Thiên Giáng Đại Vận

Một hồi tiếng vó ngựa vang lên, một đội binh mã lại xuất hiện ở đầu phố, đội binh mã này giương cao cờ hiệu của Đề Đốc phủ, đi đầu chính là tham tướng Hải Đông Thăng.

- Đại điện hạ…Chu đại nhân…mạt tướng phụng mệnh đại nhân nhà ta, chuyển cáo đến hai vị là không được động thủ, ai động thủ trước thì đừng trách mạt tướng không nể mặt.

Hải Đông Thăng còn chưa dứt lời đã thấy Chu Thiên Giáng phất tay rồi giơ một kim bài lên.

- Hải tướng quân, bản quan dùng kim bài ngự tứ lệnh cho ngươi lập tức rút binh mã dưới quyền, nếu không là kháng chỉ bất tuân!

Chu Thiên Giáng lạnh lùng nói.

Hải Đông Thăng ngẩn ra, theo ánh đèn lờ mờ nhìn bốn chữ lớn “như trẫm có mặt” phía trên mà bị dọa cho rụt cổ lại, không nói hai lời đã ào ào quay về.

Trong một tiệm tạp hóa bình thường ở đầu đường, Tĩnh Vương và Sở Vân cùng Lý Hồng đều nấp trong đó. Đây là nơi bọn họ trưng dụng tạm thời, Tĩnh Vương cũng không kìm được lo lắng mà lén lút chạy đến đây.

Một gã quan sai Đề Đốc phủ chạy vào:

- Khởi bẩm vương gia, Chu Thiên Giáng dùng kim bài ngự tứ, binh mã của Đề Đốc phủ…rút rồi ạ!

Tĩnh Vương vừa nghe vậy thì run run tay nói với Sở Vân:

- Nhìn người của ngươi có tiền đồ chưa kìa! Sợ gì hả?

- Ngài nói hay nhỉ? Đây là “như trẫm có mặt” đấy, ai dám không theo hả?

Sở Vân nhỏ giọng bất mãn nói.

- Suỵt! Nhỏ giọng một chút, chúng ta xem thế nào đã rồi nói, nếu không được thì ba chúng ta cùng ra ngăn lại.

Lý Hồng vội vàng ngăn Tĩnh Vương và Sở Vân cãi vã.

Ngoài ti nha môn, không khí vô cùng căng thẳng, Đại hoàng tử nhìn thấy kim bài trong tay Chu Thiên Giáng thì mí mắt không khỏi giật giật.

- Chu Thiên Giáng, lẽ nào ngươi hẹn bổn hoàng tử đến đây, muốn dựa vào kim bài này để áp chế người khác sao?

- Hừ! Dùng đồ của phụ hoàng ngươi để đối phó với ngươi thì cũng quá coi thường Chu Thiên Giáng ta rồi.

Chu Thiên Giáng nói xong thì thu hồi kim bài, vung tay lên một cái, quân phía sau khiêng một người xuống.

Hạ Thanh và Đại Ngưu khiêng Thường Võ đến trước đội ngũ. Dù đã được băng bó trị thương nhưng sắc mặt Thường Võ vẫn tái nhợt dọa người.

- Thường Võ đại ca, hôm nay trước mặt huynh, huynh đệ sẽ tự tay giết chết tên khốn kia báo thù cho huynh.

Chu Thiên Giáng nhìn Thường Võ lạnh lùng nói.

Thường Võ lộ ra một nụ cười vui vẻ, miễn cưỡng gật gật đầu. Nghe thấy những lời này thì Trịnh Sơn phía sau Đại hoàng tử Huyền Minh run lên một chút.

Đại hoàng tử chĩa trường thương ra:

- Đừng lôi cái vẻ này ra dọa người, nếu đêm nay không thả ba vị đại nhân ra thì bổn hoàng tử sẽ cho ngươi bò về.

Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyền Minh, nếu như không bảo đảm với Quách lão phu nhân và Tĩnh Vương thì đêm nay Chu Thiên Giáng đã giết chết y rồi.

Khi hai bên sắp động thủ thì Hải Đông Thăng đột nhiên mang theo nhân mã chạy quay lại.

- Đại điện hạ, Chu đại nhân, mạt tướng phụng mệnh Tĩnh Vương thiên tuế, không ai được động thủ, nếu không sẽ bị bắt lại!

Hải Đông Thăng nói xong thì giơ tay lên:

- Đây là thánh lệnh của Hoàng thượng, khi Hoàng thượng không ở kinh thành thì Tĩnh Vương thiên tuế có thể thay mặt hoàng lệnh.

Chu Thiên Giáng và Đại hoàng tử đều nhìn Hải Đông Thăng, Hải Đông Thăng đắc ý giơ thánh lệnh lên, trong lòng thầm nhủ lần này ta không sợ kim bài của ngươi nữa rồi.

Chu Thiên Giáng nhíu nhíu mày, thầm mắng Tĩnh Vương không chịu tuân thủ lời hứa, lại còn bảo người khác thay mình hành động đêm nay. Khi Chu Thiên Giáng còn đang suy nghĩ xem có nên động thủ hay không thì một mũi tên đen từ một chỗ tối xé gió lao tới. Mục tiêu của mũi tên không phải ai khác mà chính là Đại Ngưu đứng cạnh Chu Thiên Giáng.

“Phập” – mũi tên trúng ngay đầu vai Đại Ngưu.

- Aaa!

Đại Ngư hét lên một tiếng:

- Khốn kiếp! Bọn chúng bắn ta!

Đại Ngưu nói xong thì cắn răng rút mũi tên ra, móc ra cả một khối máu thịt.

Chu Thiên Giáng cũng không biết mũi tên được bắn ra từ đâu, coi như là một cái cớ:

- Hải tướng quân, là bọn chúng động thủ trước đấy nhé! Các huynh đệ…giết!

Chu Thiên Giáng lệnh một tiếng, mấy người vội vàng tiến lên bảo vệ hắn và Thường Võ.

Đại Ngưu vung thiết côn, tức giận nhảy mấy bước thật cao, “bịch” một tiếng, đại côn trong tay đập xuống cái lọng che đầu của Huyền Minh.

Đại Hoàng tử giật mình không rõ mũi tên kia từ đâu bay tới, nhưng Huyền Minh biết rõ, không có mệnh lệnh của mình, đám thuộc hạ không thể bắn tên. Còn nữa, loại tiểu tiễn này không có trong quân, chẳng lẽ là người của Huyền Xán?

Huyền Minh đang nghi hoặc liền thấy Đại Ngưu đập thiết côn xuống đất. Đại Hoàng tử không khỏi nhếch môi cười, nói thế nào, trong bốn huynh đệ y cũng là người luyện qua công phu. Mũi thương Đại Hoàng tử nhướng lên, đâm thẳng tới trước ngực Đại Ngưu. Chỉ cần trúng mũi thương này, Đại Ngưu khó giữ được mạng.

Tiếc rằng Đại Hoàng tử xui xẻo đụng phải Đại Ngưu. Người bình thường nhất định sẽ rút côn chắn thương, vì dù người kia bị côn đập trúng..., có mặc khôi giáp cũng không thoát được cái chết, nhưng một phát này cũng có thể lấy được mạng người.

Tuy nhiên, Đại Ngưu cũng mặc kệ sống chết bản thân, liều mạng đấu pháp. Cho dù ngươi giết chết ta, ta cũng phải đập gãy xương, chặt đứt gân cánh tay ngươi.

Trước công phu liều chết đó, Đại Hoàng tử đời nào chịu thiệt. Y cũng không muốn bị thằng ngốc này đập thành tàn tật, Huyền Minh cắn răng mạnh mẽ thu hồi thiết thương, hai tay vừa mới hướng lên trên thì nghe một tiếng “thang”, Đại Hoàng tử đứng không vững, bị một côn của Đại Ngưu nện xuống ngựa. Đại Ngưu không nói hai lời, 'Ông..!' lại thêm một côn đập xuống.

Đám người Thị vệ trưởng Trịnh Sơn bị dọa tới trắng mặt, không ai ngờ đối phương nói động thủ liền động thủ, mà ai cũng không ngờ Chu Thiên Giáng lại có can đảm hạ tử thủ với Đại Hoàng tử. Lúc đám người Trịnh Sơn có phản ứng lại, đám Hạ Thanh Chu Nhất cũng đã giết tới đây.

Dù Chu Thiên Giáng rất tức giận, nhưng khi thấy Đại Ngưu dùng từng côn đánh Đại Hoàng tử lăn lộn tránh né dưới đất, cũng không kìm được vò đầu. Đây không phải đánh chết người, ép ta tạo phản sao. Ngu ngốc, người ta đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi à, sao lại hận tới như vậy.

- Chu Nhị, thay chỗ Đại Ngưu cho tên đó về bảo vệ ta. Nhớ kỹ, phải bắt sống, đừng giết chết.

Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ lên tiếng, khẩn trương thay đổi người.

Trong lòng Chu Nhị hiểu rõ, xách đao xông tới. Đại Ngưu đập thật đã nghiền, mặc kệ đối phương là ai, đến một người chết một người.

- Đại Ngưu, bảo vệ đại nhân, nơi này giao cho ta.

Chu Nhị hô to một tiếng, thay chỗ Đại Ngưu.

Hải Đông Thăng giơ thánh lệnh, cả người như hôn mê. Trong nháy mắt song phương đã đánh tới loạn, hơn nữa còn muốn đánh chết.

Người của Đại Hoàng tử còn có “Thiện ý", cảm giác bên mình nhiều người, đem đối phương đánh ngã là được. Tiếc rằng người của Chu Thiên Giáng lại không như vậy, những người này ra tay đều là sát chiêu. Trong nháy mắt Chu Nhất đã chém rụng bảy tám người, mục tiêu Hạ Thanh cũng chuyển thẳng tới chỗ Trịnh Sơn.

- Dừng tay, dừng tay cho ta, bằng không ta sẽ bắt người.

Hải Đông Thăng reo hò, nhưng trong hỗn loạn, không ai nghe y nói.

- Người đâu, bắt tất cả lại cho ta!

Hải Đông Thăng rơi vào đường cùng, chỉ có thể bắt trước nói sau. Bằng không, xảy ra chuyện gì, người ở đầu phố kia quyết không tha cho y.

Binh sĩ phủ Đề Đốc Cửu môn gia nhập khiến hiện trường càng thêm hỗn loạn. Là người ai cũng muốn nhặt quả hồng nhũn, quan binh phủ Đề Đốc cũng không ngốc, vừa thấy đám người này vừa xông vào sân đã liều mạng, không nép vào một bên đã sớm bị đạp bay, tất cả đều lao thẳng về phía Đại Hoàng tử.

Bảy tám hộ vệ bảo hộ Chu Thiên Giáng và Thường Võ, không ai dám nhằm vào họ. Đại Hoàng tử cũng đã ra lệnh không được tru sát Chu Thiên Giáng, y cũng sợ phụ hoàng giận dữ đem mình biếm lãnh cung.

Nếu Đại Hoàng tử còn trên ngựa cũng không ai dám trêu chọc y. Tiếc là đứa nhỏ xui xẻo này bị Đại Ngưu đập xuống ngựa, loạn lên căn bản không phân rõ ai là ai. Nhìn Chu Nhị múa đao không rời Đại Hoàng tử, kỳ thật là cũng đang âm thầm bảo hộ y. Chu Nhị cũng sợ có thêm một kẻ ngốc như Đại Ngưu thình lình nhảy ra mà không nghĩ việc giết chết Đại Hoàng tử sẽ khiến kinh thành loạn tới mức nào. Người do Chu Tứ mai phục cũng chỉ đợi giờ khắc này, chỉ cần Huyền Minh vừa chết, lập tức bảo vệ mọi người ra khỏi cửa thành. Chỉ cần giết Hoàng tử, không muốn phản cũng không được.

Trong bóng đêm, người của Mục Kỳ cũng bất động. Trán Mục Kỳ ướt đẫm mồ hôi, y không biết đám nhân mã đang ẩn nấp này thuộc về địa phương nào, nếu chẳng may là binh mã nằm vùng của Chu Diên Thiên thì đúng là kiếp nạn lớn với kinh thành.

Hạ Thanh chưa từng thấy qua Trịnh Sơn, tuy nhiên dựa theo đứng của chủ soái, các thị vệ trưởng đều đứng phía sau bên trái chủ soái. Y nhìn chằm chằm vào chỗ của Trịnh Sơn, vừa động thủ vừa chạy về phía này.

Hai người một là hải tặc, một từng là hộ vệ trong cung, vừa động thủ đã là dùng tới bản lãnh thật. Hạ Thanh mang đầy lửa giận, vừa xông lên đã liều mạng đấu pháp. Trịnh Sơn còn bận tâm tới an toàn của Đại Hoàng tử, nếu Đại Hoàng tử xảy ra chuyện, y cũng chỉ còn đường chết. Quyết đấu dưới tình huống như vậy, Trịnh Sơn đã nhanh chóng bị Hạ Thanh áp chế, bị động.

Binh đối binh tướng đối tướng, cao thủ vừa ra tay chỉ biết đối diện có đối phương hay không. Tam Hoàng tử Huyền Nhạc phái tới hai mươi vị cao thủ giang hồ đối mặt với người của Nhị Hoàng tử, song phương các ngươi đều tới chỗ ta, quyết giết không tha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui