Thiên Giáng Đại Vận

"Thế nào, có khó khăn gì ư?” Chu Thiên Giáng nhướn mày.

- Trong tiệm bạc đích thực là người của chúng ta tổng cộng chưa đến năm mươi. Gia nô Triệu gia nuôi dưỡng không ít, tiểu nhân sợ xung đột xảy ra không bảo vệ nổi Hồng Gia Ban.

Dư Thủ Xương lo lắng nói.

- Không thành vấn đề, nhân thủ bên ta lúc nào cũng sẵn sàng trợ giúp ngươi. Tiệm bạc Chu Ký nếu mở phân hiệu ở Bành thành, cũng nên để cho họ biết hậu phương phải vững chắc mới được. Nhớ kỹ, nữ nhân trong gánh hát của Hồng ban chủ nhất định phải bảo vệ tốt, cô gái kia có lẽ về sau sẽ trở thành Đại Phong Hoàng hậu, bởi vì Tứ điện hạ đã mê mẩn nàng ấy mất rồi.

Chu Thiên Giáng cười nói.

Tứ Hoàng tử Huyền Châu mặt đỏ như gấc:

- Ngươi nói bậy bạ gì vậy, đúng là kẻ xấu chẳng bao giờ nói được lời nào tử tế.

Chu Thiên Giáng cười lớn:

- Còn làm bộ làm tịch, tâm tư ngươi ta còn nhìn không thấu ư? Đừng quên lão tử từng làm quân nô ở kỹ viện, tay mơ như nhà ngươi ta chỉ cần nhìn là biết trong bụng đang nghĩ gì rồi.

- Thật không biết xấu hổ, làm quân nô ngươi cảm thấy vinh dự lắm sao, đã không biết ngượng lại còn nói nữa.

"Mẹ kiếp! Quân nô thì làm sao, quân nô cũng là dựa vào sức lao động của bản thân phục vụ cho người khác, cũng là để rèn luyện thể lực tăng cường kỹ năng sống.

Chu Thiên Giáng tỉnh bơ nói.

Huyền Châu bất đắc dĩ lắc đầu, con người bỉ ổi vô địch tới mức ấy, gặp phải một Chu đại quan nhân như vậy, hắn cùng đành bó tay hết phép.

Ở một góc tường phía đông Bành thành, trong một lán trại dựng lên từ vải rách, ban chủ của Hồng Gia Ban Hồng Bách Siêu đang than thở vì đạo cụ bị phá hỏng. Nghĩ tới mấy chục miệng ăn trong Hồng Gia Ban đều dựa vào mấy thứ này kiếm sống, ánh mắt tang thương của Hồng Bách Siêu không khỏi ngấn lệ.

- Hồng bá, chúng ta khẩn trương thu dọn đồ đạc đi, ta thấy ác bá này sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Hôm nay nếu không gặp phải quý nhân trên đường tặng lương thực, ngài và Thanh nhi không chừng đã bị bắt tới nha môn rồi.

Quản lý sổ sách của Hồng Gia Ban A Thành thở dài nói.

Hồng Bách Siêu nhíu mày:

- A Thành, chúng ta đã nộp tiền thuế cho quan phủ rồi, nếu cứ đi như vậy nhất định sẽ thua lỗ lớn. Ta không quản ngày đêm chạy tới Bành thành, chính là vì muốn tranh thủ lúc quý nhân cho chúng ta lương thực chưa tới mà kiếm chút ngân lượng, đợi họ tới rồi sẽ trả lại ngân lượng cho bọn họ. Ai ngờ ~ ôi ~!

- Hồng bá, đừng nói nữa, đây không phải nơi chúng ta nên dừng lại, mau đi nhanh đi. Núi không chuyển thì nước phải dời, sau này nếu có cơ hội gặp lại mấy vị quý nhân kia, ta hảo hảo cảm tạ là được.

A Thành khuyên giải.

Hồng Bách Siêu ngẩng đầu nhìn già trẻ gái trai của Hồng Gia Ban, từ ánh mắt của họ, hắn nhìn ra một vẻ mặt không cam lòng. Đặc biệt là nhi nữ của hắn Hồng Tiểu Thanh, tủi thân đến mức rơi lệ.

Hồng Bách Siêu cười khổ một cái:

- Mọi người không nên như vậy, hành tẩu giang hồ đầu tiên phải học được tính nhẫn nại. Nhiều năm như vậy rồi có sóng to gió lớn nào chúng ta chưa từng trải qua, không muốn chuốc lấy phiền phức thì cứ tránh đi. A Thành, thu dọn đồ đạc, chúng ta lên đường.

Hồng Bách Siêu rốt cục cũng hạ quyết tâm, vì nhi nữ của mình, vẫn là khẩn trương rời khỏi thì tốt hơn. Bọn họ lần này theo phương bắc một đường tiến thẳng về phía nam, chuẩn bị đi chốn Thục Thiên và Trung Đô giàu có mãi nghệ. Bành thành vốn dĩ chỉ đi ngang qua, chẳng may gặp phải lang sói lộng quyền, đành phải từ bỏ thôi.

Mọi người bắt đầu thu dọn hành lý, những trang phục đạo cụ bị phá hỏng cũng không nỡ vứt đi, khâu khâu vá vá lại một chút chắc cũng còn dùng được. Bằng không phải mua mới lại tất cả, phỏng chừng trong tay A Thành cũng không có nhiều ngân lượng đến vậy.

Hồng Gia Ban đang xếp hành lý lên xe thì một chiếc kiệu nhỏ bỗng nhiên tiến tới. Dư Thủ Xương bước xuống kiệu, khách khí hỏi.

- Xin hỏi, vị nào là bầu gánh của Hồng Gia Ban?

Hồng Bách Siêu nhìn Dư Thủ Xương ăn vận như thân sĩ, khẩn trương đi tới.

- Chính là tại hạ.

- Ồ, Hồng ban chủ có lễ."

Dư Thủ Xương chắp tay nói tiếp:

- Tại hạ là chưởng quầy Dư Thủ Xương của tiệm bạc Chu Ký, muốn mời các vị tới cửa hàng ta hát vài khúc Thiên Đường, không biết ý Hồng ban chủ thế nào?

Hồng Bách Siêu sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, một gánh hát rong như bọn họ, có rất ít người mời tới biểu diễn tại nhà, cơ hội hốt bạc chính là đây. Già trẻ gái trai trong Hồng Gia Ban vừa nghe nói đến được đi biểu diễn tại nhà liền phấn khích bàn tán sôi nổi.

- Dư chưởng quỹ, đa tạ, nhưng mà…!

Hồng Bách Siêu nói, lộ vẻ khó xử.

- Hồng bá, việc này chúng ta không thể nhận được.

A Thành đi tới nói.

- Sao thế, sợ ta trả công ít ư? Hồng ban chủ, một ngày bao ăn bao ở, muốn bao nhiêu cứ ra giá, ta tuyệt đối không mặc cả. Đến lúc đó nếu khách nhân nghe thấy thích còn có thêm tiền thưởng nữa.

Dư Thủ Xương vội vã nói.

- Không phải việc đó, Dư chưởng quỹ không biết rồi, trang phục và đạo cụ của chúng ta….

Hồng Bách Siêu nói, buồn bã lắc đầu.

Không có đạo cụ thì lấy cái gì hát đây, cho dù là mua lại, bây giờ trong tay cũng không có nhiều ngân lượng như vậy. Dựa theo quy tắc biểu diễn tại nhà, đều là hát xong rồi mới tính tiền, Hồng Bách Siêu cũng không tiện mở lời. Lại nói người ta không quen không biết, dựa vào đâu mà chịu đưa tiền trước cho mình. Nếu chẳng may hát không tốt, không chừng còn bị đuổi ta ngoài nữa là.

Dư Thủ Xương vừa nghe, liền cười ha hả, lấy trong tay áo ra một tờ ngân phiếu:

- Hồng ban chủ, đây là ngân phiếu của tiệm bạc Chu Ký ta, biển chữ vàng, bất luận cái gì trong triều Đại Phong tiệm bạc Chu Ký cũng đều có thể đổi được. Các ngươi cứ tới ở trong sân tiệm chúng ta, sau đó thiếu cái gì cứ việc mua.

Dư Thủ Xương nói xong liền đưa tờ ngân phiếu tới.

Hồng Bách Siêu ngỡ ngàng cầm lấy, sao lại có người tốt đến vậy, lại còn là hai trăm lượng bạc ròng. Nhưng A Thành vẻ mặt đầy cảnh giác, nhìn Hồng Bách Siêu vẫn nói y như cũ:

- Hồng bá, việc này chúng ta không nhận được.

Dư Thủ Xương sửng sốt:

- Tại sao?

A Thành lạnh lùng nhìn Dư Thủ Xương:

- Chỉ sợ Dư chưởng quỹ và Triệu gia có quan hệ không tệ, an bài một cách hào phóng như vậy, chắc không phải chỉ đơn giản là muốn nghe hát.

Dư Thủ Xương cười khổ:

- Các ngươi đừng hiểu lầm, mấy tên cẩu tặc Triệu gia còn không xứng làm bằng hữu của ta nữa là. Nói thật cho các ngươi biết, ta có vài thương gia bằng hữu từ ngoại thành đến đây muốn nghe Hồng Gia Ban các ngươi diễn. Hơn nữa, mấy vị bằng hữu kia các ngươi cũng biết đấy, bọn họ nói trên đường còn tặng ba gói gạo to cho các ngươi nữa.

Hồng Bách Siêu kinh ngạc nhìn Dư Thủ Xương:

- Ngươi nói là... là mấy vị quý nhân kia muốn nghe diễn?

A Thành sững sờ nhìn Dư Thủ Xương, việc được tặng gạo trên đường Triệu gia căn bản không thể biết. Xem ra, thật sự là mấy vị quý nhân kia muốn giúp đỡ bọn họ rồi.

- Dư gia, vừa rồi có lời mạo phạm, mong ngài bỏ quá cho.

A Thành áy náy nói:

- Tuy nhiên, ta nghe nói Triệu gia là ác bá nổi tiếng ở Bành thành, chỉ sợ gây thêm nhiều phiền phức cho mấy vị quý nhân kia.

A Thành lo lắng nhìn Dư Thủ Xương.

Hồng Bách Siêu cũng vội vàng gật đầu:

- Đúng vậy, ân đức của mấy vị quý nhân kia Hồng Gia Ban ta suốt đời không quên, cho dù không nảy sinh ân tình này, cũng sẽ mỗi ngày dâng hương cầu nguyện cho các vị quý nhân được bình an. Mọi người đều là ra ngoài hành tẩu, ta không thể chuốc thêm phiền toái cho họ.

Dư Thủ Xương cười lớn:

- Yên tâm đi Hồng ban chủ, mấy vị bằng hữu kia của ta không hề sợ Triệu gia đâu.

Thấy Hồng Bách Siêu lộ vẻ nghi hoặc, Dư Thủ Xương vội vàng giải thích:

- Mấy vị bằng hữu kia là đại thương gia trong kinh thành, trong triều cũng có quan hệ, sợ gì Triệu gia chứ.

Hồng Bách Siêu lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, quay đầu nhìn một đám giả trẻ gái trai, phát hiện trong ánh mắt mỗi người đều tràn đầy hy vọng.

- Được, quyết định như vậy đi. A Thành, sau khi tới tiệm bạc ngay lập tức đi đặt mua dụng cụ. Mọi người mặt mày tươi tỉnh lên một chút, biểu diễn tại nhà cũng coi như chúng ta đã trả ơn được rồi, chỉ cần cơm no áo ấm, không cần thu bạc.

Hồng Bách Siêu cao hứng nói.

Dư Thủ Xương cũng không nói thêm gì, cho dù Hồng Bách Siêu không thu bạc, đến lúc đó Tứ điện hạ nhất thời cao hứng, có khi còn ban thưởng cho tận một ngàn tám trăm lạng bạc cũng nên.

Tin Hồng Gia Ban trú tại tiệm bạc Chu Ký lập tức lọt vào tai huynh đệ Triệu gia. Triệu gia đang chuẩn bị mai phục ở ngoại thành, đợi Hồng Gia Ban ra sẽ động thủ cướp người. Ai ngờ Hồng Gia Ban không biết trời cao đất dày dám lưu lại đây biểu diễn, vừa hay lại trúng ý của hắn.

Đối với tiệm bạc Chu Ký mà nói, Triệu gia ngay từ đầu cảm thấy bọn họ tiền nhiều thế lớn, còn có ý muốn kết giao. Nhưng sau lại thấy cửa tiệm hàng tháng ngoan ngoãn giao nộp tiền, cũng không thèm bận tâm làm gì nữa.

Nếu Chu Ký tổ chức biểu diễn tại nhà, Triệu gia vừa hay mượn cơ hội này làm bẽ mặt Chu Ký, bắt bọn họ hàng tháng phải cống nạp ngân lượng gấp đôi bình thường. Nếu không đừng hòng mơ tiếp tục kinh doanh ở chốn này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui