cậu đang xem sách giáo khoa của lớp 4?"
Cô kinh ngạc như vậy, khiến việc cậu vốn cảm thấy bình thường cũng bắt đầu trở nên bất thường, Gia Thụ hơi xấu hổ gật đầu "Ừ."
Cô hoang mang khó hiểu: "Chúng ta mới học lớp 3, vì sao cậu lại xem sách giáo khoa của lớp 4?"
Gia Thụ không muốn thảo luận vấn đề này với cô, nhưng không biết vì sao cậu lại thật thà trả lời: "Tôi không muốn thua người khác."
Cậu đã có thói quen đọc sách giáo khoa trước một năm, bởi cậu không muốn chịu thua, nên phải tốn trăm phương nghìn kế để kéo dài khoảng cách với người khác.
Chu Viên Viên hỏi: "Nếu một ngày nào đó cậu vẫn bị đem ra so sánh thì sao?"
Cậu không thích giả thuyết này, nhíu mày đáp: "Không có khả năng."
Chu Viên Viên nghiêm túc suy nghĩ, cô cũng cảm thấy không quá có khả năng, dù sao thì cậu cũng là Triệu Gia Thụ cơ mà.
Hai người mở sách bài tập ra, chưa làm được bài nào Chu Viên Viên đã hỏi: "Đúng rồi, TV nhà cậu có thu được kênh truyền hình cáp không?"
Thật ra cô đã muốn hỏi từ lâu, bắt đầu từ lúc bước vào cửa nhìn thấy chiếc TV to đùng trong phòng khách nhà cậu.
Trong nhà cô chỉ có chiếc TV nhỏ, lại chưa từng lắp mạng nên không thu được các kênh truyền hình cáp, mà vào 3 giờ chiều mỗi thứ hai vừa vặn có một bộ phim hoạt hình chỉ phát trên truyền hình cáp. Vì để xem được bộ phim này mỗi chiều thứ hai nếu không phải mặt dày đến nhà hàng xóm thì cô phải đi rất xa đến nhà chị họ để xem nhờ TV, xem được một tập là cô vui như nhặt được tiền.
Gia Thụ hoàn toàn nhìn thấu ý định của cô, cậu không trả lời, mà chỉ nói một câu: "Làm bài tập xong đi đã."
Chu Viên Viên không lên tiếng nữa, vì để được xem phim hoạt hình cô miễn cưỡng tập trung làm bài.
Nhưng cô không ngồi được bao lâu, làm việc riêng giống như bản tính trời sinh của cô. Lúc tập trung tinh thần, năng lực lý giải của cô không tệ, chỉ cần giảng một lần là có thể làm được bài, nhưng khi đôi mắt cô không tự chủ được mơ hồ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hoặc chỉ cần nhìn chằm chằm vào ô vuông trên sách bài tập, thế là cô lại chẳng thể tiếp thu được gì nữa.
Cậu vuốt phẳng góc cuốn sách, bối rối hỏi: "Sao cậu lại hay thất thần thế?"
Chu Viên Viên hồi thần, hơi ngượng ngùng, cô còn hoang mang hơn cả cậu, nhỏ giọng nói: "Vậy vì sao lúc nào cậu cũng tập trung?"
Gia Thụ có chút cạn lời, Chu Viên Viên không nói chuyện nữa, cô ủ rũ vùi đầu nhìn sách bài tập, học theo phương pháp của cậu, vậy mà có thể tự mình làm được một bài vận dụng.
Gia Thụ khen ngợi từ đáy lòng: "Không tồi"
Chu Viên Viên lại đỏ mặt, cô chậm rãi ngồi thẳng lên, như sợ làm thất vọng câu "không tồi" này của cậu, cô không nghĩ đến việc đào ngũ nữa mà lên dây cót cho tinh thần rồi hăng hái làm bài.
Làm xong hai người cùng nhau đi ra phòng khách, Gia Thụ lấy điều khiển từ xa bật TV, Chu Viên Viên ở bên cạnh cậu, vì sợ cậu hối hận không cho cô xem nữa nên còn cẩn thận nhắc nhở: "Ở kênh 1"
Cậu mở đến kênh đó, ca khúc chủ đề của "Áo giáp vàng" vừa vặn vang lên.
(Áo giáp vàng là bộ truyện manga có tên gốc là Saint Seiya và Knights of the Zodiac của tác giả Kurumada Masami người Nhật.)
Trong khoảng thời gian này, trong trường học gần như ai cũng điên cuồng vì bộ phim hoạt hình này, nhưng Gia Thụ chưa từng xem qua, hiện tại cốt truyện đã đi đến phần sau, cậu xem cùng cô nhưng thật ra không thấy hay lắm.
Chu Viên Viên cũng bỏ một hai tập, nhưng lúc này cô lại dựa vào một nửa bộ phim mình từng xem và một nửa do cô bịa ra để nói cho Gia Thụ nghe về diễn biến trước đó.
Cậu nghe cô nói, giống như lúc cô nhận được sự cổ vũ của cậu nên tập trung vào làm bài tập, lúc này cũng là lần đầu tiên cậu nhẫn nại xem phim hoạt hình.
Nhưng những gì chiếu trên TV so với sự tường thuật của cô lại giống như hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau.
Khi bài hát kết thúc vang lên, Chu Viên Viên chưa thỏa mãn hỏi: "Thế nào, hay đúng không?"
Gia Thụ bị cô phấn khích nhìn chăm chú, đành phải nói: "Cũng tạm."
Cậu miễn cưỡng thừa nhận, nghe cô nói còn hay hơn xem TV.
Chu Viên Viên đeo cặp sách lên thay giày đi về, Gia Thụ vừa đóng cửa lại đã có một tờ giấy nhỏ nhét qua kẹt cửa, chữ viết trên đó xiêu xiêu vẹo vẹo, rất rõ ràng là do dựa vào tay vịn ở cầu thang để viết: "Thứ hai tuần sau tôi còn có thể đến nhà cậu làm bài tập nữa không?"
Cậu mở cửa ra, thấy Chu Viên Viên đang lắc lư hai bím tóc, cô không quay đầu lại nhanh chóng xuống cầu thang, hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu vào.
Hoạt động diễn ra sau giờ học mỗi thứ hai cứ như thói quen không thể thiếu được, hai người gặp nhau ở chỗ cũ, rồi cùng nhau đi đến nhà Gia Thụ, cùng nhau làm bài tập trên bàn học của cậu, sau đó cùng nhau xem phim hoạt hình.
Bởi vì ở trong nhà mình nên Gia Thụ khá thả lỏng, Chu Viên Viên lấy bản vẽ nháp của cô đưa cho cậu xem, cậu cũng nhận lấy, xem từng bức một.
Chu Viên Viên còn sợ cậu xem không hiểu nên cô vừa uống nước hoa quả vừa giải thích cho cậu. Có một nhân vật tên là "công chúa Lily" nàng sống trong lâu đài đám mây, có một khu rừng trên mặt trăng, nơi đó có một loài động vật, công chúa Lily cưỡi loài động vật này thám hiểm khu rừng rậm.
Gia Thụ rất dễ bị cô dẫn dắt vào những câu chuyện xưa hoang đường, rồi cậu lại cảm thấy không theo kịp mạch tư duy của cô, nên hỏi lại: "Lúc cậu thất thần là đang nghĩ đến những thứ này sao?"
Chu Viên Viên gật đầu rồi lại lắc đầu, đột nhiên cô nghiêm túc nhìn cậu: "Tôi không biết. Tôi cảm thấy những thứ này mới là thật, những thứ khác là giả."
Gia Thụ đối diện với cặp mặt trắng đen rõ ràng kia, giống như lại trở về thời gian ở nhà trẻ bị cô dắt mũi, cuối cùng cậu cũng không để bị mê hoặc nữa, bình tĩnh lại, cố ý dùng giọng điệu người lớn hỏi: "Sao cậu không đi đăng ký vào lớp học vẽ."
Chu Viên Viên chậm rãi thu những bức tranh lại, cô bĩu môi không vui nói: "Tôi thích tự mình vẽ, tôi không muốn đi học, lớp học rất buồn chán."
Thỉnh thoảng trong lúc hai người làm bài tập hoặc xem phim hoạt hình bố mẹ Gia Thụ sẽ trở về , vừa nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào lớp cửa chống trộm, Gia Thụ đã xách giày của Chu Viên Viên, nhét cô vào tủ quần áo.
Thật ra Gia Thụ biết, nếu bố mẹ nhìn thấy Chu Viên Viên cũng sẽ không nói gì, cùng lắm thì hỏi một câu.
Nhưng cậu không muốn giải thích, chủ yếu là không biết nên giải thích vì sao lại đưa Chu Viên Viên về.
Cô là con gái, hơn nữa cũng không phải học sinh giỏi để có thể thảo luận bài tập cùng cậu.
Có lẽ có thể nói dối, nói là giáo viên bảo cậu dạy cô làm bài tập. Nhưng vì sao lại nhất định phải nói dối, chính cậu cũng không biết nữa.
Cậu cứ nghĩ mãi về chuyện này nhưng vẫn không có kết quả, nên cuối cùng đành phải để cô trốn trong tủ quần áo của cậu.
Thật ra Chu Viên Viên không từ chối việc trốn trong tủ quần áo, dường như cô còn đem việc này trở thành một trò chơi trốn tìm, cậu bảo cô trốn vào đó, cô sẽ vui vẻ phối hợp, cả người mang theo giày và cặp sách trốn vào trong.
Bố mẹ đi đến gõ cửa phòng cậu, nhìn một cái hỏi cậu hai câu rồi đi. Thừa dịp họ ở trong bếp hoặc thư phòng, cậu mới mở tủ quần áo ra.
Chu Viên Viên bò ra khỏi tủ quần áo, vội vàng đeo cặp, cô thường xuyên không kịp xỏ giày đã chạy xuống cầu thang.
Nhưng có một lần bố cậu trở về, ông hào hứng muốn chơi cờ cùng cậu, dọn bàn cờ xong đặt ngay trong phòng cậu, ván cờ kia chơi mãi vẫn không phân thắng bại, sau đó mẹ cậu gọi hai người đi ăn cơm.
Chu Viên Viên cứ thế trốn trong tủ quần áo của cậu đến khi chạng vạng, lúc cậu bưng chén đồ ăn mở cửa ra, cô đã ngủ rồi. Bị động tĩnh mở cửa của cậu đánh thức, cô mở to mắt, không biết vì sao lại tỉnh lại, chợt đối mặt với ánh sáng của thế giới thực cô còn co rúm lại.
Mắt cô ngập nước mờ mịt nhìn cậu, giống như sắp khóc đến nơi, cậu cũng lần đầu tiên bởi vì áy náy mà không biết nên làm sao với cô, ba chữ 'rất xin lỗi' kẹt trong cổ họng.
Nhưng Chu Viên Viên không khóc, cô dụi mắt nhìn đồ ăn trong tay cậu, chỉ nhẹ nhàng bĩu môi lải nhải một câu: "Lâu quá, tôi đói lắm rồi."