Thiên Hạ Chi Tranh: Hồng Nhan Mộng

Thanh âm Úc Huyên thản nhiên, giống như thiên hạ này có trở nên thế nào đi nữa hắn vĩnh viễn đều sẽ bình thản như vậy: “ Thứ nhất, là bước chân. Úc Huyên mặc dù tay trói gà không chặt nhưng cũng biết bước chân của sát thủ và quân binh khác nhau rất nhiều. Vả lại các ngươi thời điểm lao lên còn đợi hiệu lệnh từ người khác chứ không tùy ý như sát thủ.” Hắn bước chân lên: “ Nếu đã là quân binh vậy các ngươi là quân binh nơi nào? Thời điểm các ngươi di chuyển mặc dù nhỏ nhưng đều phát ra tiếng lục lạc. Theo như ta biết chỉ có nam tử Bắc Phong quốc mới đeo lục lạc dưới chân, từ lúc ba tuổi sẽ phải đeo tới tận khi chết mới thôi.” 

Thương Nguyệt không nhịn được nhìn Úc Huyên thêm vài lần. Không nghĩ tới tâm tư người này lại tinh tế đến như vậy. 

Hứa Du kinh ngạc: “ Vậy làm sao ngươi biết ta là Hứa Du? Bắc Phong quốc cũng không phải chỉ có mình ta.” 

Úc Huyên bỗng cười nhẹ một tiếng: “ Thiên hạ ai mà không biết Bắc Phong Vương muốn trừ khử Hứa Du tướng quân từ lâu. Lần này sao nỡ bỏ qua cơ hội tốt như vậy.” 

Hứa Du nghe vậy không có phản bác mà cười to: “ Ha ha, thiên hạ đệ nhất kỳ tài!”  

Ngụy Văn quốc sụp đổ mặc dù là Thành Vương thống quân nhưng ai mà không biết Phỉ quốc phát 20 vạn binh, sụp đổ là điều tất yếu. Vậy tại sao Bắc Phong Vương phải phái hắn đi ám sát Thành Vương? 

Giết được Thành Vương đối với Bắc Phong quốc không có lợi gì lớn, Phỉ quốc ngoài Thành Vương không phải còn Nghi Vương, còn vô số đại tướng? Không giết được Thành Vương thì sao? Hắn bị bắt thì sao? 

Hắn từng nghĩ, nghĩ rất nhiều nhưng mọi kết quả đều sẽ quy về 1 điểm, hoàng thượng muốn hắn chết! 

Ha ha, quân muốn thần tử, thần có thể không tử? 

Úc Huyên nhìn Hứa Du, đáy mắt ánh lên một loại thương cảm: “ Thiên hạ loạn lạc, tướng quân hà tất phải cố chấp.” 

Hứa Du bi thương cười: “ Thiên hạ rộng lớn, minh chủ khó tìm.” Bỗng hắn phất tay để hắc y nhân lui ra tạo thành một con đường: “Mời.” 

“Tướng quân...” Một vị thuộc hạ của hắn mở miệng. 

Hứa Du lắc đầu, nói: “ Người này không thể giết.” Hắn lại làm tư thế thỉnh. 

Úc Huyên phức tạp nhìn Hứa Du, nói: “Úc Huyên nợ tướng quân một mạng, sau này nếu tướng quân có việc cần tương trợ cứ đến tìm ta.”  

Con đường hoa đào vẫn đẹp đẽ như trước song tâm trạng đã không còn như cũ. 

“ Ngươi không sợ Hứa Du thấy ngươi nhận ra hắn sẽ giết người diệt khẩu sao?” Thương Nguyệt mỉm cười, hoa đào rơi xuống xẹt qua khóe môi nàng càng thêm diễm lệ. 

Úc Huyên lạnh nhạt nói: “Hứa Du không phải hạng người như vậy.” Dừng một chút hắn tiếp: “ Vả lại, vương gia ở đây Úc Huyên còn phải sợ sao?” Hắn vừa nói vừa thâm sâu nhìn nàng. 

Thương Nguyệt nhướng mày, có chút bất ngờ. Phải biết trong trận đánh với Ngụy Văn quốc nàng đều ở phía sau không có trực tiếp ra trận. Mà chiến thắng kia thiên hạ đều cho rằng là công lao của tứ tướng. Thương Nguyệt nàng vẫn như cũ chỉ là một bao cỏ! 

Thương Nguyệt cười một tiếng: “ Xem ra thiên hạ đều nhìn nhầm ngươi. Thiên hạ chỉ biết một Úc Huyên tài hoa mỹ mạo mà không biết ngươi còn có một thân trí lược siêu quần.” 

Úc Huyên mỉm cười, mặc dù chỉ là xẹt qua cũng khiến thiên địa thất sắc, giống như một đóa quân tử lan thanh cao mà trong trẻo: “ Đa tạ vương gia khen ngợi.” 

Hai người đi xuống tới chân núi đã thấy tứ tướng chờ sẵn, Phong Tức đứng bên cạnh bộ dạng đầy lo lắng. Phải biết sứ đoàn vừa mới tiến vào Phong quốc đã gặp thích khách, cho dù vì lí do gì thì đều sẽ khiến tình hình hai nước trở nên căng thẳng. 

“ Vương gia, ngươi không sao chứ?”Phong Tức lập tức tiến lên hỏi han. 

Thương Nguyệt nhàn nhạt nhìn hắn: “ Không sao.” Nàng từng nghĩ Hứa Du dám động thủ ở Phong quốc là được Phong Vương ngầm cho phép nhưng nhìn Phong Tức như vậy nàng liền bác bỏ suy nghĩ. Dù sao nếu nàng có mệnh hệ gì Phong quốc tuyệt không có quả ngọt để ăn. 

Một trận hữu kinh vô hiểm, Thương Nguyệt ở lại Hàn Chương thêm một ngày sau đó tiếp tục lên đường. Chuyến đi này còn có thêm Phong Tức, hiển nhiên là hắn cũng nhận được thiếp mời từ Chiêu Thương quốc. Phải biết Phong quốc chỉ là một tiếu quốc, nếu bọn hắn có thể cưới được Thải Nhu công chúa thì sẽ không phải lo sợ Phỉ quốc như trước nữa. 

Sứ đoàn đi qua thêm ba thành trì của Phong quốc sau đó theo đường thủy tiến vào Chiêu Thương quốc. Trong thất quốc, Chiêu Thương quốc tuy không giàu có như Minh quốc, binh lực không hùng mạnh như Vân quốc nhưng lại mang theo hai ngàn năm lịch sử, trải qua vô số đời hoàng đế thịnh suy khác nhau tạo ra một nền văn minh đầy phong nhã, nói thẳng ra chính là trọng văn khinh võ. 

Nhìn hai bên bờ sông Thanh Giang, Thương Nguyệt không nhịn được mà trầm trồ: “Nơi này thật sự phồn hoa.” 

Phong Tức đứng bên cạnh Thương Nguyệt, gật gù nói: “Nơi nào Thanh Giang chảy qua ắt sẽ màu mỡ, nơi nào Liêu Giang chảy qua liền có máu đổ, câu này không sai.” Hắn nhìn ngắm mặt sông rộng lớn, thương thuyền ra vào tấp nập trong mắt ánh lên sự hâm mộ. Nếu Phong quốc của hắn cũng màu mỡ được như vậy thì đời này hắn chẳng còn gì nuối tiếc. 

“ Thái tử có dự định gì không?” Thương Nguyệt chợt hỏi, đến với lần tuyển phò mã này hẳn là hắn đã chuẩn bị rất kỹ. 

Phong Tức cười nói: “Chỉ có thể cố hết sức mà thôi.” Hắn dừng một chút: “Thần dung mạo không xuất sắc, muốn văn không có văn muốn võ không có võ không giống như...” Hắn đưa mắt nhìn vào trong thuyền. 

Ai mà không biết lần tuyển phu này Chiêu Thương quốc đặc biệt gửi thiếp mời tới hai vị là Úc Huyên công tử của Phỉ quốc và Thái tử Mộ Dung Hàn của Minh quốc. Có hai người này ở đây còn ai dám tự tin chứ? 

Thương Nguyệt cười mỉm: “Thái tử cần gì phải hạ thấp bản thân? Úc Huyên cho dù xuất sắc cũng chỉ là một người bình thường làm sao sánh với Thái tử.”  

Phong Tức lắc đầu: “Thái tử cái gì chứ? Nếu đem so sánh thì một Thái tử tiểu quốc như thần cũng không bằng vương tôn quý tộc của thất đại quốc.” Tỷ như hắn và nàng, hắn vĩnh viễn phải cúi đầu xưng thần cho dù nàng chỉ là một vương gia không được trọng dụng. 

Thương Nguyệt nhìn hắn, nàng cười nhàn nhạt: “Chiêu Phong, đi, tới chỗ Úc Huyên công mượn cầm cho ta.” Nàng thản nhiên tiếp: “ Bổn vương vừa học được vài ngón, ngươi đừng chê cười.” 

Ngàn năm lẳng lặng chảy xuôi 

Người khoác lên mình bộ vũ y thêu phượng 

Ngân một tiếng thanh dài 

Lập thiên địa hồng hoang 

Rừng rực kiếp lửa đè nén mà không khuất phục 

Thân khoác sao trời đem luân hồi tái sinh 

Người khắc lên long ấn 

Xuyên qua đám mây bay lượn 

Cửu châu cùng hoang vu 

Vẩy mực, đổ trà, đập ngói, biên giới đổ máu tấn công 

Ngày ấy hoàng thương, ngựa sắt, thẳng một đường trần 

Ngủ say mặc cho đấu đá, lửa cháy lan ra 

Vết thương đau khổ dãy giụa, dẫm đạp đao thương 

Vỗ tay thề sẽ không quỳ xuống 

Chư tiên trời cao cúi đầu khen ngợi 

Sông nước hồ hải mênh mông cuồn cuộn 

Vì người nhật nguyệt vô song 

Xem giang sơn như họa 

Nghe tế thủy trường lưu 

Bắc Thần nở xuyên cuối trời 

Vận người sinh ra để hóa thành rồng 

Ngày ấy quân lâm thiên hạ 

Làm cửu châu chấn động 

Niết bàn sau khoát mang... 

Nàng ngồi trên mạn thuyền, hai sợi tóc rũ trước trán mơn mang theo gió, phất phơ lay động. Tiếng đàn thanh trong mà hào hùng, tiếng hát nàng vang ra làm lòng người chấn động. 

Khuôn mặt Phong Tức bần thần, ngày ấy quân lâm thiên hạ! Hắn có thể không? Hắn sinh ra ở tiểu quốc, phụ hoàng hắn luôn tự hào rằng người là một tiểu vương biết điều, dạy dỗ hắn cũng đều dạy dỗ làm một hoàng đế tiểu quốc thì phải như thế nào. Quân lâm thiên hạ... 

Úc Huyên không biết đã bước ra mạn thuyền từ lúc nào, hắn không khỏi ngẩn người. Người khác có thể không nghe ra nhưng hắn, hắn tựa hồ nhìn thấy thiên hạ trước mắt, nhìn thấy nàng vận phượng bào quân lâm thiên hạ! 

“ Hay! Hay lắm!” Tiếng đàn vừa dứt, Thương Nguyệt chợt nghe một đạo thanh âm thanh mỹ từ đâu vang lên, giống như tiếng ngọc được thiên địa trau chuốt. 

Lúc này Phong Tức cũng giật mình, không biết từ lúc nào đã có một chiếc thuyền lớn vô cùng xa hoa chạy theo sát bên thuyền bọn họ. Hắn nhìn người trên thuyền không khỏi ngẩn người. 

Y vận một bộ gấm bào màu đỏ rực, từng đường thêu bằng chỉ vàng tinh tế, kỹ càng. Y đeo đai lưng hồng ngọc điêu khắc một đôi song long chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết là cực phẩm hồng ngọc. Người này tóc xõa tung, một đôi mày kiếm kéo dài sắc nét như thiên địa vẽ nên, phượng mâu hẹp nhỏ, tỏa sáng, mũi cao như điêu, môi bạc phơn phớt hồng làm lòng người ngứa ngáy. Y chỉ tùy ý đứng đó liền như thu hết sự chú ý của thiên địa, rực rỡ như vậy, đẹp đẽ như vậy. Rõ ràng là một nam tử lại khiến người nhìn qua không dám rời mắt! 

So sánh với y, Úc Huyên vẫn vận bạch y, trong trẻo đạm mạc. Một người giống như đóa quân tử lan xa cách thế nhân, một người lại phồn hoa cao ngạo. Úc Huyên nhếch môi cười thiên địa thất sắc, người kia cười lên lại rạng rỡ như muốn đánh sụp thiên hạ! 

Phong Tức vội vàng: “ Tham kiến Thái tử!” Ngươi là Thái tử lại tham kiến Thái tử đây là chuyện buồn cười cỡ nào? 

Mộ Dung Hàn không để ý đến Phong Tức hắn dùng khinh công đáp qua mạn thuyền bên Thương Nguyệt, rạng rỡ: “ Ngươi là người phương nào? Có muốn vào Minh Cung của cô tấu nhạc không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui