Thiên Giáng Đại Vận

Lâm Phong chợt nhảy ra khỏi giường, đứng cạnh cửa cẩn thận nghe ngóng. Mãi đến khi tiếng bước chân bên ngoài biến mất, lão mới kéo ghế ngồi cạnh Chu Đại Trung.

Diêu Nhất Bình bị mọi người khiêng đến tiền đường mới thả xuống, các thân binh hộ vệ đều oán giận nhìn Diêu Nhất Bình.

- Tôi nói Diêu đại nhân, ngài đây không phải ép người sao. Ngày mai lão gia thượng đường, chúng tôi không biết xui xẻo đến mức nào đây. Một gã vệ trưởng thân binh bất mãn nói.

Diêu Nhất Bình tức giận dậm chân, y không hiểu đại nhân tại sao lại hồ đồ như vậy, vịt đã nấu chín mà cũng để bay cho được.

- Bổn quan không đi, cứ đợi ở đây. Ta muốn thấy Chu đại nhân có thể hồ đồ tới khi nào. Diêu Nhất Bình giận dữ, chuẩn bị chờ ở chỗ này đến sáng mai.

Đường lớn tối đen ở Thục Thiên Phủ được hai hàng đuốc chiếu sáng rực, hai hàng quan binh chầm chậm hộ tống Chu Thiên Giáng. Vương Hạo bắt đầu sốt ruột, sắp đến cửa thành rồi, tại sao Diêu đại nhân không có động tĩnh nào. Thời gian dài như vậy, dù là từ đông thành chạy đến tây thành, qua lại hai đợt cũng dư sức.

Không còn cách nào, Vương Hạo trơ mắt nhìn đám người Chu Thiên Giáng ra khỏi cửa thành. Khoảnh khắc ra khỏi cửa thành, Chu Thiên Giáng thật muốn hét to một tiếng với trời xanh. Bị giam lỏng lâu như vậy, cuối cùng vẫn sống sót rời khỏi Thục Thiên thành.

Cửa thành nặng nề một lần nữa khép lại, Vương Hạo thúc ngựa phi thẳng đến phủ nha. Không chỉ Vương Hạo, cả Đường Tề Lực cũng nhận được tin tức, hơn nửa đêm liền chạy vội tới phủ nha. Những người thân thích của Chu Đại Trung này chỉ cần có chút đầu óc, không ai dám tin Chu Đại Trung lại làm như vậy. Nhưng y cứ một mực ra mệnh lệnh này.

- Lão Diêu, có chuyện gì vậy? Đường Tề Lực vào phủ nha, khẩn trương hỏi Diêu Nhất Bình.

- Đừng hỏi ta, có bản lĩnh ngươi hỏi Chu đại nhân đi. Diêu Nhất Bình phiền lòng nói.

Đường Tề Lực dừng lại: - Tại sao lại như vậy, ta đi hỏi Chu đại nhân mới được.

Dứt lời, Đường Tề Lực định đi ra hậu đường.

Một gã người hầu Chu phủ đưa tay cản lại: - Đường đại nhân, xin đừng làm khó tiểu nhân, đêm nay bất cứ ai cũng không thể kinh động đến lão gia.

Diêu Nhất Bình phất tay: - Lão Đường, đừng đi nữa, vô dụng thôi, ta sẽ bị chửi. Theo ý của đại nhân, ai dám làm phiền thì ngài ấy liền giết kẻ đó.

Lúc này Vương Hạo cũng đi đến. Vừa thấy Vương Hạo, Diêu Nhất Bình chỉ biết đại thế đã mất. Những người đó vừa ra thành chẳng khác nào chim chóc về rừng, muốn bắt lại cũng khó.

- Các vị đại nhân, nếu ngại đêm quá dài, tiểu nhân đi chuẩn bị chút rượu nhắm, các ngài ngồi trò chuyện trước. Người hầu dứt lời, lặng lẽ lui xuống.

Không lâu sau, hai gia đinh bưng bốn đĩa đồ nhắm đi ra. Trên công đường, Đường Tề Lực vẫn còn oán giận Chu Đại Trung.

Diêu Nhất Bình nâng chén rượu lên vừa định uống, bỗng nhiên ngừng lại: - Đêm nay Chu đại nhân có uống rượu không?

Gã người hầu lắc đầu: - Tuyệt đối không có, đại nhân hôm nay trai giới, không thể uống rượu.

Diêu Nhất Bình sửng sốt:

- Ngươi chắc chứ?

- Lúc đại nhân ăn cơm, tiểu nhân còn đứng ở bên cạnh, đương nhiên có thể chắn chắn.

Diêu Nhất Bình biến sắc: - Không hay rồi! Trong phòng đại nhân chắc chắn có người. Vừa rồi trong phòng có mùi rượu, ta còn tưởng Chu đại nhân đêm nay uống nhiều. Người đâu, báo với trên dưới phủ nha, lập tức tập họp.

Diêu Nhất Bình nói xong, rút ra yêu đao xông vào trong. Vương Hạo không nói thêm nữa, liền đuổi theo ngay sau đó. Người hầu kia cản cũng không được, không cản cũng không được, chỉ cắn răng theo sau.

Thân binh hộ vệ nổi giận đùng đùng, vừa mới đi không bao lâu, tại sao Diêu đại nhân này lại giở chứng nữa? Chẳng lẽ người này đêm nay không ép Chu đại nhân thì không được sao?

Diêu Nhất Bình lúc này không hỏi một tiếng, trực tiếp lệnh cho Vương Hạo đạp cửa lao vào. Cửa phòng vốn không có chốt, Vương Hạo không mất nhiều sức liền phóng vào. Diêu Nhất Bình cầm đao theo sát vào phòng.

Khi Diêu Nhất Bình thấy cảnh tượng trên giường, đầu óc liền choáng váng. Chu Đại Trung và tiểu thiếp bị trói cùng nhau, miệng còn nhét thêm miếng vải. Chu Đại Trung nằm sấp trên giường, sau lưng còn có vết máu.

- Đại nhân! Đại nhân! Diêu Nhất Bình chém đứt dây thừng, lấy miếng vải trong miệng Chu Đại Trung ra. Điều y lo lắng nhất chính là Chu Đại Trung đã chết.

- Mau... mau phái người đuổi theo bọn Chu Thiên Giáng bắt về! Chu Đại Trung mặc kệ cơn đau từ vết thương, ngồi dậy khẩn trương ra lệnh.

Ngoài thành, đám người Chu Thiên Giáng vừa rời cửa thành lập tức tăng tốc chạy đến Trung Đô phủ. Bọn họ không có ngựa và xe, chỉ có thể dựa vào hai chân chạy trốn.

- Chu Nhị, có cách nào báo cho đại quân tới tiếp ứng chúng ta trước không? Chu Thiên Giáng hỏi.

- Đại nhân, binh mã Trấn Nam sợ bị nghi ngờ nên đóng quân cách đây hơn bốn mươi dặm, chỉ e tiểu nhân bất lực.

Chu Thiên Giáng nhìn xung quanh, bọn họ mới chạy ra khoảng ba bốn dặm, Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách mệt lả người rồi. Lỡ xuất hiện người Chu Đại Trung phái đuổi theo, bọn họ không ai chạy thoát. Cảm giác của Chu Thiên Giáng nói cho hắn biết, nguy hiểm vẫn chưa giải trừ, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đuổi theo từ đằng sau.

Chuyện xảy ra hôm nay khiến Chu Thiên Giáng rất ngạc nhiên, hắn cảm thấy mình như nằm mơ. Nếu không phải Chu Đại Trung phát điên, vậy khẳng định là có âm mưu, chỉ khi sớm gặp đội ngũ của mình thì mới an toàn thật sự.

- Chu Nhất, ngươi rời đi trước, cấp tốc báo với đại đội nhân mã tới tiếp ứng. Chu Nhị, ngươi dẫn theo vài người ở phía sau áp trận, thấy ngã rẽ thì cố ý tạo chút dấu vết. Chu Thiên Giáng bình tĩnh căn dặn .

An bài xong, Chu Thiên Giáng lại nhìn sang Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách. Tứ Hoàng tử vẫn ổn, có thể cho bọn hộ vệ thay phiên cõng, nhưng Ngọc Cách Cách thân là thiên kim, cũng không thể để nam nhân cõng đi. Cũng may thân thể của Quách Dĩnh có tố chất tương đối khá, bằng không bị hai cô gái làm chậm trễ, thật đúng là khó nói đêm nay có thể đi bao xa.

Chu Thiên Giáng đi đến trước mặt Ngọc Cách Cách: - Ta nói Ngọc Cách Cách, ta thấy muội nên về Thục Thiên Phủ đi?

- Huynh... huynh có ý gì, muội không về. Ngọc Cách Cách vừa nghe vậy, mặt liền trắng bệch.

- Vậy được, ta cõng muội đi. Chu Thiên Giáng nói xong ngồi chồm hổm xuống.

Trong bóng đêm, Ngọc Cách Cách mặt đỏ như khỉ ăn ớt: - Huynh... huynh nói bậy gì đó, như vậy sao được.

Tứ Hoàng tử vừa muốn nói, thấy ánh mắt Chu Thiên Giáng lạnh băng, y vội vàng nuốt vào lời định nói.

- Cho muội hai lựa chọn, một là để ta cõng, bằng không để ta bế muội, muội tự chọn đi. Chu Thiên Giáng không có nhiều kiên nhẫn, nếu không phải mấy tháng nay rèn luyện không tệ, hắn cũng không hơi đâu làm chuyện này.

Quách Dĩnh oán hận trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, song vẫn khuyên Ngọc Cách Cách: - Ngọc Cách Cách, bây giờ là lúc cấp bách, muội cứ xem huynh ấy là ngựa cưỡi.

Nhìn phía sau tối như mực, Ngọc Cách Cách lâm vào đường cùng, cẩn thận áp sát lưng của Chu Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng đứng dậy, phát hiện thân thể Ngọc Cách Cách nhẹ nhàng vô cùng, lúc này mới ra lệnh tranh thủ chạy mau.

Chu Thiên Giáng cắn răng kiên trì, chỉ cần để hắn thấy đại quân Trấn Nam, hắn thề nhất định phải tiêu diệt Chu gia.

Cửa thành Thục Thiên Phủ lại mở ra, ba cho đội kỵ binh nhanh chóng ra khỏi cửa thành. Chi đội này rời thành không lâu, trên tường thành có một bóng người trượt xuống, tung người nhanh như chớp đuổi theo hướng bọn Chu Thiên Giáng đi.

Có lẽ là do ông trời có mắt, người của Chu Đại Trung phái đi không ngờ đuổi sai phương hướng. Bọn họ vốn tưởng bọn Chu Thiên Giáng nhất định là trốn đến kinh thành, không hề biết đại quân Trấn Nam tới từ Trung Đô phủ, may thay đường đi của Chu Thiên Giáng trái ngược với bọn đuổi theo.

Cứ đi rồi lại ngừng mãi đến khi trời sáng, lúc này mới thấy phía trước có một đội khoái mã chạy vội tới.

Chu Thiên Giáng khẩn trương bảo mọi người trốn đi, lúc này không nói được kẻ đến là ai. Khi thấy Chu Nhất cưỡi ngựa chạy dẫn đầu, Chu Thiên Giáng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, người bên cạnh không nhịn được nữa, hưng phấn hoan hô.

Một đội người này không coi là nhiều, phía sau Chu Nhất là một vị tướng quân cầm trường mâu cưỡi trên một con ngựa cao to. Không đợi vị tướng quân kia lên tiếng, Quách Dĩnh hào hứng chạy tới.

- Văn thúc thúc, là cháu đây! Quách Dĩnh.

Quách Dĩnh sống lâu năm ở đại doanh Trấn Nam, tất cả quan doanh từ bách phu trưởng trở lên nàng hầu như biết hết. Người nọ là một trong hai cánh tay lớn của đại doanh Trấn Nam Quách Thiên Tín - tham tướng Văn Nhữ Hải.

- Dĩnh nha đầu, biết cháu bị vây ở Thục Thiên Phủ, Văn thúc thúc không nóng lòng sao được. Vẫn may, các người đều bình an vô sự, bằng không Văn thúc thúc sẽ san bằng Thục Thiên Phủ này. Văn Nhữ Hải trầm giọng nói.

Rồi Văn Nhữ Hải đánh ngựa đi đến trước mặt đám người Chu Thiên Giáng, nhìn lướt qua một lượt, từ y phục mà đoán thân phận của đối phương.

Văn Nhữ Hải chắp tay với Chu Thiên Giáng, nói: - Trấn Nam tham tướng Văn Nhữ Hải, tới đón tiếp đốc thuế quan đại nhân.

Chu Thiên Giáng chắp tay: - Văn Tướng quân không cần phải khách khí, vãn bối Chu Thiên Giáng hữu lễ. Quách Dĩnh đã gọi người ta là thúc thúc, Chu Thiên Giáng tự xưng vãn bối cũng phải lẽ.

Đừng nhìn Tứ Hoàng tử là thân phận hoàng thất, nhưng luận về chức quan trong những người này, Chu Thiên Giáng là cao nhất. Văn Nhữ Hải chào hỏi Chu Thiên Giáng xong mới hành lễ quan võ với Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách.

- Hoàng tử, Cách Cách đi đường vất vả, mạt tướng hữu lễ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui