Gia Thụ cũng nhìn thấy cô, cậu lên tiếng: "Chu Viên Viên."
Chu Viên Viên vẫn không động đậy, không biết vì sao cô cứ xấu hổ đứng ở cầu thang.
Mẹ cô nói: "Con còn không nhanh đến đây, bạn cùng bàn của con cố ý đến đưa bài tập về nhà cho con đấy."
Gia Thụ bổ sung một câu: "Là thầy giáo bảo tôi đến."
Chu Viên Viên đi từng bước một xuống dưới nhà, quả nhiên cô nhìn thấy trên chiếc bàn bát tiên (một kiểu bàn gỗ ở TQ) có mấy quyển sách bài tập, cô bĩu môi, cảm giác không vui hoàn toàn viết lên mặt: "Cậu đến đây là được rồi, còn bài tập không cần thiết lắm đâu."
Gia Thụ cạn lời, mẹ Chu cũng bật cười, vỗ lên đầu cô, sau đó nói với Gia Thụ: "Bạn học Gia Thụ cảm ơn cháu đã đến đây một chuyến, lát nữa cháu ở lại ăn cơm nhé."
Trong lòng Chu Viên Viên hy vọng cậu sẽ ở lại, nhưng cô sợ cậu không muốn, nên liếc nhìn cậu, trong miệng lẩm bẩm một câu: "Hôm nay ông nội làm chân gà rán."
Gia Thụ gật đầu: "Để cháu gọi điện thoại về nhà ạ."
Mẹ Chu nói với cậu chỗ để điện thoại, sau đó cầm lấy cây lược gỗ, ấn Chu Viên Viên lên chiếc ghế tre: "Đồ ngốc tóc rối, chải tóc cho con đã nào."
Chu Viên Viên ngồi trên ghế tre, để cho mẹ Chu lôi lôi kéo kéo chải đầu, cô dựng thẳng lỗ tai nghe Gia Thụ gọi điện.
Gia Thụ nói: "Mẹ ạ, tối nay con ăn cơm ở nhà bạn học, làm xong bài tập rồi con sẽ về."
"Không xa, không cần đón đâu ạ. Con tự về được."
Thì ra mẹ Chu cũng đang nghe, bà vừa chải đầu cho cô vừa oán trách: "Con xem, Gia Thụ gọi điện thoại như người lớn ấy, con ngồi cùng bàn với thằng bé sao lại không học được như vậy. Người ta còn có ba vạch cơ đấy (đại đội trưởng)"
Mẹ Chu vẫn luôn khen người khác như vậy, mỗi lần nghe thấy Chu Viên Viên đều sẽ tranh luận mấy câu, nhưng hôm nay cô chỉ bĩu môi chứ không nói gì.
Mọi người cùng nhau quây xung quanh bàn ăn cơm, Gia Thụ ăn rất ngon miệng, cậu cũng không kén ăn.
Từ nhỏ Chu Viên Viên đã không ăn nấm hương và củ cải trắng, bà nội nói: "Viên Viên, cháu cũng phải ăn nấm hương và củ cải trắng đi, như vậy mới có thể giống như Gia Thụ vừa khỏe mạnh vừa học giỏi, hôm nay cháu còn trốn học nữa đấy."
Cô bĩu môi lải nhải một câu: "Ai trốn học chứ."
Trong lòng cô lại tiếp thu những gì bà nội đã nói, một lát sau cô trộm gắp một miếng củ cải, cau mày nhét vào miệng.
Nhà của Chu Viên Viên là kiểu nhà tầng tự xây điển hình của thập niên 60, ngôi nhà tuy cũ nhưng diện tích tầng trên và tầng dưới khá lớn, dưới tầng là nhà chính có phòng vệ sinh, còn có một phòng phụ rộng mấy mét vuông, vừa vặn để cho Chu Viên Viên vẽ tranh và làm bài tập.
Ăn cơm xong, Chu Viên Viên đưa Gia Thụ vào phòng nhỏ, vừa bật đèn lên Gia Thụ đã giật mình, bốn bức tường trắng đều được vẽ chi chít.
Chu Viên Viên thấy cậu ngơ ngác nhìn các bức tường, tinh thần lập tức tỉnh táo hơn, cô vô cùng hào hứng chỉ vào tranh vẽ trên tường kể cho cậu nghe, những hình vẽ thấp nhất gần chân tường là vẽ khi cô học mẫu giáo, cao hơn một chút là vẽ hồi lớp 1, lại cao hơn chút nữa chính là lớp 2 và lớp 3.
