“Tôi rất tiếc rằng tôi không thể cứu được các binh sĩ khác vì họ đều đã trúng độc và không thể qua khỏi. Tôi chỉ có thể cứu được ngài.”
“Nàng biết ta sao?”
Động tác của Sienna hơi chững lại, sau đó ngập ngừng nói: “Cả đế quốc này ai lại không biết hoàng thái tử toàn tài của họ chứ. Hơn nữa, một chàng trai khôi ngô được quân lính hoàng gia bảo vệ thì chỉ có thể là hoàng thái tử.”
“Nàng nói chuyện rất cẩn trọng và lịch thiệp. Hẳn nàng là một quý tộc đúng không?” Henry cứ nhìn nàng đăm đăm. Hắn có cảm giác đã từng nhìn thấy nàng ở đâu đó, nhưng ấn tượng lại khá mờ nhạt để hắn có thể nhận ra ngay.
“Tôi đã nói rằng mình không tiện để lộ thân phận. Được rồi, đây là ngôi nhà gỗ ở gần bìa rừng, chỉ cần hoàng tử đi về phía Nam là sẽ về được cung điện. Hẳn là hoàng đế và hoàng hậu đang vô cùng lo lắng cho người.” Sienna kéo áo choàng lên, ý muốn rời khỏi. Henry muốn ngăn lại nhưng rồi lại thôi.
Rời khỏi ngôi nhà đó, nhưng nàng tin chắc rằng rất nhanh sau, hoàng thái tử sẽ tìm tới nàng.
- ---------
Chỉ năm ngày sau, một thông báo từ Ma tháp nói rằng có người muốn gặp riêng S, ở một quán rượu gần hoàng thành. Sienna mỉm cười, mặc áo choàng rồi tới đó. Trong một căn phòng tối, chàng trai với mái tóc vàng mặc trang phục thường dân, đội áo choàng che kín mặt đang chờ sẵn.
“Trang phục thường dân thật sự không hợp với ngài, thưa hoàng thái tử điện hạ.” Sienna ngồi xuống. Henry nhìn nàng cười: “Không còn cách nào khác, ta không thể để người khác phát hiện ra mình tới những chỗ này”
‘Không biết ngài gọi tôi tới đây có việc gì không? Tới tận ma tháp để tìm người, hẳn là ngài đã phải bỏ ra một khoản lớn.”
“Không có gì quan trọng cả. Chỉ là từ sau lần gặp đó, ta rất muốn gặp lại nàng. Có lẽ là… muốn trả ơn nàng chăng? Không biết nàng có yêu cầu gì không?”
“Việc cứu hoàng thái tử là xuất phát từ tình cảm cá nhân, không phải nhiệm vụ nên tôi không có yêu cầu gì cả.” Sienna rất thẳng thắn. Henry bật cười: “Vậy, ta có thể làm bạn với nàng không? Thế này đi, ta có một dinh thự bên ngoài hoàng cung và ta thường xuyên tới đó. Bất kì lúc nào nàng muốn cũng có thể tới đó gặp ta.”
“Hoàng thái tử không bận sao? Sao lại muốn kết giao với một phù thủy như tôi?”
“Chỉ là cảm thấy nàng rất đặc biệt.”
- ------
Mục đích bước đầu đã đạt được, Sienna cũng vui vẻ hơn không ít. Lại nhìn tới người cha bệnh tật nằm trên giường, trong khi hai mẹ con kia liên tục hoạnh họe, tìm tới bên giường ông ta kể khổ, chưa chăm sóc được giây phút nào càng làm nàng hưng phấn hơn. Qua ánh mắt mệt mỏi và thất vọng kia, nàng đoán rằng công tước đã ngộ ra mọi thứ.
À không, bây giờ thì nên gọi là cố công tước.
“Cảm ơn cha đã hợp tác. Cha yên tâm, cha sẽ không sao đâu.” Sienna sau khi thay khăn cho ông ấy đã nói thế. “Chỉ là một chút bệnh, tuy hơi khó chịu nhưng gắng thêm một thời gian nữa là cha sẽ khỏe. Con gái sẽ không để cha chết sớm như vậy đâu.”
“Con… con… có định tổ chức tiệc mừng tân gia chủ chưa?” Cố công tước thở dài. “Mẹ kế và em trai con tiêu xài nhiều quá, chắc trong nhà không có bao nhiêu… thiệt thòi cho con rồi.”
“Cha còn đang bệnh, con chưa có ý định đó đâu. Con cũng không thể như Ray, cha đang bệnh mà lại uống rượu được.” Sienna đặt tay lên trán chữa trị cho ông thêm một chút nữa. Xong xuôi, nàng quay sang người hầu và nói: “Chăm sóc tốt cho cha ta. Ta ra ngoài và sẽ trở lại muộn, không cần chuẩn bị bữa tối.”
- ------
Sienna tới dinh thự riêng của công tước, người hầu được dặn sẵn và dẫn nàng vào thư phòng của hắn. Thấy nàng, Henry có vẻ vui vẻ hẳn: “Nàng đã tới.”
“Ngài đang xem gì vậy? Ta có làm phiền không?” Sienna lại gần và đứng trước bàn làm việc, nhìn đống giấy tờ ngổn ngang. Nàng búng tay, sắp xếp chúng lại cho thật gọn gàng.
“Chỉ là một lá thư thông báo mà thôi. Có vẻ như vừa có một sự chuyển giao quyền lực trong một gia tộc lớn ở đế quốc.” Henry buông lá thư xuống. Đó chính là lá thư mà dinh thự Valley vừa mới gửi đi vài ngày trước. Sienna vờ vịt hỏi: “Là gia tộc Valley sao?”
“Đúng vậy. Gần đây ngài công tước ngã bệnh, tình hình khá nguy kịch và ông ấy đã quyết định giao lại vị trí công tước cho con mình. Điều đáng ngạc nhiên là một người trọng nam như ông ấy lại quyết định giao quyền lực lại cho công nương nhà Valley. Ta đoán ông ấy đã kịp thời nhận ra năng lực của cô ấy so với đứa con trai lêu lổng của mình. Có thể xem đó là một chút may mắn cuối cùng của nhà Valley.”
“Công nương Valley Sienna?” Nàng nhoẻn miệng cười, nhân tiện hỏi: “Ngài đánh giá cô ấy thế nào?”
“Ta không biết nhiều về cô ấy cho lắm, nhưng ta nghĩa cô ấy là một người tài năng. Có thể nàng không biết rằng gia tộc Valley từ vài năm trở lại đây đã mục rỗng và suy tàn tới mức sắp sửa không trụ được nữa, nhưng một cô gái như cô ấy lại chống đỡ được cho tới hôm nay mà người ngoài không hề hay biết. Và em gái ta, công chúa Ella, có vẻ đánh giá cô ấy rất cao.”