Thiên Giới Hoàng Hậu

Người kia thật là lợi hại, ngay cả Trung thúc cũng có thể giả trang, thực sự là suy nghĩ chu đáo a, thuật dịch dung đã đến đẳng cấp cao.

Mai Tâm cảm nhận được tiểu thư khác lạ, trong đêm tối dường như có gì đó gây rối, nàng cảm nhận được sát cơ, thân thể lập tức run rẩy, môi run run.

“Tiểu thư, chúng ta trở về đi.”

“Tốt “

Mộc Thanh Dao gật đầu, lặng lẽ lấy ra ngân châm mang theo bên mình, ngân châm này nàng giấu làm ám khí, dùng để phản kích dưới bất cứ tình huống nào, nếu như người kia công phu lợi hại, chỉ sợ sẽ điểm huyệt của nàng, vì vậy ngân châm chỉ có thể đặt ở trong miệng, bởi vì toàn thân trên dưới khi bị điểm huyệt chỉ có miệng là có thể cử động, nếu như vận lực thoả đáng, có thể một kích tức trúng.

Mộc Thanh Dao nghĩ đến điều này liền giả bộ giống như lơ đãng ngáp một cái, ngân châm đã nằm trong miệng, loại ngân châm này mảnh mềm như tơ rất thích hợp giấu ở dưới lưỡi, hoàn toàn không có gì đáng ngại, hơn nữa nàng có luyện qua nó, để tự vệ cho mình khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Đi thôi.”


Hai người chậm rãi trở lại Thanh viện, hai đạo bóng dáng chiếu dài trên mặt đất, phía sau bọn họ tựa hồ có thanh âm va chạm, nó như gõ vào trong lòng mỗi người từng chút, từng chút một, Mai Tâm lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, mặc dù là không biết võ công nhưng nàng cũng cảm thấy có một cỗ sát cơ mãnh liệt, tựa hồ có người đi theo các nàng.

Lúc này Mạc Sầu đã đi đến tiền viện liền cảm thấy bất an, hiện tại chỉ có Mai Tâm ở cùng tiểu thư, mặc dù tiểu thư biết võ công, nhưng ai biết được cho dù người có võ công nhưng khi bị ám toán thì phải làm sao?

Gió lớn thổi qua, chợt có một mảnh mây đen che khuất ánh trăng, xung quanh trở nên đen kịt như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, Mai Tâm sợ đến Oa một tiếng kêu to, xoay người lại định kéo tiểu thư, thế nhưng nàng chỉ cảm thấy sau đầu tê rần, cả người liền ngất đi, mà Mộc Thanh Dao cũng cùng một lúc xuất thủ, đáng tiếc người kia ra tay quá nhanh, như u quang lướt qua, một chưởng đã đánh xỉu Mai Tâm, sau đó trong nháy mắt thân thể của hắn đã chuyển dời đến phía sau của nàng, may là nàng xuất thủ đủ mau, như quân cờ di động, thoáng cái chỉ cảm thấy thân thể tê rần, cả người liền cứng ngắt không thể cử động, một tay vẫn còn ở giữa không trung, tay còn lại thì đặt ở trước mặt, lúc này nàng chỉ có thể dùng ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm hắc y nhân kia.

Giống như ánh chớp giữa đêm đen, trong đầu nàng đã xoay chuyển vô số ý niệm, nam nhân này là cướp tiền hay là cướp sắc, đang nghĩ ngợi thì thân thể đột nhiên khẽ động, hắc y nhân đưa tay kia nhấc nàng lên, vung tay một cái đem nàng để trên vai, hướng giữa vườn hoa mà đi đến.

Thân thể của nàng ở vai nam nhân này, trên dưới xóc nảy, trong dạ dày bây giờ như dời non lấp biển, cực kỳ khó chịu, lúc này nàng thật hận không thể một ngụm cắn đứt cổ nam nhân này, nhưng bây giờ còn không phải thời cơ tốt nhất để xuất thủ, nàng cần phải một kích tức trúng, bằng không chỉ có mặc cho người chém giết.

Nam nhân này thân hình cao lớn, bước tiến trầm ổn có lực, hơi thở nội liễm, trên vai vác thêm một người, mà giống như không có gì, hai ba bước liền xuyên qua giả sơn đến đường mòn, thẳng tắp tiêu sái đến giữa vườn hoa.

Ba một tiếng nàng giống như bao cát bị ném xuống đất, hắn đem Mộc Thanh Dao ném ở giữa vườn hoa, ép gãy hết mấy cành hoa rơi đầy cả đất.


Cho đến lúc này, Mộc Thanh Dao mới biết được hắn muốn làm gì, xấu hổ và giận dữ trong nháy mắt xông lên đầu, nam nhân muốn hủy đi trong sạch của nàng, vì sao phải hủy sự thuần khiết của nàng? Rõ ràng là không muốn cho nàng vào cung, tuy rằng chủ ý này không tệ, nhưng kiếp trước nàng cố gắng bảo vệ sự thuần khiết của mình chẳng lẽ đến kiếp này bị hủy trong tay tên hái hoa tặc này.

Đồ ghê tởm, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân kia, trong đêm tối, hắn toàn thân cao thấp đều bao bọc bởi y phục màu đen, chỉ lộ ra một đôi con ngươi thị máu,  đôi mắt hình quả hạnh, hắc bạch phân minh, lóe ra mũi nhọn nóng cháy, yêu dị quỷ mị, lúc này đang khóa chặt ở trên người Mộc Thanh Dao, trong hơi thở lại có chút gấp gáp.

Mộc Thanh Dao mài liễu nhíu chặt, ở trong lòng đem tổ tông mười tám đời của hắn đều ân cần thăm hỏi một lần, mắt thấy thân thể cao lớn của nam nhân này đang đánh tới, nàng lập tức không dám khinh thường, con ngươi lạnh lẽo như đầm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.

Trong bóng đêm, mây đen vừa lui qua, mặt trăng hiện ra, trong phút chốc ánh sáng chiếu ra chói mắt, Mộc Thanh Dao nắm lấy một khắc trọng yếu này, nàng đem ngân châm trong miệng dùng hết toàn lực phun ra.

Hưu một tiếng, nhanh như chớp, một chiêu đánh trúng minh huyệt nằm phía trên đuôi mắt của hắc y nhân.

Nam tử thân hình nhoáng lên, mở to mắt khó có thể tin nhìn chằm chằm nàng, trong nháy mắt hắn đầu váng mắt hoa, thân thể lắc lư hai cái, lập tức dừng lại không dám làm gì nữa, thân hình chợt lóe, phi thân lên cao như một con hắc sắc đại bằng bàn giương cánh bay đi, chớp mắt mất đi hình bóng, xung quanh thoáng cái yên tĩnh trở lại, trong không khí lưu lại hương vị nhàn nhạt của dược thảo, hương vị này?


Mộc Thanh Dao trong đôi mắt đen tinh quang chợt hiện lên, ở nơi nào đó nàng đã ngửi qua mùi vị này?

Nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên nơi xa hiện lên vô số điểm sáng, xa xa gần gần vang lên tiếng gào: “Tiểu thư, tiểu thư?”

Đúng là Mạc Sầu đã dẫn người tới, xem ra nàng nhất định cảm giác sự tình khác thường, mới lập tức quay đầu lại, Mộc Thanh Dao nằm ở giữa vườn hoa, nhìn mặt trăng trên trời, không nhanh không chậm mở miệng: “Mạc Sầu, ta ở chỗ này?”

Mạc Sầu vừa nghe đến thanh âm là từ trong vườn hoa truyền đến, lập tức chạy vội vào, nhìn thấy Mộc Thanh Dao nằm ở giữa vườn hoa không thể động đậy, lập tức chạy qua vừa đỡ nàng lên, vừa ra tay giải huyệt cho Mộc Thanh Dao, cẩn thận dìu nàng đứng dậy, khẩn trương hỏi tới: “Tiểu thư, ngươi không sao chứ.”

Mộc Thanh Dao mặc váy mỏng, quanh thân hoàn hảo vô khuyết, nhìn chưa ra nửa điểm đã bị người khi dễ, Mạc Sầu cuối cùng cũng yên tâm, thế nhưng đáy lòng vẫn sâu sắc bất an.

“Tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn của người ta, chỉ sợ Trung thúc cũng là do người ta giả dạng ” Mộc Thanh Dao đạm nhiên nói, đôi mài nhíu thành sắc thu, quanh thân hàn ý tỏa ra, tốt, xem ra có người đối với nàng hạ thủ, hôm nay ban ngày tình cờ gặp Bắc Tân vương, buổi tối liền gặp phải chuyện như vậy, hơn nữa trên người của tên hái hoa tặc kia có mùi thuốc nhàn nhạt, loại hương vị này nàng hôm nay cũng nghe thấy ở trên người của Bắc Tân vương, chẳng lẽ hái hoa tặc là Bắc Tân vương, nhưng Bắc Tân vương không có võ công, nhưng người vừa rồi võ công kinh người, căn bản không phải người bình thường có thể so sánh được, đến tột cùng là Bắc Tân vương ẩn tàng võ công, hay là có người giá họa cho hắn?


Mộc Thanh Dao sắc mặt khó coi đến cực điểm, lạnh lùng từ trong vườn hoa đi ra ngoài, khóe môi nhất câu, âm lãnh cười.

Bắc Tân vương, nếu như chuyện hôm nay thật là ngươi gây nên, như vậy ngươi sẽ nhận nhục nhã lớn hơn ta nhiều…

Một chủ một tớ vừa mới đứng lên thì xung quanh đã có vô số ánh sáng đèn lồng, vây quanh các nàng, mộc thừa tướng cùng mấy tiểu nha đầu từ xa đi tới, khẩn trương kéo lấy nữ nhi, trên dưới quét mắt nhìn nàng một cái, thẳng đến xác định Thanh Dao một chút việc cũng không có xảy ra, mới thở dài một hơi.

“Dao nhi không có việc gì thì tốt rồi.”

“Làm cho phụ thân bận tâm, ” Mộc Thanh Dao uyển chuyển mở miệng, nhìn nam nhân ở trước mắt, tựa hồ bị sợ đến không nhỏ, lúc nói chuyện, tiếng thở rất nặng.

“Không nghĩ tới lại có người ban đêm xông vào phủ thừa tướng, thực sự là ghê tởm, đến tột cùng là người nào dám làm như vậy, ngày mai phụ thân nhất định báo cáo hoàng thượng, tất yếu phải điều tra rõ chuyện này.”

Mộc Ngân vừa nghĩ tới nữ nhi mình thương yêu thiếu chút nữa đụng phải ma trảo của người khác, trong nội tâm phẫn nộ không ngớt, trên gương mặt cương nghị bao phủ sự cứng cỏi, nhìn đêm tối thật giống như muốn nuốt người, nữ nhi là đương triều quốc mẫu, việc này người trong thiên hạ đều biết, mà người kia còn dám động thủ, rõ ràng không đem uy nghi của hoàng gia để ở trong mắt, người này chỉ sợ có dụng ý khác.

“Phụ thân, bỏ qua đi, việc này có liên quan đến danh dự của nữ nhi, nếu như phụ thân làm cho hoàng thượng điều tra, tất nhiên sẽ càng ồn ào huyên náo, đến lúc đó bị hao tổn danh tiếng là phủ thừa tướng của chúng ta, người ngoài không biết nguyên do, chỉ sợ sẽ bịa đặt ra những lời khó nghe hơn, không bằng chúng ta trước dàn xếp ổn thỏa, chuyện này nữ nhi về sau sẽ lưu tâm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận