Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

“A, dị năng của rồng sao? Ha!” Ma đế cười cười, nhưng trong lòng không thể không một lần nữa đánh giá lại vị long quân này. Không ngờ chén rượu thứ hai gần môi, thế nhưng sớm đã hóa thành ngưng băng, Ma giới hàng năm khô ráo nóng bức, tự nhiên lại đóng băng, ma đế khẽ mở to hai mắt, nhìn về phía long quân, chỉ thấy vị long quân càng phát ra khí độ cao hoa, nhìn hắn khẽ vuốt cằm mỉm cười: “Mời.”

Nụ cười mỉm băng tuyết trong trẻo khuynh quốc, thế nhưng khiến cho ma đế hoảng hốt, hắn khẽ nắm tay khiến cho nước trong chén ngưng tụ rót vào trong bụng lạnh lẽo thấm tâm, tựa như vị long quân trước mắt.

“Ha ha ha… Khá lắm long quân, tương lai nếu như có cơ hội sẽ cùng ngươi chiến một trận, nhất định cực kỳ thú vị.” Ma đế xem chừng cực kỳ vừa ý long quân.

“Chỉ cần hai giới thiên ma an khang hòa bình, cái cơ hội kiểu này sẽ không phát sinh, bản thân Tiểu Long ngược lại hy vọng cùng bệ hạ ký kết hữu nghị, mà không phải là chiến thư.” Long quân bình tĩnh đáp.

“A Ngươi đúng là người thuyết ngôn nhất đẳng mà.” Ma đế nhắm mắt lại, xem chừng vị long quân này như người lạnh lùng như ấn tượng ban đầu. Kì thực là một tên nội tâm cực kỳ có tâm cơ, càng lúc càng thú vị. Vì thế hắn nói: “Xem ra ngươi đến tìm tên nô bộc kia, kì thực là vì muốn gặp trẫm, giúp ngươi mở đường lập uy đi, long quân, tâm tư của ngươi, thật sự là thâm trầm a!”

“Ma đế quá lo lắng, Tiểu Long chẳng qua là khẩn cầu ma đế thả người thôi, dù sao Thu Sắt chính là thủ hạ của Tiểu Long, Tiểu Long tuyệt đối không muốn buông tha bất luận mỗi một người bộ hạ.” Long quân đáp.

Lão hổ bi thúc phát hiện mình không thể chen miệng vào orz

“Ha, được rồi, trẫm cũng không có ý dùng một tên tiên nô để làm khó dễ ngươi, loại thủ đoạn này, trẫm cũng không thèm dùng. Tên tiên nô chính là do con ta bắt đến, ngày khác, ta sẽ để tiểu nhi tới cửa thỉnh tội, tuyệt không nuông chiều.” Ma đế cam đoan.

Vì thế long quân khẽ khom người đáp lễ: “Vậy Tiểu Long không làm phiền.”

Lúc này, hồ ly đã đi theo mấy người hầu Ma tộc tới địa lao dẫn Thu Sắt trở về. Thì ra Thu Sắt bị vương tử nhân lúc loạn bắt đi, vị vương tử kia thích tư sắc băng thanh của hắn, cố ý đùa giỡn, lại bị Thu Sắt tát cho một bạt tai.

Vương tử giận dữ, khóa hắn trong địa lao dùng hình, giờ phút này trên người thương tích chất chồng, hơn nữa nội thương lần trước cả người đang hấp hối. Lúc Thu Sắt bị hồ ly cõng đến đại điện, ánh mắt long quân hơi đổi, ma đế cũng không ngờ được con mình thế nhưng lại ngu ngốc như thế, động tới người của long quân. Đành phải nói: “Người tới, mang tới hắc ngọc cao đưa tới cho long quân, kêu tên nghiệt tử kia ở hậu điện diện bích phạt quỳ, đợi xử phạt.”

Long quân nhận lấy thuốc mỡ, liền để lão hổ dìu hắn đứng dậy, sau khi cáo từ dời bước có chút lảo đảo nhờ lão hổ nâng ra khỏi điện.

Ma đế nhịn không được hỏi thăm: “Long quân rượu còn chưa thấm, làm sao liền say?”

“Là do chân thọt mà thôi.” Long quân nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu, không thèm xoay người, mặc lão hổ đỡ mình ra đại điện, tuy cước bộ phù phiếm thế nhưng sống lưng lại thẳng tắp. Ma đế hơi sửng sốt, nhìn chăm chú bóng lưng của hắn thật lâu, thẳng đến tận khi thân ảnh biến mất khỏi tầm mắt của mình cũng chưa hoàn hồn.

Đường đường là long quân, chân lại thọt. Một người nam tử khí khái băng ngọc, tâm tư kín đáo, hoàn mỹ không tỳ vết, thế mà lại là một người có tật ngay cả đi đường cũng không tiện, trách không được hổ quân lại vì hắn đỡ một kích vừa rồi của mình. Ma đế trong mắt không khỏi hiện lên một tia tiếc hận.

Khanh Ngũ đem hắc ngọc cao của ma đế cùng Thu Sắt giao cho tiên đảo tỳ nữ, lão hổ nói Thu Sắt có nội thương không nhẹ, chỉ sợ sẽ rất mất nhiều ngày không thể rời giường.

“Thật là xui xẻo, nhiều người như vậy cố tình lại bắt hắn.” Khanh Ngũ nhìn nhìn Thu Sắt trên giường, cho dù đang hôn mê nhưng biểu tình vẫn cứ quật cường như thế, mày nhíu chặt. Sau đó Khanh Ngũ đột nhiên phát hiện, kiến trúc tiên đảo bọn họ xây dựng là long cung.

“Là điền sản của ta à?” Bộ vuốt vòng vèo hỏi lão hổ.

“Đúng vậy, mỗi người trong tứ linh đều có một tòa cung điện.” Lão hổ đáp, “Có điều nằm phân tán ở chung quanh hòn đảo mà thôi.”

Sau kín tỉnh dậy, trăng sáng như sương, chiếu vào trên người mình. Bị tiên thương tra tấn, thế nhưng dấu vết biến mất không thấy bóng dáng, nội thương dường như cũng được điều trị, không hề khiến hắn cảm thấy trầm trọng.

Thu Sắt mờ mịt nhìn quanh bốn phía, nơi đây thế nhưng không phải địa lao, trái ngược lại hình như là…?

“Thu Sắt, ngươi tỉnh rồi.” Một người tỳ nữ đẩy cửa tiến vào, đưa thuốc cho hắn.

“Sao ta trở về rồi?” Thu Sắt suy yếu hỏi.

“Là long quân một mình tiến vào Ma giới, giao tranh với ma đế mang ngươi về. Nghe bọn họ kể cực kỳ phấn khích, hiện giờ đã lan truyền khắp thiên giới rồi đó!” Tỳ nữ đối với long quân cực kỳ sùng bái, trong giọng nói khó nén hâm mộ ý.

“Chỉ vì tìm ta sao?” Thu Sắt nhịn không được nắm chặt vạt áo trước của mình, “Chẳng lẽ hắn… không phải vì tìm lý do để gặp ma đế?”

“Ừ, có thể nói thế! Có điều long quân thật sự quá lợi hại, thế nhưng có thể làm ma đế á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nghẹn trong bụng! Ai, có điều không ngờ, long quân chủ thượng lại có tàn tật, ngày ấy tại tiên hội, mọi người đã nghị luận sôi nổi, xem ra quả thật không giả.” Tỳ nữ cảm thấy đáng tiếc, “Ai, long quân đẹp lại cường đại như thế, vì sao cố tình lại tàn tật chứ?”

“Chân của hắn… không thuận tiện…” Thu Sắt cúi đầu, ngày ấy ở tiên hội, hắn đã phát hiện, “Long quân tới nhân gian rồi sao?”

“Ừm, hắn bảo ta chăm sóc cho ngươi sau đó đi với hổ quân rồi, hình như bọn họ muốn hợp lực trừ khử chiến loạn ở nhân gian, cho nên gần đây rất bận. Tuy long quân mặt ngoài lạnh như băng, kỳ thật rất nhân từ! Ta nghĩ, nhất định là hắn không trọn vẹn khiến cho nội tâm của hắn thống khổ, cho nên mới sẽ tránh người ngàn dặm đi…” Tỳ nữ nói.

Đúng vậy, người nội tâm lạnh lùng băng giá băng, so với những kẻ giác tâm cơ rất khôn khéo, lãnh tĩnh tàn khốc. Trong mắt của hắn, chỉ có quan hệ lợi hại.

Thu Sắt yên lặng nhìn cánh tay của mình, ngày ấy, hắn dựa vào chính mình, tập tễnh bước đi. Tình cảnh ấy còn rõ ràng ở trước mắt, một người cường đại như vậy, nhưng không thể dùng năng khuếch trương, đây đối với cái người cao ngạo như hắn mà nói là sự trào phúng lớn nhất mà thượng thiên ban tặng đi.

Nội tâm của hắn không cam lòng, dường như từ cặp mắt lạnh như băng kia tản mát. Rõ ràng cao quý hơn người, nhưng trong cặp mắt kia lại ẩn chứa sự yếu ớt quật cường cùng tự ti như vậy.

Cố tình người nam nhân vô tình mà lại tự cho mình rất cao ngạo ấy, trong lúc hắn hôn mê một ngày một đêm không ngừng thoáng hiện trong mộng. Từ sự kiện trên thiên giới từ xa xa thấy hắn cùng kỳ lân tiên quân đồng thời xuất hiện, chỉ trong chớp mắt kia, hắn đã bị người nam nhân này hấp dẫn, không thể dứt ánh mắt ra. Biết rất rõ ràng hắn không phải là thật tâm cứu mình, nhưng dù sao, hắn đã vì một tiên nô mà một mình tiến vào Ma giới, thậm chí không tiếc bại lộ khuyết điểm của chính mình.

Trong lòng đắng chát, hắn có thể tưởng tượng ra tình cảnh ấy, lúc nam nhân kiêu ngạo kia dùng đôi chân vô lực mà hắn thống hận, ở trước mặt ma đế nhấc từng bước một, khi ấy trong lòng phẫn nộ lắm đi? Hắn, nhất định hận chết gã tiên nô vô dụng như mình nhỉ?

Từ nay về sau, trong tim của hắn, có phải sẽ không quên một tiên nô tầm thường, tên là Thu Sắt hay không?

Như vậy, cũng không tồi đâu. Thu Sắt cười khổ một tiếng.

Nửa đêm, Thu Sắt lặng lẽ rời giường, phủ thêm quần áo đi vào sân trên. Hắn nhớ rõ, long quân từng căn dặn mình, nhắn kỳ lân tiên quân tới nhân giới tìm hắn, bàn bạc quân tình, xem ra giờ phút này long quân hẳn là ở chỗ này đi?

Tuy nghĩ đến tác phong bá đạo kia của hắn, trong lòng liền ẩn ẩn đau, tuy trên người vết thương còn chưa khỏi hẳn, nhưng Thu Sắt không thể nhịn được muốn đi gặp hắn một lần.

Bởi vì, nam nhân kia yêu cầu giúp đỡ. Câu nói đầu tiên khi hắn nhìn thấy mình, chính là gọi mình dìu hắn.

Câu nói kia, khắc thật sâu vào tâm của hắn. Danh thiếp, hắn bảo mình giao cho kỳ lân tiên quân, khối bài tử kia bị y nắm chặt trong tay, không biết đã tinh tế vuốt phẳng bao nhiêu lần.

Khanh Thục Quân.

Đó là tên của long quân.

Khanh Thục Quân.

Khanh Thục Quân.

Thu Sắt ở trong lòng phản lặp đi lặp lại hòng nhớ kỹ cái tên này.

“Đi trải cái này đi.” Khanh Ngũ dùng tư thái của một vị long quân đem ngọc bội bên hông giao cho Tiểu Thất.

“Ngươi là ai a!!!!!” Tiểu Thất hóa đá nhìn hắn.

“Ngươi được rồi!!!” Lão hổ nhấc vuốt vỗ long quân.

“Ôi, biến thành cái bộ dáng này…” Tiểu Thất nâng mặt ngồi ở trước bàn đối diện với long quân, ngay cả thanh âm cũng khác với Khanh Ngũ ngày thường, khiến người cảm thấy rất có áp lực a.

Nhịn không được vươn tay, trạc trạc cái bộ mặt y như khối băng kia, nhưng dù sao cũng là Khanh Ngũ, để mặc hắn chọt cũng không nổi giận.

“Cái mao tơ này sờ thật là thoải mái…” Tiểu Thất tiếp tục sờ cần cổ của hắn, mà long quân đang cầm ngọc bội chính mình mà thưởng thức.

Ngọc bội kia cũng tản mát ra huỳnh quang màu tím thản nhiên, hình rồng, long quân nhịn không được nói: “Trên giang hồ, có một hiệu cầm đồ ngàn vạn, nghe nói đặc biệt sưu tập kỳ trân dị bảo khắp thế gian, chỉ cần ngươi có bảo vật, hiệu cầm đồ liền có thể thỏa mãn bất luận yêu cầu gì của ngươi, Tiểu Thất, có cơ hội đem ngọc bội này tới đó định giá thử xem.”

“Giọng nói này nghe thật không quen.” Tiểu Thất nghiêng đầu, “Rốt cuộc là ngươi chấp nhất đem bảo vật của mình cầm cỡ nào a? Ngươi cứ muốn nhìn ngọc bội của mình bay trở về mới được à? Ngươi không sợ người trên giang hồ chỉ thẳng vào mũi ngươi mà chửi gian thương hả!”

“Chỉ là đi định giá thử mà thôi.” Long quân đem ngọc bội sọi ngọn đèn, kỳ lân đột nhiên xuất hiện, chụp bàn tay của hắn.

“Pháp khí mà ngươi cũng có thể cầm chơi! Thật sự ấu trĩ!” Kỳ lân miệng đầy mùi rượu, đủ thấy hắn vừa mới tỉnh rượu không lâu.

Vì thế hai hàng ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu và thảo luận quân tình. Kỳ lân thật sự là tuân thủ lời hứa, thế mà tới đây giúp Khanh Ngũ bày mưu nghĩ kế.

Hai người nói chuyện suốt một canh giờ, xong xuôi kỳ lân cũng không đi quyết định cùng đi hành quân. Rồng bộ vuốt giở thủ đoạn, dứt khoát dùng bộ mặt mới cùng Tiểu Thất đi ngủ. Hai người lăn sàng đan lăn tới hơn nửa đêm, tuy thay đổi tướng mạo, nhưng trong xương vẫn là Khanh Ngũ ôn nhu kia, khiến Tiểu Thất ở dưới người tiêu hồn lưu luyến không thôi.

Đảo mắt đã sáng sớm, Khanh Ngũ giống như thường ngày, nằm ở trên giường ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, mà Tiểu Thất rời giường luyện công từ sớm.

Bởi vì khoảng sân nhỏ hẹp, Tiểu Thất dứt khoát ra ngoài chạy một vòng, thuận tiện mang bữa sáng về cho Khanh Ngũ—— Đại Bảo đế đã dặn dò, Nguyên soái công tử sức khỏe không tốt cần phải cẩn thận chăm sóc, mở bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Cho nên phần ăn của Khanh Ngũ cực kỳ xa hoa.

Không ngờ Tiểu Thất chạy một vòng trở về, ngay khi vào sân từ khe cửa phát hiện một màn kỳ dị —— một nam tử áo xanh thế nhưng cưỡi mây từ trên trời giáng xuống, sau đó đỡ đại thụ thở dốc một chút, thở hổn hển lâu như vậy, thế cho nên Tiểu Thất cũng không kiên nhẫn chờ nữa, vì thế hắn mở cửa sau nhảy từ cửa sổ vào phòng ngủ Khanh Ngũ, đem Khanh Ngũ lay động tỉnh, nói cho hắn biết cái tên kỳ quái mới vừa nhìn thấy ban nãy.

“A?” Khanh Ngũ còn chưa tỉnh, hai mắt mê ly, nhìn qua lại có một phen phong tình mới lạ, “Chắc là tiên nô của ta đến.”

“Thế mà là hắn!” Tiểu Thất biểu tình cổ quái nhìn hắn, “Ngươi tính xử lý hắn như thế nào?”

“Thăm dò ý đồ của hắn.” Khanh Ngũ kéo kéo tay áo của Tiểu Thất, “Ngươi đi ra ngoài gặp hắn, đem hắn lừa vào đây.”

“Được.” Tiểu Thất cảm thấy trêu đùa tiên nhân là một chuyện rất thú vị. Vì thế đem bỏ lại điểm tâm, làm bộ như không chút để ý mà cầm lấy cái chổi đi ra phòng ngủ, làm bộ như dọn dẹp đình viện, sau đó “kinh ngạc” phát hiện thanh niên thanh sam đứng bên đại thụ, kinh hô: “Ngươi là ai?”

Thanh niên thoạt nhìn gầy yếu hoảng sợ, lập tức cúi đầu đáp: “Ta là Thu Sắt, là tới tìm long… à, là tới tìm Khanh Thục Quân công tử.”

“Khanh Thục Quân? Là tên của chủ nhân nhà của ta sao ngươi có thể tùy tiện gọi?” Tiểu Thất nguýt hắn một cái, “Lai lịch của ngươi là gì, dựa vào cái gì muốn gặp công tử?”

“Ta có cái này.” Thu Sắt đem danh thiếp giao cho Tiểu Thất, không ngờ bị Tiểu Thất cướp đi, khiến cho hắn muốn bắt lại cũng không thể.

“A? Ta đem cho công tử xem, ngươi chờ chút.” Tiểu Thất giả dạng chạy vào phòng ngủ, sau đó gọi hắn, “Ngươi vào đi, công tử gọi ngươi.”

Thu Sắt tim đập như sấm, chỉ cảm thấy dưới chân bay bổng, vô tri vô giác bước vào cánh cửa kia, vừa vào cửa lại không phát hiện thân ảnh tuyết y rung động lòng người kia, chỉ thấy có một vị công tử văn tĩnh tóc dài buông xuống đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn.

“Long quân?” Thu Sắt cả kinh, dựa vào một chút long khí hắn mới đoán được thân phận của hắn.

“Ngươi tới làm cái gì?” Giọng nói của Khanh Ngũ khác hẳn với vị long quân cao ngạo kia, Thu Sắt nghe vào trong tai lại cảm thấy thật kỳ dị.

“Ta… Ta là tới cảm tạ ân cứu mạng của long quân…” Thu Sắt cúi đầu. Hoặc là nói, chỉ là muốn gặp hắn một lần.

“Ngươi không cần khách khí, ngươi là thuộc hạ của ta, ta không cứu ngươi, ngược lại sẽ trở thành trò cười thiên hạ.” Khi hắn nói lời này, cũng không thèm nhìn y một cái, quả nhiên là trước sau như một.

“Thu Sắt… Hẳn là người tùy thị bên cạnh long quân… Khụ khụ…” Không thể ức chế tiếng ho khan lao ra yết hầu. Y muốn ở bên cạnh hắn, nhưng cảnh vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ, máu tươi cũng không thể khống chế từ khóe miệng chảy ra.

Ý thức, dần dần phiêu tán… …

“Này, nguyên hình của Thu Sắt cũng là mao hàng à? Là mao hàng thì giữ lại nuôi.” Giọng của rồng bộ vuốt.

“Ngươi nhìn mà đoán không ra sao? Hắn là phàm nhân tu tiên, nguyên hình chính là người a.” Thanh âm của lão hổ.

“Bị nội thương quá nặng, may mắn là ta mang theo chút dược vật theo.” Giọng của kỳ lân.

“Dùng ngọc bội của ta thử xem!” 【 hăng như uống máu gà 】

“Ngươi biết dùng sao?” 【 Lườm 】

“Không biết nhưng là có thể thí nghiệm thử xem!” 【 tiếp tục uống máu gà 】

“Ngươi vẫn là cầm chơi đi…” 【 Lườm 】

“Đừng phiền, đứng qua một bên định giá đi. Ngoan.” 【 vỗ bả vai 】

Đây là… ác mộng sao… hình như y nghe được đoạn đối thoại kỳ quái… ý thức của Thu Sắt tiếp tục phiêu tán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui