Thiên Giáng Đại Vận

Đừng nhìn Chu Thiên Giáng bị Thành Võ Hoàng ép đến chết khiếp, hắn cũng vẫn là người dẫn đầu đội ngũ này. Nói cách khác, an nguy của Hoàng thượng là nằm trong tay hắn.

Hắn mở một mắt:

- Chu Nhị, ra đó xem thế nào, nếu là thương đội bình thường thì bảo họ đi đường vòng đi.

Dứt lời, Chu đại quan nhân tiếp tục ngủ gật.

Chu Nhị nghe vậy bèn thúc ngựa chạy ra đằng sau. Khi thấy đoàn xe đang vội vàng tiến đến đằng sau, y không khỏi sửng sốt, đây chính là ám tử thủ hạ của mình. Tên hiệu nổi bật của đoàn xe chính là dấu hiệu mà Chu Nhị đã đặc chế cho thủ hạ của mình.

Lần này vì có Niêm Can Xử đi theo nên Chu Thiên Giáng cũng không dám bộc lộ lai lịch đằng sau của mình. Cho nên Chu Thiên Giáng để cho Chu Nhị thông tri cho bọn thủ hạ nếu không có chuyện khẩn cấp không được liên hệ. Đám người Niêm Can Xử này khôn như khỉ, nếu chẳng may để cho bọn họ nhìn ra sơ hở, có thể sẽ đào ra hết cả ám tử của Chu Nhị.

Chu Nhị biết nhất định có chuyện lớn xảy ra, nếu không những người này sẽ không giả mạo thương đội vội vàng đuổi theo đội ngũ Hoàng gia.

Không bao lâu sau, Chu Nhị đã đuổi theo đại đội nhân mã, vội vàng đi tới bên cạnh Chu Thiên Giáng.

- Đại nhân, tỉnh lại đi, đã xảy ra chuyện rồi – Chu Nhị nhỏ giọng gọi.

- Kháo, lại xảy ra chuyện gì? – Chu Thiên Giáng khẽ vươn tay cởi nút buộc ngồi dậy.

- Lâm gia có gửi đến một phong mật thư, trên đó có dấu đặc biệt. – Chu Nhị đưa một ống trúc nhỏ cho hắn.

Vừa nghe hắn đã nghĩ ngay đến Quách Dĩnh và Ngọc Cách cách, ngoại trừ việc hai nàng gặp chuyện không may, bình thường Lâm Phong cũng sẽ không dùng dấu hiệu này để truyền tin. Chu Thiên Giáng vội vàng bóp nát sáp phong, rút ra một tờ giấy nhỏ được cuốn tròn lại, chữ trên đso cũng rất nhỏ, vừa xem hắn đã biến sắc.

- Xong rồi, là chuyện xấu. – Hắn vung tay lên, đám người Chu Nhất vội vàng vây lại.

- Huyền Minh phái ra một vạn hai ngàn tinh binh đến tiếp giá, chỉ sợ xảy ra chuyện lớn! – Dứt lời, Chu Thiên Giáng cẩn thận thuật lại nội dung của bức thư cho đám người Chu Nhất một lượt.

Huyền Châu nghe xong, thờ ơ nói:

- Thiên Giáng, chuyện này ta cảm thấy rất bình thường, Tĩnh Vương thúc phái binh tiếp giá, đây cũng là chuyện nên làm.

- Kháo, thật là một cái đầu heo, Tam ca của ngươi còn mạnh hơn ngươi. Trong này, mấu chốt không phải ở Tĩnh Vương, mà là đại ca Huyền Minh của ngươi. – Chu Thiên Giáng lườm Huyền Châu một cái trắng mắt.

Trong mật thư đã nói vô cùng tỉ mỉ, đột nhiên Huyền Minh điều chỉnh các Thống lĩnh cơ sở trong quân, lại phái ra trận thế như đại chiến này, Chu Thiên Giáng cũng không coi y là tao nhã. Tuy trong mật thư không nói rõ rằng Đại Hoàng tử muốn giết cha, nhưng ngay lập tức suy nghĩ này hiện ra trong đầu Chu Thiên Giáng. Nếu lão tam Huyền Nhạc đã nói cho Lâm Phong, hắn đoán chừng Huyền Nhạc cũng đoán ra được động cơ của Huyền Minh mới đi tìm Lâm Phong.

- Thiên Giáng, không phải ngươi muốn nói, Huyền Minh muốn….?

Huyền Châu không dám nói ra miệng, giật mình nhìn Chu Thiên Giáng.

- À, còn không đến nỗi ngốc lắm. Ngươi đoán không sai, đại quân này đến đây tuyệt đối không có ý đồ tốt. – Chu Thiên Giáng gay gắt nhìn Huyền Châu.

Huyền Châu hơi ngây ra:

- Không có khả năng, Huyền Minh không thể to gan như vậy….

- Con mẹ nó, vừa mới khen ngươi lại biến thành heo. Ta hỏi ngươi, nếu đội ngũ chúng ta xảy ra chuyejn gì, trong Kinh ai có thể ngồi lên ngôi Hoàng đế? Không cần ta nói ngươi cũng có thể nghĩ được nhất định là Huyền Xán. Vì quyền lợi cao nhất, mẹ cũng có thể đối phó với con ruột của mình, tương tự, đứa con cũng có thể ra tay với phụ thân của mình.

- Vậy….vậy phahri làm sao bây giờ? Cần phải nhanh chóng nói với Phụ hoàng. – Huyền Châu lo lắng.

- Nói cho cha ngươi biết? Nói thế nào đây? Nói là Đại ca Nhị ca ngươi muốn giết cha soán vị? Cha ngươi có thể mắng chết ngươi đấy. Hơn nữa, từ đâu ngươi có được tin này? Chẳng lẽ giao nhân mã của lão tử cho Niêm Can Xử? – Chu Thiên Giáng bất mãn.

Chính hắn cũng rất đau đầu, nói nói với Thành Võ Hoàng rằng đứa con lớn của ông ta muốn giết ông ta, chắc chắn lão già này sẽ không tin. Nhưng nếu không nói, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì, chắc chắn Huyền Minh sẽ không buông tha cho hắn. Huyền Châu lại dang hoang mang lo sợ, không biết nên làm gì cho tốt.

- Hạ Thanh, còn cách Bành Thành xa lắm không?

- Theo như tốc độ hiện giờ, sợ là còn phải hơn một ngày nữa.

Ngẫm nghĩ một lát, hắn quay sang ra lệnh cho Đại Ngưu:

- Đại Ngưu, tiến lên báo cho Thiên tổng Vương Nghĩa, đi chậm lại một chút, đêm nay đóng quân ở thị trấn nhỏ phía trước.

Ra lệnh xong, Chu Thiên Giáng lập tức tìm cách đối phó, thậm chí hắn còn bắt đầu nghĩ nên làm thế nào để thoát ly được đội ngũ này, mặc kệ cho hai người Thành Võ Hoàng đi mà đấu.

Thành Võ Hoàng không để ý, tốc độ đoàn người chậm lại, ở trong xe Chu Thiên Giáng thuê cùng Vệ Triển đánh cờ. Chưa hết ngày, đoàn người ngựa đã tới thị trấn Dư Gia Bình. Thành Võ Hoàng rất thân dân, tiếp kiến một vài đại diện hương thân và Huyện lệnh. Nghe nói Hoàng thượng đã đến, dân chúng trong huyện nhỏ kích động như lễ mừng năm mới.

Chu Thiên Giáng thừa dịp Hoàng thượng và các hương thân nói chuyện lặng lẽ đi tới bên cạnh Vệ Triển:

- Sư thúc, vừa rồi nghe một huynh đệ của Niêm Can Xử nói, hình như đại doanh Kinh Giao phái người tới tiếp giá rồi sao?

Vệ Triển gật đầu. Việc này cũng không phải chuyện cơ mật gì, hôm đó khi đóng quân lão đã nhận được tin tức, chỉ là không tuyên bố mà thôi.

- Sư thúc, ta bàn với ngài thế này, ta muốn mang theo người của An Sát Viện, chúng ta phân công nhau đi. Ta biết có thể Hoàng thượng không đồng ý, cho nên muốn xin ngài một việc:

Chu Thiên Giáng lấm lét nhìn quanh.

- Không có khả năng, Hoàng thượng cho ngươi về Kinh là có nhiệm vụ muốn giao cho ngươi. Còn cụ thể là nhiệm vụ gì, ta không thể nói. – Vệ Triển lắc đầu.

Lòng Chu Thiên Giáng như có lửa đốt, gấp chết người rồi còn có nhiệm vụ rắm thối gì nữa!

- Sư thúc, ngài không nghĩ Huyền Minh phái binh tiếp giá có thể có hành động gì thường gì không chứ?

Vệ Triển sửng sốt, lập tức hiểu hắn muốn nói đến điều gì

- Tiểu tử ngươi đừng thiếu cân nhắc, chuyện này cũng không thể tùy tiện nói.

Lão trừng mắt nhìn hắn.

Thấy sắc mặt lão nghiêm túc, hắn biết nói gì nữa cũng vô dụng. Chỉ trích Hoàng tử tạo phản – quả không phải là chuyện nhỏ.

Đêm đó, đám người Chu Thiên Giáng đã cẩn thận bàn tính kỹ. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy hậu quả nghiêm trọng, theo như thời gian mà Lâm Phong nói, hắn tính nhanh nhất là ngày mai có thể sẽ gặp nhau. Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đi gặp Thành Võ Hoàng.

Thành Võ Hoàng vừa nghe Chu Thiên Giáng muốn dẫn người của An Sát Viện thoát ly đại đội nhân mã, nói rằng muốn đi kiếm mấy trăm vạn lượng bạc cho ông ta. THành Võ Hoàng còn tưởng rằng hắn không chịu được khổ trên lưng ngựa cố ý kiếm cớ chuồn, ngay lập tức từ chối.

Cho dù hắn có nói hết lời hay ông ta cũng không dồng ý, bị bức đến không còn biện pháp nữa, hắn cắn răng khom người nói:

- Hoàng thượng, thần có chút chuyện nhưng không biết có nên nói hay không. – Dứt lời, hắn cúi đầu không dám nhìn Thành Võ Hoàng.

- Có rắm mau phóng, nhưng nếu ngươi muốn một mình về Kinh thì tuyệt đối không được. Trẫm cũng đang tôi luyện cho ngươi và Huyền Châu đấy, sau khi về Kinh trẫm còn có nhiệm vụ quan trọng cần giao cho ngươi làm, không ăn chút khổ, trẫm chỉ sợ ngươi sẽ không hoàn thành được trọng trách.

- Hoàng thượng, thần không muốn nói tới chuyện nhỏ nhặt này. Tuy nhiên, trước hết ngài phải đồng ý không trị tội thần tử mới dám nói.

- Ha ha! – Thanh Võ Hoàng cười lớn, quay sang nhìn Vệ Triển – Tiểu tử này chẳng bao giờ khiến cho trẫm không phải lo lắng, lại còn đưa ra điều kiện nữa. Được, trẫm đồng ý, ngươi nói đi, vô tội!

Chu Thiên Giáng nhẹ nhàng thở ra:

- Hoàng thượng, thần lo lắng binh mã đại doanh Kinh Giao sẽ gây bất lợi cho ngài.

Thành Võ Hoàng ngẩn ra:

- Cái gì? Ngươi nói cái gì?

Ông ta giật mình nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng:

- Nô tài to gán, ngươi muốn bảo trẫm nghi ngờ con mình sao?

- Hoàng thượng, thần xin cả gan nói vài lời. Xin ngài đừng nóng giận. – Chu Thiên Giáng cẩn thận liếc Thành Võ Hoàng.

- Nói! – Sắc mặt ông ta sa sầm.

Lòng Chu Thiên Giáng khẽ nhảy lên, thầm nghĩ vậy thì nói thôi, giờ không nói chỉ sợ ngày mai ngay cả cơ hội nói cũng không còn.

- Hoàng thượng, trước mắt, các Hoàng tử tranh đấu, Huyền Xán đã bị Huyền Châu và Huyền Nhạc áp chế, nếu thần đoán không sai, ngài sẽ phải chọn ra Thái tử từ hai người này. Hiện giờ nếu Huyền Xán muốn tranh thủ ngôi vị Hoàng đế tương lai gần như không có cơ hội. Hiện giờ ngài xuất hành bên ngoài, nói lời đại bất kính, nhỡ chẳng may ngài có chuyện bất ngờ, Đại Hoàng tử Huyền Minh nhất định sẽ dùng binh lực nâng đỡ Huyền Xán kế vị. Cho nên thần cả gan đoán đây là cơ hội duy nhất của Huyền Xán.

Chu Thiên Giáng nói xong, không ngờ Thành Võ Hoàng đang run lên vì giận, Vệ Triển cau mày, lão cũng không ngờ hắn lại nói ra việc này. Chuyện của Hoàng gia, một thần tử như ngươi tham gia cái gì?

- Chu…Thiên….Giáng…..! - Thành Võ Hoàng gằn từng tiếng – Tiểu tử ngươi muốn giúp Huyền Châu thượng vị trẫm không phản đối, nhưng dùng thủ đoạn như vậy nói xấu con của trẫm thì trẫm không thể tha cho ngươi. Đừng tưởng rằng trẫm không nhìn ra được ngươi nghĩ gì, phỏng chừng trẫm đuổi Huyền Xán và Huyền Nhạc vào lãnh cung mới là mục đích cuối cùng của ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui