Ngụy Thành bị giết, Ngụy Văn quốc lập tức hỗn loạn. Thương Nguyệt lấy khí thế sét đánh tiêu diệt thêm 5 thành trì còn lại của Ngụy Văn quốc.
Ngụy Văn Vương sợ hãi phát thư cứu viện khắp thất quốc song không một ai đáp trả, cuối cùng hắn đành tự viết một bức thư tay chuyển cho Thương Nguyệt mục đích cầu hòa. Nói chỉ cần nàng buông tha cho hắn thì hắn nguyện cắt đứt 6 tòa thành trì dâng cho Phỉ quốc.
Thương Nguyệt nghe Chiêu Phong đọc được một nửa liền cười nhạt đem đi đốt. Ngụy Văn quốc nàng không lấy lại đi lấy 6 tòa thành nát kia, tưởng nàng bị ngu sao?
Sáng hôm sau, Thương Nguyệt phát binh, 20 vạn binh lính theo lệnh dẫm nát Ngụy Kinh. Ngụy Văn Vương mang theo hậu phi đứng trước triều đường nhìn thấy Thương Nguyệt dẫn quân đi vào, lão hét: "Thiên hạ thái bình, Phỉ quốc các ngươi lại muốn khơi mào khói lửa?!"
Thương Nguyệt cười nói: " Không có khỏi lửa làm sao có thái bình? Hôm nay chúng ta mang khói lửa đến đây, ngươi trăm ngàn năm sau ngươi mở mắt dậy xem cái gì mới thực là thái bình!"
" Giết!!!" Nàng sát phạt hô.
Tháng 4 năm Diêu Hoàng thứ 21, Ngụy Văn Vương bỏ mạng, Ngụy Văn quốc trở thành một châu của Phỉ quốc, gọi là Chương Văn, tục gọi đất Ngụy.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Bình Ngụy Vương có công phạt Ngụy nay sắc phong Thành Vương, thực ấp hai ngàn, ban thưởng Thành Vương phủ, năm ngàn lượng hoàng kim, năm trăm gấm vóc các loại, ruộng tốt hai ngàn. "
" Tứ đại tướng quân Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt dũng mãnh thiện chiến, sắc phong tứ phẩm Lệnh tướng. Ban thưởng ngàn lượng hoàng kim, một trăm gấm vóc các loại. Khâm thử!!!"
" Công chúa, à không, vương gia, nơi này thật là rộng!" Thanh Thủy ngơ ngác nhìn xung quanh, khó tin nói.
Thành Vương phủ mà Đông Phương Diệu ban thưởng cho Thương Nguyệt là phủ đệ của một vị vương công trước kia vì tham ô mà bị tịch thu gia sản. Phủ đệ này vô cùng rộng rãi, xa hoa, chỉ riêng phòng ốc cũng đã có hơn một ngàn! Vườn hoa cây cảnh rộng hơn một khoảng.
" Ta ở phía Đông."
"Ta ở phía Tây."
"Ta ở phía Nam."
"A, vậy còn ta phía Bắc."
Bốn người Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt nhanh chóng quyết định, mang theo hành lý đi về bốn phía.
" Vương gia..." Thanh Thủy kinh ngạc.
Thương Nguyệt thoáng cười, nàng khoát tay: " Mặc kệ bọn họ!" Nói xong, nàng cũng đi tìm một chỗ ngủ giao lại đống hỗn độn cho Thanh Thủy.
"Vương gia..." Thanh Thủy khóc không ra nước mắt!
Mấy ngày trôi qua, ai cũng nghĩ Thành Vương thắng trận trở về sẽ khiến triều cục thay đổi không ngờ Thương Nguyệt vẫn như cũ uống rượu ngắm hoa, không hề có ý định thượng triều. Mà Đông Phương Diệu cũng không triệu gọi nàng.
Đương lúc này, trong triều truyền ra, đích công chúa Chiêu Thương quốc Hách Liên Thải Nhu muốn kén phò mã, phát thiệp khắp thất quốc, mà Phỉ quốc cũng nhận được lời mời.
Trên triều đường,
" Bẩm hoàng thượng, Thải Nhu công chúa này là muội muội của Thái Tử Gia Tín. Hiện nay trong triều y và hoàng tử Gia Xuyên đấu đá kịch liệt, một bên là trưởng một bên là hiền khiến nội bộ Chiêu Thương quốc mây đen giăng đầy. Thần nghĩ chúng ta không nên tham dự thêm." Người mở miệng là Thôi Thượng thư, người này tính tình kỹ lưỡng, luôn nghĩ trước đoán sau là cánh tay trái của Đông Phương Diệu.
Mấy vị triều thần khác nghe vậy liền gật gù.
Tư Mã Lăng lên tiếng: " Thôi Thượng Thư nói không sai. Lần này thần nghĩ chỉ cần cho sứ thần mang quà tặng đến thôi. Không cần thiết phải tranh vị trí phò mã kia."
Đông Phương Diệu ngồi trên phượng ỷ, thấy bá quan văn võ giống như đã thống nhất, nói: " Vậy các khanh nghĩ nên phái ai làm sứ thần?"
Tư Mã Lăng nói: " Bẩm hoàng thượng, để tỏ lòng hữu hảo hai bên, thân phận người này không thể quá thấp."
Dứt lời, triều thần liền nhìn nhau. Bên này Đông Phương Thương Tuyết nhanh chóng bước lên: " Khởi bẩm mẫu hoàng, thần nhi xin tự tiến cử."
Đông Phương Thương Lạc cũng quỳ xuống: " Thần nhi nguyện thay mẫu hoàng phân ưu."
Đông Phương Diệu nhìn hai người một hồi lại đưa mắt nhìn chúng quan, nói: " Các khanh nghĩ sao?"
Tức thì, bá quan văn võ tranh luận sôi nổi. Có kẻ nói Nghi Vương xưa nay nam chinh bắc chiến, chuyến đi này xa xôi cách trở vẫn nên để nàng ta đi. Có kẻ lại xua tay, Chiêu Thương quốc vốn dĩ trọng văn, thất công chúa đi vừa vặn có thể tăng thêm thanh danh cho Phỉ quốc.
Hai bên nói qua nói lại, không ai thua kém ai.
Kết quả Đông Phương Diệu phất tay bãi triều, nói ngày mai lại bàn tiếp.
Mà tất cả chuyện này đều không liên quan đến Thương Nguyệt. Nàng ngoại trừ luyện thư pháp chính là nằm ngủ xem sách, cuộc sống trôi qua vô cùng nhàn nhã.
" Vương gia, ngươi không tranh cơ hội này sao?"
Thương Nguyệt thích hoa lê, nàng đã cho dời mấy cây lê trong Hải Lê Cung đến Thành Vương phủ. Lúc này, nàng nằm trên trụy tháp dưới tán hoa lê đọc sách, bên cạnh đặt một chiếc bàn đá, bốn người Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt cũng ngồi đó thưởng trà.
Thương Nguyệt nghiêng đầu nhìn Chiêu Hoa, cười nhạt: "Ta càng tranh càng khó có cơ hội."
Đông Phương Diệu không muốn chọc vào vũng nước đục Chiêu Thương quốc nhưng đối với đám công chúa thì đây chính là cơ hội ngàn năm! Nếu như trong lần đi sứ này bọn họ chiếm được sự đồng tình của Chiêu Thương quốc thì không phải sẽ tiến gần đến ngôi vị Thái nữ hơn sao?
Bất quá Đông Phương Diệu sẽ toại nguyện cho bọn họ?
" Trai cò phân tranh, ngư ông đắc lợi." Chiêu Phong chợt nói.
Thương Nguyệt mỉm cười: " Chiêu Phong hiểu ta."
Quả nhiên sau ba ngày tranh cãi, hai bên đều thoái lui một bước, Đông Phương Diệu lập tức đưa ra hai cái danh tự: Thành Vương và Úc Huyên công tử.
Lời này phát ra, ngay cả Thương Nguyệt cũng kinh ngạc không thôi. Đông Phương Diệu tại sao lại muốn Úc Huyên đi sứ?
Úc Huyên, y ba tuổi viết thơ, bốn tuổi phổ cầm, năm tuổi danh chấn thiên hạ. Nghe nói y tài hoa trác tuyệt, cầm nghệ vô song, y chính là thiên hạ đệ nhất kỳ tài do đích thân Đông Phương Diệu tín phong!
Thường nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cả triều đình đều biết Úc Huyên chắc chắn sẽ được gả vào hoàng gia. Vì vậy đến nay cũng không ai dám đến cầu thân y.
Không đợi Thương Nguyệt thắc mắc, Thập Nhất nhanh chóng trình báo. Nguyên lai trong thư mời của Chiêu Thương có nhắc đến Úc Huyên, còn là trực tiếp chỉ danh nên Đông Phương Diệu đành phải nén đau cắt thịt!
Mà ngay trong đêm đó, Đông Phương Diệu đã phát thư cho Thương Nguyệt nói: bằng mọi giá phải giữ lại được Úc Huyên! Đi bao nhiêu người, về bấy nhiêu người!
Bởi vì Phỉ quốc cách Chiêu Thương quốc khá xa, muốn đến còn phải đi xuyên qua Phong tiểu quốc nên ngày thứ hai sau khi Đông Phương Diệu truyền thánh chỉ Thương Nguyệt đã phải mang theo sứ đoàn lên đường.
Thương Nguyệt cưỡi ngựa, phía sau là mã xa của Úc Huyên, tiếp đó là sứ đoàn. Bá quan văn võ trong triều đến đưa tiễn không thiếu một ai, mắt rơm rớm nước, hai bên đường cho dù là bình dân bá tánh hay danh nhân văn sĩ đều một bộ dạng khóc than. Thương Nguyệt cảm thán, rốt cuộc đi sứ hay là đưa tang?
" Khởi hành!" Thương Nguyệt nhìn mặt trời đang lên cao, hô.
" Úc Huyên công tử!!!" Ngựa vừa di chuyển, tiếng than vang trời!
Sứ đoàn đi suốt năm ngày đêm cuối cùng cũng rời khỏi Phỉ quốc tiến vào Phong quốc. Úc Huyên công tử trong truyền thuyết kia năm ngày qua đều ở trong xe ngựa, không hề bước ra ngoài một lần nào.
Thương Nguyệt tự hỏi, hắn đang suy nghĩ gì đây?
" Bẩm vương gia, công tử nhà ta nói Hán Chương biên thành đương độ hoa đào nở, cảnh đẹp nhân gian hiếm thấy hi vọng ngài có thể thành toàn cho người." Thư đồng của Úc Huyên - Hoài Cẩn đi tới trước xe ngựa của Thương Nguyệt nói.
" Được." Thương Nguyệt sảng khoái đáp ứng. Dù sao tiến vào Phong quốc ắt sẽ có người nghênh tiếp. Nàng không thể không nể mặt bọn hắn mà dừng lại.
Phong quốc so sánh với Ngụy Văn quốc thì nhỏ bé hơn rất nhiều, Phong Vương lại càng biết điều, xưa nay luôn biết cách lấy lòng Đông Phương Diệu. Mà lúc này Phỉ quốc vừa phạt Ngụy xong, các nước chư hầu đều nơm nớp lo sợ, Phong quốc hiển nhiên càng kính cẩn đích thân phái ra Thái tử Phong Tức đến Hàn Chương tiếp đón sứ đoàn.
Phong Tức dung mạo bình thường khó được chính là nhanh nhẹn, nhiệt tình. Đừng nói là Thương Nguyệt, hắn đối với bốn người Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt cũng rất khách sáo.
Dưới sự sắp xếp của Phong Tức, cả sứ đoàn liền tiến vào ở tại phủ Thành chủ.
"Công tử, tới nơi rồi." Hoài Cẩn đứng bên ngoài xe ngựa thấp giọng nói.
Thương Nguyệt đang định tiến vào phủ Thành chủ chợt dừng lại. Nàng khẽ ngoái đầu.
Một bàn tay mảnh khảnh, từng ngón thon dài vươn ra vén rèm gấm lên,
Y vận một thân gấm bào màu trắng, lưng đeo đai bạch ngọc, tóc đen buộc thấp để lại hai cọng tóc mai, phía sau xõa dài. Một đôi mắt phượng lạnh nhạt, sống mũi cao thẳng, bạc môi phơn phớt. Rõ ràng là một nam tử thế nhưng đứng đó lại khiến thiên địa thất sắc, mỹ mạo như vậy khó trách khiến cả Phượng Bích thành khóc than vì y.
Úc Huyên bước xuống ngựa, tầm mắt vừa vặn dừng trên người Thương Nguyệt.
Hôm nay nàng vận cẩm bào màu đỏ, tóc như trước buông thõng đơn giản mà phóng khoáng. Mày khói tinh tế, phượng mâu ánh cười, từng nét mắt, nét môi đều giống như thiên địa chạm khắc, hoàn mỹ vô khuyết. Dáng bộ nàng ngả nghiêng nhưng phối hợp với dung mạo kia lại khiến nàng toát lên vẻ mị hoặc, kiều diễm.
" Đồng hành mấy ngày, nay mới có diễm phúc được diện kiến Úc Huyên công tử." Thanh âm nàng không cao không thấp, nụ cười nhàn nhạt.
Úc Huyên thong dong đi tới, giọng y trầm nhẹ lắng đọng, nếu thấp một chút liền mất đi vẻ thanh nhã, cao một chút lại không đủ cương thương, như vậy vừa vặn: "Úc Huyên tham kiến vương gia." Y dừng một chút: " Vừa ra khỏi Phượng Bích thân thể thần liền không khỏe, không thể sớm bái kiến vương gia, thỉnh vương gia trách tội."
Thương Nguyệt liếc nhìn hắn một cái rồi phất tay, tủm tỉm cười: "Úc Huyên không cần đa lễ, thân thể ngươi không khỏe, tốt nhất nên dưỡng kỹ một chút, đừng để bệnh thêm nặng." Nói xong liền phân phó Phong Tức chuẩn bị thêm vài y quan đưa đến cho Úc Huyên.
Úc Huyên đa tạ nàng một tiếng rồi lạnh nhạt đi vào phủ Thành chủ.
Thương Nguyệt nhìn theo bóng y, khóe môi không nhịn được mà hiện lên một tia chế giễu.
"Vương gia, tại sao ngài lại làm khó Úc Huyên công tử a?" Thanh Thủy nhăn mặt hỏi.
Thương Nguyệt cười nhẹ: " Ngươi thấy ta làm khó hắn chỗ nào?"
Thanh Thủy cắn cắn môi: " Ngài biết rõ công tử không có bị bệnh còn phái nhiều y quan đến chỗ hắn như vậy không phải làm khó sao." Nàng ta nói, thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Thương Nguyệt nhướng mày: "Chính ngươi còn biết hắn giả bệnh vậy mà năm ngày qua hắn thà chết dí trong xe ngựa cũng không ra ngoài bái kiến ta, ngươi còn nói đỡ cho hắn?"
Thanh Thủy ấp úng: " Ngài ấy là ưu thương a..."
" Ưu thương?" Thương Nguyệt chợt nheo mắt. Lẽ nào Úc Huyên thật sự nghĩ Đông Phương Diệu chịu buông tha cho hắn? Nếu như vậy Úc Huyên hắn càng phải mở tiệc ăn mừng, còn ưu thương cái gì!
" Ngươi yên tâm, không ai mang Úc Huyên công tử của các ngươi đi được đâu." Thương Nguyệt cười mỉa.
Trăng đêm treo cao
Thương Nguyệt nằm trên chõng tre nhìn hướng ra bầu trời bên ngoài mãi đến giờ Hợi vẫn không ngủ được.
Đương lúc này, tiếng cầm từ đầu vang lên.