Hầu hết đều là hình vẽ người tí hon, đủ các loại tóc dài, tóc ngắn, đội vương miện, khoác áo choàng, cưỡi ngựa, cầm ma trượng hoặc bảo kiếm. Chu Viên Viên đặt tên cho từng người một, cô vừa kể vừa hứng thú giới thiệu cho Gia Thụ nghe. Gia Thụ nhìn hình vẽ, nghiêm túc nghe cô nói. Đột nhiên không còn âm thanh nào nữa, cậu quay đầu lại, Chu Viên Viên đang ngơ ngác đứng đó, cô cúi đầu, cánh tay che lên mắt, bả vai run rẩy khóc nấc lên.
Gia Thụ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu duỗi tay kéo nhẹ bím tóc của Chu Viên Viên: "Làm sao vậy?"
Chu Viên Viên ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng giống con thỏ, cô thút tha thút thít nói không ra lời, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: "Mẹ tôi cũng không nghe, chỉ có cậu chịu nghe..."
Cậu không biết nói gì, nhưng rất nhanh Chu Viên Viên đã từ điều chỉnh lại, cô lau nước mắt, nở nụ cười, nói với cậu : "Cậu chờ chút."
Sau đó chạy như bay ra ngoài, một lát sau trong tay cô ôm một hộp giày thở hổn hển chạy trở về.
Cô mở ra trước mặt cậu, hộp giày được lót giấy màu cẩn thận, bên trong là một thế giới nhỏ đầy màu sắc.
Có nơ con bướm tháo ra từ giấy gói quà, có dải lụa, có hạt đá nhựa trên đồ chơi, có ngọc trai, đồ trang trí trên quần áo của người lớn, còn có hòn đá đẹp nhặt trên đường hoặc vỏ sò nhỏ.
Chu Viên Viên đặt hộp giày lên bàn, cô cầm từng cái một giới thiệu cho cậu, đá quý và ngọc trai lấy từ vương miện của công chúa, nơ con bướm từ áo choàng của phù thủy, những viên kim cương màu được tìm thấy trong các rương kho báu dưới đáy biển, mỗi hòn đá đều được phù phép theo những cách khác nhau.
Cô nói với cậu: "Những thứ này đều là báu vật của tôi, tôi có thể cho cậu chọn một thứ mang về."
Gia Thụ nhìn lướt qua, cuối cùng cậu chọn một hòn đá nhỏ, tròn tròn, giống như quân cờ vây.
Cậu nắm chặt cục đá trong tay, sau đó nhìn vào mắt cô, bỗng nhiên nói: "Họ ném cặp sách của cậu là họ không tốt. Cậu không làm gì sai cả."
Một lát sau cậu lại bồi thêm một câu: "Ngày mai cậu hãy đi học đi."
Chu Viên Viên ngẩn ngơ, trong miệng lại "Hừ" một tiếng, cô tức giận bổ sung; "Còn có thầy giáo nữa, thầy giáo cũng không tốt." nói xong câu đó cô lại cảm thấy tủi thân, vành mắt đỏ lên nước mắt lưng tròng.
Ngày hôm sau quay trở lại trường học, từ trong miệng người khác Chu Viên Viên mới biết, vào hôm cô nghỉ học, học tiết thể dục xong, cặp sách của mập mạp và gầy còm không biết bị ai ném vào trong ao, sau khi vớt lên, tất cả sách giáo khoa đều ướt đẫm, không thể dùng được nữa.
Trong tiết ấy, các bạn nữ đều ở cạnh nhau đá cầu và nhảy dây, các bạn nam trừ Gia Thụ đến văn phòng giáo viên tiến hành ôn tập cho kì thi toán thì những người khác đều tập trung trên sân chơi đá bóng.
Tra xét nửa ngày cũng không tra được là do ai làm, nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Chu Viên Viên nhớ tới bí mật tối qua Gia Thụ nói, lúc ấy còn khiến cô bán tín bán nghi: "Cặp sách của bọn họ đều bị tôi ném rồi."
Cô nhìn một lúc người bạn cùng bàn đang ngồi ngay ngắn làm bài tập, trái tim bỗng nhiên tăng tốc nhảy dựng lên, sau đó gò má cũng nóng bừng, cô hơi chột dạ nằm sấp xuống, đem mặt dán lên mặt bàn lạnh lẽo.