Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần

Miêu Uyển như đi vào cõi tiên, rất lâu sau, đột nhiên bừng tỉnh, hạ quyết tâm dùng sức đẩy đẩy Trần Mặc, thử kêu một tiếng "Trần Mặc?"

Trần Mặc dường như vẫn còn ngủ mê, không có chút phản ứng.

Bỗng nhiên Miêu Uyển nhẹ nhàng thở ra, thả lõng cơ thịt đang căng thẳng xuống, tim đập càng ngày càng chậm, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng, Miêu Uyển cởi giày nằm kế bên Trần Mặc.

Cũng tốt. Ngón tay Miêu Uyển thăm dò, cách làn da Trần Mặc 1 cm, phác họa hình dáng của anh. Tuy rằng mục đích trong dự đoán không đạt được, nhưng mà bây giờ cũng thật thần kỳ, không phải sao? Luôn thấy bộ dáng của anh gọn gàng như vậy, giống như thật xa lạ, khoảng cách rất xa, không giống như người thật, gọn gàng như anh không mang theo gì bên người, nhưng hiện tại anh cứ nằm kế bên như vậy, hơi thở yên ổn, giống như thuộc về cô.

Miêu Uyển bỗng nhiên cười lớn, nghiêng mặt gối lên khuỷu tay mình, dùng ngón tay nhẹ chạm vào mặt anh, nói thầm nho nhỏ "Em thích anh, anh có biết hay không? Có biết hay không hả? Anh thật là đồ ngốc. Lần đầu tiên thấy anh em đã thích anh, từ nhỏ em đã thích đàn ông mặc quân trang, nhưng anh là người mà em thấy mặc đẹp nhất. Anh có biết ngày đó anh vừa bước vào cửa, đồng phục quân trang, sạch sẽ thần thánh, cười êm ái như vậy, lễ độ ít nói.... Hix hix, em chỉ biết nói đây là ông trời đặc biệt phái tới khắc chế em, nhưng mà... Anh có thích em hay không?"

Miêu Uyển nâng nửa người cẩn thận nhìn mặt Trần Mặc, trong gian phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe được tiếng tim đập.

Mũi Trần Mặc thật cao, đường cong gọn gàng linh hoạt, môi anh rất mỏng, cho nên lúc mím lại sẽ có chút lạnh lùng nghiêm khắc, mà giờ phút này, hình dáng trong bóng tối cửa ngọn đèn mờ, mất đi góc cạnh sắc bén dưới ánh mặt trời. Miêu Uyển liếm môi, bộ dạng bây giờ của Trần Mặc làm cho trong lòng Miêu Uyển nảy ra ý nghĩ táo bạo, nó điên cuồng làm tim cô khó nhịn được, rốt cuộc cô nhắm mắt lại, dứt khoát kiên quyết chạm xuống.

Thật ra, cô chỉ suy nghĩ, dù nói thế nào, anh là nam, em là nữ, anh đường đường là thiếu tá, em là một thiếu nữ, chắc là anh sẽ không đi thưa em cường gian.


Lông mi Trần Mặc hơi chút giật giật, mở ra lại nhắm lại, chỉ là trong mắt chợt lóe lên mơ hồ và bất đắc dĩ.

Đương nhiên, anh tỉnh, chỉ vì uống say nên mới muốn tỉnh, đây là một lại huấn luyện bản năng. Chỉ là động tác rất thân mật lúc đầu của Miêu Uyển, anh sợ cô gái này sẽ xấu hổ, vì thế cứ giả vờ tiếp, nhưng mà... bây giờ...

Miêu Uyển nhẹ nhàng hôn anh, giống như một con mèo âu yếm liếm đồ ăn, động tác êm ái cẩn thận, đôi môi mềm mại ngọt ngào như trong tưởng tượng của Trần Mặc, mang theo hương rượu thoang thoảng, còn có hương vị sữa đặc hòa tan, giống như cái bánh ngọt mới vừa ăn kia, ngọt ngào mà say lòng người.

Trần Mặc do dự có nên ôm lấy cô hôn sâu vào hay không, nhưng chỉ nghiêng đầu một chút, dường như Miêu Uyên hoảng sợ rời khỏi anh, vì thế Trần Mặc nhắm mắt lại, chuyên tâm giả bộ ngủ.

Thôi, đừng nên dọa cô.

Miêu Uyển hoảng hồn nhìn Trần Mặc, chợ đợi rất lâu mới rốt cuộc xác định Trần Mặc là vẫn còn ngủ say, vỗ vỗ ngực, an ủi trái tim nhỏ đang hoảng hốt.

"Anh dám làm em sợ. Cắn chết anh." Miêu Uyển nhe răng hù dọa Trần Mặc.

Trần Mặc suy nghĩ mông lung, cho rằng, cô gái này nếu như cắn thiệt, mình không thể nào không tỉnh.

Nhưng cảm giác răng cô chạm vào da vô cùng nhẹ và mềm, gò má sột soạt trên cổ, hơi thở dồn dập bên tai, êm ái, cảm giác ấm áp. Giống như một con thú hoang nhỏ nằm sấp trên con mồi của nó, răng nanh mới mọc không cắn được gì, lại sợ bản thân ăn không đủ. Rốt cuộc Trần Mặc không thể nhịn được nữa, xoay người lại, anh có chút bi ai phát hiện cô gái này không có kinh nghiệm bằng anh, ít nhất, cô không biết làm đến một bước kia thật sự nên dừng lại, bằng không, tiếp tục giả bộ, thì rất xạo rồi.

Dù sao Miêu Uyển vẫn sợ anh tỉnh dậy, huống chi đang làm chuyện xấu, cũng là anh thu tay lại, bằng không, vui quá hóa buồn là không tốt. Cô đắp một cái chăn lên người Trần Mặc, dựa vào trên đầu giường kiếm đại một quyển sách giở ra xem, vui vẻ giờ từng trang từng trang, nhưng cũng xem không hiểu được.

Miêu Uyển như đi vào cõi thần tiên rất lâu, quay đầu lại liếc nhìn Trần Mặc một cái, thở dài, mò xuống kiếm một quyển khác dưới gầm giường, truyện lần này thật nhàm chán, Miêu Uyển nhìn thoáng qua đã mông lung. Trần Mặc nghe hơi thở của Miêu Uyển thay đồi, liền ngồi dậy. Miêu Uyển bừng tỉnh, đôi mắt buồn ngủ nửa tỉnh nửa mê ngẩng lên "Ừm? Anh tỉnh rồi?"

Trần Mặc gật đầu.

Thật ngại qua, cà phê trong tiệm có pha rượu, em hay dùng rượu brandy của mình." Miêu Uyển cúi đầu dụi mắt.

"Không sao." Trần Mặc nhìn cô cúi đầu, ánh mắt mê mẩn mờ mịt có chút ủy khuất, điều này làm anh nhớ tới lời cô vừa nói nhỏ bên tai anh "Em thích anh, anh có biết không? Anh thật là ngốc..." Cô nói, Trần Mặc, anh có thích em hay không?


Trần Mặc nghĩ mình chắc là làm không được tốt, bằng không, cũng không đến mức làm cho con gái người ta khó nghĩ như vậy. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên nhiệt huyết muốn đi đến gần hôn cô, lại cảm thấy trường hợp bây giờ, dường như thật sự có chút ý đồ bất lương, vì thế lời dạy bảo của đội trưởng Hạ Minh Lãng vang lên bên tai anh.

"Lễ giáng sinh em có rãnh không?" Trần Mặc hỏi.

"Noel hả..." Đôi mắt Miêu Uyển sáng lên, lại thốt nhiên tối sầm xuống "Không có rảnh."

Ngày lễ ngày tết là lúc ngành dịch vụ bận nhất.

"Anh muốn mời em đi chơi sao?"

Trần Mặc gật đầu "Em muốn đi đâu?"

Miêu Uyển nhướng mắt nở nụ cười, xem ra, anh thật say rồi... Thật thông suốt, Miêu Uyển quyết định lần sau bỏ nửa ly rượu brandy vào.

"Khi nào đi? Noel khẳng định là không rảnh, nhưng mà trước noel em có thể xin nghỉ phép..." Cõi lòng Miêu Uyển đầy chờ mong nhìn Trần Mặc.

Trần Mặc cảm thấy vui mừng, giọng nói càng dịu dàng "Khi nào cũng được."

"Vậy... Vậy thì ngày mai đi." Rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp thắng truy kích, thừa dịp soái ca mềm lòng thì bắt hắn. Miêu Uyển hơi chột dạ "Cái này, cái này, càng về sau em càng bận..."


Trận Mặc tính qua thời gian trực ban, đáp ứng kiên quyết.

"Anh đi trước, ngày mai đến đón em." Trần Mặc nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm, lại không có ý đồng không lương thiện, vừa rồi đi ra ngoài, ánh mắt Thành Huy nhìn anh hơi gian, trở về muộn quái, anh lo ngay cả cả lính gác cửa cũng sẽ nhìn anh bằng một ý vị thâm trường.

Nhưng mà, nhưng mà Trần Mặc... Khi nào thì mày bắt đầu quan tâm đến ánh mắt lính gác chứ?

Quả nhiên là sa đọa, Trần Mặc ngửa mặt lên trời thở dài.

Vì thế Miêu Uyển vội vàng đi theo phía sau nói muốn tiễn anh, nhưng vừa mở cửa ra, một trận gió tuyết thổi thẳng vào, Miêu Uyển bị lạnh co rụt lại, trôn sau cánh cửa, lạnh run rẩy.

"Đề em tìm một cái ô cho anh."

"Không cần, anh chạy về liền là được rồi." Tay Trần Mặc cản cô lại, lúc rút tay về, bàn tay xoa xoa trên tóc cô.

Thân mình Miêu Uyển run lẩy bẩy, cũng không biết có phải đông lạnh không, cô nhìn bóng lưng màu xanh lá cây đậm của Trần Mặc chạy đi trong gió rét, hạnh phúc vuốt ve môi, cảm thấy xã hội này thật rất hài hòa nha....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận