Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Long quân gật gật đầu, liền làm theo lời kỳ lân, lên mặt nói với Thu Sắt nói: “Lại đây dìu ta.”

“A?” Thu Sắt hơi hơi sửng sốt, bị long quân nhìn từ trên cao xuống miệng kinh ngạc một chút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy long quân khí độ ung dung, khí phái đế vương một phương, đôi con ngươi có chút lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm, khiến hắn không chỗ nào che giấu. Giờ phút này, long quân vươn tay áo, bảo hắn nâng. Thu Sắt lại cúi đầu, vâng lời, yên lặng kéo mép áo dìu cánh tay hắn, nhìn như nhu thuận, trên mặt không lộ ra chút biểu tình nào.

Kỳ lân cùng long quân một trước một sau tiến vào trong đại điện tráng lệ, Thu Sắt vẫn luôn cúi đầu, dùng tư thái đoan chính nâng long quân khoát lên cánh tay hắn.

Từ cửa đại điện đi vào đi ngược lại không có gì không ổn, không ngờ khi đi lên bậc thang kia, trọng tâm của long quân khẽ nghiêng, thế nhưng đem sức nặng cả nửa thân thể áp lại đây, Thu Sắt trong lòng hơi hơi trầm xuống, chỉ là dùng sức giúp đỡ, một chút biểu tình cũng không lộ ra.

Bên trong đại điện có rất nhiều tiên nhân đã đến, trong đó không thiếu bộ vương các tộc, nhìn thấy kỳ lân đi vào, những người này cũng đều sôi nổi hành lễ, kỳ lân cũng giới thiệu long quân với mọi người. Mọi người cũng lấy quy cách đồng dạng chào hỏi long quân, long quân theo bản năng muốn ôm quyền đáp lễ, bị kỳ lân im hơi lặng tiếng giẫm chân, bảo hắn không cần đa lễ.

Long quân nháy mắt, phản ứng cực nhanh, ngạo nghễ đáp: “Mọi người miễn lễ.”

Quả nhiên không hổ là tư thế của đế vương long tộc! Chúng tiên đều bị phong thái uy phong lẫm lẫm, dáng vẻ trang phục cực kỳ hoa lệ của long quân làm thán phục không thôi. Thì ra chỗ ngồi của long quân, ở phía trên kỳ lân, kỳ lân an bày vị trí cho hắn là ở lân tòa.

Giờ lành đã đến, chúng tiên đều đã đến đông đủ, từng trận trận vang vọng chín tầng mây, báo hiệu sự kiện họp mặt lần này. Long quân nhẫn nại ngồi chờ, thuận tiện quan sát tân khách bốn phía, chỉ thấy đối diện là một loạt ghế ngồi, có tiên ông râu dài, có võ sĩ Khổng Võ, có tiên nữ linh nghi… Quả nhiên nhiều tiên nhân, không khác gì đại hội dưới võ lâm nhân gian.

Loại sự kiện này, khẳng định sẽ có người lén lút ngầm ký hiệp ước lập bang kết phái, khiến cho người cảm thấy mất tự nhiên. Long quân tâm cơ phát tác, một bên dựa vào cử chỉ động tác trên mặt các tiên nhân mà phân loại, ở trong lòng suy nghĩ người nào có thể mượn sức có thể làm giao dịch, sau đó tưởng tượng vô số thủ đoạn mình nâng cao danh vọng thậm chí còn mưu tính vị trí thiên đế, ngoài mặt thì mặt lạnh uống trà.

Kỳ lân thật sự hiểu rất rõ đứa ngốc nhà mình, ở dưới bàn đạp hắn một cước. Ý bảo hắn đừng có mà miên man suy nghĩ.

Sau một phen hàn huyên, mở màn, thảo luận, rốt cục cũng đến thời khắc đề cử thiên đế, không ngờ một người hết sức quan trọng như tiên ông đầu tiên liền mở miệng nói: “Thiên hạ hoàng quyền, vốn dĩ do long quân quản chế, thần long đứng đầu, hiện giờ cuối cùng cũng đã hiện thế. Hôm nay tứ linh tề tụ, không bằng để long quân chấp chưởng thiên giới, khai sáng đường đi, sáng lập một thiên giới mới.”

Long quân trong lòng cảm khái, nếu như là võ lâm đại hội, hắn nhất định sẽ đứng lên khiêm tốn chối từ một hồi, sau đó dưới sự kích động khuyên bảo của mọi người, cuối cùng hắn yên tâm thoải mái bước lên đại vị. Có điều đây là thiên giới, hiểu biết của hắn rất ít, vị trí này nhất định ngồi không yên, vì thế khóe miệng hơi hơi cụp xuống, lạnh lùng nói: “Long tộc từ trước vốn không thích bị bất luận cái gì quản thúc, cái vị trí kia, bản quân cũng không để ở trong mắt. Bản quân lần này đến đây, chỉ là muốn làm chứng, đừng vội vã buộc bản quân vào bộ gông xiềng này!”

A a a a! Đây không phải là lời trong lòng thật sự của ta! Nếu muốn nói thì ta nhất định sẽ nói Tiểu Long tư lịch còn thấp, nhưng trọng trách thiên giới, người người yêu cầu, Tiểu Long nguyện ý dùng năng lực của bản thân mình giúp thiên đình phân ưu một phần, vô luận ai làm thiên đế Tiểu Long nhất định sẽ vì đại nghĩa cúc cung tận tụy vân vân vũ vũ!!!

Sau đó chen chân vào vòng luẩn quẩn quyền lực này ——nội tâm long quân (⊙⊙) vừa rồi kia mấy lời nói cứng nhắc kia không phải là lời ta muốn nói. Orz, ta nghĩ mọi người đều sẽ thích người tốt a…

Kỳ lân khổ bức nhìn hắn một cái —— Quả thật không hổ cái danh long tộc a, rốt cuộc thì ngươi mê luyến quyền lực cỡ nào a!

————————————————————————

Lúc mặt trời lặn, cuối cùng đại hội cũng chấm dứt trong niềm vui, sau khi chọn lựa danh sách ứng cử vị trí thiên đế hậu gồm có: kỳ lân, phượng hoàng, tộc trưởng thiên mục, hồ vương gần như ngang sức ngang tài, cuối cùng vẫn là kỳ lân thua tộc trưởng một phiếu. Vì vậy tộc trưởng thiên mục từ xưa tới nay có dị năng bảo hộ vinh dự làm thiên đế vị, tứ linh vâng mệnh thiên đế trở thành thánh thú tứ phương trấn giới, sau đó thiết lập ra quy luật ban đầu của thiên giới.

Kết quả này khiến các tiên nhân trên chủ đảo đều dị thường vui sướng, bái phục không ngớt, đều lo liệu chuẩn bị mở tiệc long trọng, ăn mừng thiên giới sáng lập.

Bởi vì long quân thật sự quá mức lãnh ngạo, mọi người cũng chỉ hướng hắn lễ phép kính rượu rồi chạy đi, long quân không thích nhiều lời, cũng không có biểu tình gì, khiến mọi người cảm thấy ngăn người ngàn dặm ở ngoài. Tiệc rượu vừa mới bắt đầu, uống xong ba chén rượu long quân liền lấy lý do tửu lượng kém, lạnh lùng muốn ra về.

“Đỡ ta đứng lên.” Long quân phát lệnh với Thu Sắt một mực yên lặng hầu hạ bên cạnh. Hắn ngồi lâu, rất khó giống người thường có thể thoải mái mà đứng lên, hơn nữa Tiểu Thất ở nhà đem hắn sủng quá lợi hại, loại động tác nhỏ này không đợi hắn nghĩ đến thì đã vươn tay dìu hắn rồi.

Thu Sắt nghe lời dìu hắn đứng lên —— mang hắn ra khỏi hội trường.

Kỳ lân âm thầm nhét vào tay long quân một phong thơ, đại để là bảo hắn sau khi về nhà thì chờ, ít ngày nữa mình sẽ tới. Long quân bị Thu Sắt nâng ra đại điện, bởi vì vội vã trở về, cước bộ có chút lảo đảo, bị người nghĩ là có chút say, cũng không khiến cho ai hoài nghi.

“Mang ta về tiên đảo tứ linh.” Đến địa phương vắng vẻ, long quân nói với Thu Sắt.

Thu Sắt hơi hơi mở to hai mắt —— nơi này cách tiên đảo quá xa, lấy pháp lực của hắn, qua đó cực kỳ cố hết sức, huống chi là mang theo một người cùng bay?

Không ngờ vị long quân này thế nhưng có ý làm khó dễ hắn, chính mình chẳng những không dùng phép thuật, ngược lại lần nữa thúc giục: “Ngươi còn day dưa cái gì? Không thấy bản quân đã có men say sao? Chẳng lẽ muốn bản quân qua đêm ở đây sao?”

Thu Sắt cắn cắn môi, nắm chặt nắm tay, cuối cùng vẫn phải hành lễ đáp: “Vâng, tiểu nhân gọi mây.” Sau đó thế nhưng dùng toàn lực triệu hoán đám mây, chở hai người bay tới tiên đảo. Có điều pháp lực Thu Sắt làm sao so được với thánh thú kỳ lân, tốc độ tự nhiên chậm không ít, long quân không rõ cho nên còn nói: “Mau lên một tý.”

Thu Sắt cắn răng, lại không tiếc hao tổn tiên nguyên tăng tốc, đến khi tới tiên đảo, thế nhưng trước mắt biến thành màu đen, cảm thấy máu nóng vọt tới cổ họng, bị hắn ương ngạnh nuốt xuống. Lúc này sắc trời đã tối, long quân nhìn không rõ sắc mặt tái nhợt của hắn, thế nhưng nói: “Vừa rồi nhiều người, ta chưa kịp nói cho kỳ lân là ta sẽ ở chỗ này, một lát ngươi lại trở về một chuyến, chuyển lời cho hắn.”

“Phải truyền trong đêm nay sao?” Thu Sắt biết mình mới vừa rồi thúc dục pháp lực quá nhanh, đã bị nội thương, nếu là còn mạnh mẽ bay nhanh, không thể không hộc máu.

“Đương nhiên.” Long quân không biết thương cảm chút nào, trả lời như đinh đóng cột. Lập tức đáp lời hắn.

“Vâng.” Thu Sắt cúi đầu đáp ứng, “Long quân… Ngươi không ở tiên đảo, muốn tới nhân giới sao?”

“Ừ, ở nhân giới ta có một số việc, ngươi không cần đi theo.” Long quân không nghĩ ở trước mặt Thu Sắt lộ ra nguyên hình ấu long, nhân tiện nói: “Ngươi đi nhanh đi a.”

“Vâng…” Thu Sắt cắn răng quay đầu, lần thứ hai liều mạng bay trên trời.

【 Dưới tình huống rồng con không hay biết, hàng này đã ngồi vững ở ngôi vị quỷ súc.

Mệt cho hắn vẫn luôn lấy tự nhận mình là ôn nhu công. 】

——————————————————————————

Từ thiên giới trở về, đêm đã khuya, Tiểu Thất cuối cùng tới trông thấy rồng con bay trở về. Giờ phút này đại quân đã ra khỏi thành, tạm thời đóng quân trong một thôn nhỏ. Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ ở trong một ngôi nhà bỏ hoang, ngụ ý tỏ vẻ Nguyên soái không muốn quấy nhiễu cuộc sống của dân chúng. Sau đó Khanh Ngũ khôi phục hình người vừa ăn bữa ăn khuya vừa kể cho mọi người nghe trải nghiệm của hắn tại thiên giới, mọi người nghe vô cùng hứng thú.

“Ngũ thiếu, ngươi nói ngươi kiếm được một người hầu trầm mặc ở trên thiên giới?” Tiểu Thất ngược lại để ý cái này.

“Ừ, là một cái tên có chút không được tự nhiên. Nhưng rất nghe lời.” Khanh Ngũ nhớ lại Thu Sắt.

Tiểu Thất bĩu môi: “Hừ!”

Vì thế Khanh Ngũ buổi tối buông mành, dùng lời ngon tiếng ngọt đi dỗ Tiểu Thất nhà mình. Nhưng lời ngon tiếng ngọt chưa nói được một nửa, Tiểu Thất đã mềm nhũn dễ bảo, tỷ như lần này Khanh Ngũ còn chưa kịp khen ảnh vệ nhà mình mấy lời hay, Tiểu Thất đã chọt chọt khuôn mặt của hắn hỏi: “Đi tới thiên giới lâu như vậy, thắt lưng với chân của ngươi có thể chịu được sao? Ta mát xa chân cho ngươi! Kỳ lân thật là xấu! Biết rõ ngươi đi đứng bất lợi, còn bảo ngươi giả mạo người bình thường! Ngày ấy chắc phải chịu tội nhiều lắm! Lần sau nếu đi, trực tiếp ngồi xe lăn đi! Quản tới việc hắn mất mặt hay không làm gì!”

——————————————————————

Sáng sớm, hổ con sau khi nhậm chức Đại tướng quân ở trong sân ngủ say, hổ con vừa mở to mắt, thấy rõ người tới sợ hãi tới độ nhảy lên, dựng lông mao hét to: “Ngươi là ai a!!!!!!!!!!”

“Khanh Ngũ.” Giọng nói của Long quân so với Khanh Ngũ ôn nhu như nước kia lạnh lùng hơn rất nhiều, bộ dáng cũng hoàn toàn khác biệt, khiến lão hổ lần thứ hai ngao ngao gọi bậy.

Lão hổ thở hổn hển mấy hơi, rốt cục hừ lạnh: “Ngươi có thể hóa nguyên hình rồi?”

“… … Dù sao ta muốn hỏi ngươi một chút, cái này dùng làm cái gì?” Long quân cởi ngọc bội bên hông xuống hỏi hắn.

“Pháp khí của ngươi a! Ngươi hỏi ta ta làm sao biết!!” Hổ con khổ bức nhìn hắn.

“Pháp khí, là dùng làm cái gì?” Long quân nhíu mày hỏi.

“… … Ngươi coi như nó là vật trang sức đi. Dù sao không thể lấy để nấu lẩu.” Lão hổ co rút khóe miệng, lười giải thích cho hắn.

“… …” Long quân đột nhiên buông tay ra, ngọc bội rơi xuống mặt đất, lão hổ theo bản năng duỗi vuốt đón lấy, ai ngờ ngọc bội lại tự động trở về bên hông long quân, vẫn là cái bộ dáng nguyên bản kia.

“Chống trộm à?” Long quân hiểu sơ sơ.

“Ngươi là đồ ngu chắc…” Hổ con = =

Vì thế, ngọc bội long quân từ xưa đến nay khai phá được công năng thứ nhất là sau khi quăng bỏ sẽ tự động phục hồi như cũ, hơn nữa còn có thể chống trộm.

“Hơn nữa ngươi xem, không cần lau cũng rất sạch sẽ trong suốt sáng bóng, ném vào trong bát mực cũng rất nhanh tự động sạch sẽ trở lại.” Long quân cầm qua cho hổ con nhìn, “Nhìn phẩm chất này có thể là loại ngọc vô giá, a! Ta nghĩ, thời điểm không có tiền có thể đem tới tiệm cầm đồ đổi tiền, sau đó tự nó sẽ trở lại.” Rồng bộ vuốt đột nhiên nảy sinh ý tưởng kỳ quái.

Hổ con = =

Được rồi, rồng bộ vuốt ngươi lần thứ hai ngươi nghiên cứu cái mới trong giới hạn cuối của tiên linh thành công rồi đó.

Hổ con mặc kệ hắn, dùng móng vuốt ôm đầu tiếp tục ngủ.

Ngươi tự mình chơi đi, bộ vuốt ngu ngốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui