Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

“Nói chuyện gì? Mà nói chuyện lâu vậy.” Thấy ba người quay lại, Khanh Ngũ hỏi thăm.

“Không có gì.” Tiểu Thất cúi đầu, không cho hắn thấy hốc mắt mình đã đỏ lên—— nhưng mà vừa nghĩ tới lời Triệu Thanh nói, lại nhịn không được trong lòng bi thương.

“Không có gì, chỉ là phân phó hai người bọn họ cách thức phối thuốc thôi.” Triệu Thanh đáp.

Khanh Ngũ con ngươi lành lạnh sâu thẳm nhìn ba người, rồi mới nói: “Ừ, nếu hộ pháp kê phương thuốc, vậy việc khám và chữa bệnh tạm ngưng một tý, giữa trưa ta với đường chủ Phân đường Giang Nam có việc cần phải nói với nhau, hai vị hộ pháp xin cứ tự nhiên.”

“Ngươi không thể đi!” Tiểu Thất thốt ra, sợ rằng Khanh Ngũ xảy ra bất trắc —— thân thể đã bệnh thành như vậy, còn chạy loạn cái gì!

“A? Ta sao lại không thể đi?” Khanh Ngũ ngạc nhiên nói.

Triệu Thanh thì bình tĩnh hơn nhiều: “Ta và Ngũ thiếu cùng đi tới gặp Đường chủ đi, dù sao ta cũng là khách nhân tới đây quấy rầy.”

Có Triệu Thanh làm bạn, Tiểu Thất mới yên tâm chút, nói: “Ta đây cũng đi cùng.”

“Ừm?” Khanh Ngũ cảm giác kỳ lạ, nhưng cũng không có hỏi.

Tiểu Thất thì vẻ mặt vẫn luôn hoảng hốt, hắn không cần lần thứ hai mất đi người quan trọng của mình, mà ngay cả thời điểm giúp Khanh Ngũ đẩy xe lăn, tay đều đang phát run.

Đường chủ tự nhiên biết chuyện mấy ngày trước đây Khanh Ngũ bắt miếu chủ Hồng miếu, lời nói với Khanh Ngũ so với trước cung kính không ít, lại gặp được hộ pháp Triệu Thanh danh chấn võ lâm ngày xưa, càng có chút khiếp sợ, thế nhưng liền thương nghị cùng với Khanh Ngũ một việc trong phân đường, trước đó, bọn họ chưa bao giờ để cho Khanh Ngũ quản dù chỉ là việc nhỏ.

Khanh Ngũ thì mỉm cười, nói: “Thật có lỗi, đã nhiều ngày nay thân thể ta có chút khó chịu, không thể hao tâm, việc này, Đường chủ tự mình quyết định là tốt rồi.”

Tiểu Thất nghe vậy sắc mặt càng khó coi.

“Tiểu Thất ngươi làm sao vậy?” Trên đường trở về, Khanh Ngũ thấy Triệu Thanh đi về trước, liền quay đầu hỏi Tiểu Thất đẩy xe lăn.

“Ngũ thiếu, nếu như thân thể ngươi không thoải mái, không cần cứng rắn chống đỡ, phải nói ra, vừa lúc Triệu Thanh đang ở đây, có thể giúp ngươi trị liệu.” Tiểu Thất giọng nói êm dịu, hoàn toàn khác xa ngày thường.

“Đây chẳng qua là cái cớ ta nói để từ chối thôi mà.” Khanh Ngũ nói, “Ngươi nói cho ta, Triệu Thanh nói gì với các ngươi đó?”

“Không nói gì, thật sự. Chỉ là bảo chúng ta bốc thuốc.” Tiểu Thất cắn cắn môi, lập tức nói, “Ngươi không tin ta? Hừ, muốn ta đào tim ra cho ngươi nhìn xem hay không?”

“Được rồi, ta không hỏi.” Khanh Ngũ rũ đôi mắt xuống.

Từ khi đó khởi, toàn bộ một buổi chiều, Khanh Ngũ đều bị Triệu Đại Bảo cùng Tiểu Thất gắt gao mà nhìn chằm chằm, làm hắn cảm thấy rất không thoải mái. Hai người ánh mắt hảo tưởng muốn đem hắn nhìn ra cái động dường như.

“Ngũ thiếu, có muốn lên trên giường nghỉ ngơi một chút không?” Tiểu Thất thấy hắn ngồi ở sau bàn bàn học xem sách, nhịn không được lắm miệng hỏi han.

“Hiện tại trời còn chưa có tối.” Khanh Ngũ lắc đầu.

“Cái kia… Ngươi gần đây giống như…” Tiểu Thất muốn nói lại thôi.

“Ta làm sao?”

“Gần đây thân thể của ngươi thật sự không có gì không thoải mái sao?” Tiểu Thất tới gần, ngồi trên băng ghế bên cạnh hắn.

“Không có.” Khanh Ngũ khẽ cười, “Triệu Thanh nói ta cái gì? Hắn chỉ đùa nghịch chân ta một chút, có thể nhìn ra cái gì chứ? Nói ta táo bón hay là bảo ta thối rữa? Nói cho hắn biết, đều không có, bảo hắn ít quan tâm đi, ta cũng không phải thật sự cái loại người nằm trên giường không dậy nổi.”

Tiểu Thất lại cúi đầu nhẹ nhàng nắm chặt tay Khanh Ngũ, có chút lạnh, là hàn độc gây ra sao? Không biết, hình như tay Khanh Ngũ luôn không có độ ấm, hắn còn nhớ rõ khi còn ở phòng kho của Khanh Gia bảo, bộ dáng lạnh lẽo của Khanh Ngũ—— ngươi lạnh sao? Khanh Ngũ? Thời điểm hàn độc phát tác, có phải cái lạnh này ăn vào tâm mạch hay không?

“Đừng rời bỏ ta.” Tiểu Thất nói.

Khanh Ngũ trong nháy mắt sửng sốt, không dám tin nhìn Tiểu Thất đột nhiên chui đầu vào trong ngực mình, Tiểu Thất vùi đầu ở trong ***g ngực hắn, thân hình hơi hơi phát run, trước ngực một mảnh ướt át ———— khóc?

“Đừng rời bỏ ta… Đừng rời bỏ ta… Ngươi đã nói phải làm chủ nhân ta sùng bái nhất… Ngươi không thể rời bỏ ta…” Tiểu Thất gắt gao ôm lấy eo Khanh Ngũ, khóc không thành tiếng.

Khanh Ngũ vươn tay đặt ở trên mái tóc của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu nói: “Ta chỗ nào cũng không đi, ta là người què, ngươi không mang theo ta đi, ta có thể đi tới chỗ nào chứ?”

“Đừng rời bỏ ta… Đừng đi… Đừng… Đi… Đừng… Đi…” Tiểu Thất khóc giống như đứa trẻ mấy tuổi, câu nói trong nỗi nghẹn ngào đứt đoạn.

“Ừ, không đi, không đi.” Khanh Ngũ vỗ về lưng hắn an ủi.

“Ngươi… Lên trên giường đi… Đi đắp cái chăn… Đi ôm túi giữ ấm… Ta làm ấm chân cho ngươi…” Tiểu Thất hút cái mũi, nghẹn ngào nâng đôi mắt sưng đỏ lên.

Khanh Ngũ từ trong lòng ngực lấy một chiếc khăn lụa, lau mặt cho hắn, thuận tiện dùng khăn tay nhéo cái mũi của hắn, để hắn đem nước mũi xì ra, giờ phút này Tiểu Thất ghé vào trong lòng ngực của hắn, không phát hiện tư thế này ái muội cỡ nào.

Ban đêm, Khanh Ngũ ngủ rất an ổn, Tiểu Thất thì một mực yên lặng ngồi bên cạnh trông giữ, thẳng đến bình minh cũng không chợp mắt, đương nhiên, xuất phát từ tố chất của người ảnh vệ, Khanh Ngũ cũng không biết Tiểu Thất ban đêm không ngủ.

Đêm nay, hình như Khanh Ngũ cũng không có phát tác.

Sáng sớm hôm sau, nhìn Khanh Ngũ còn chưa tỉnh giấc, Tiểu Thất sớm đã thức dậy đi vào phòng khách, chỉ thấy Triệu Đại Bảo và Triệu Thanh cũng một đêm không ngủ.

“Triệu Đại Bảo, là ai nói cho ngươi biết hoa Phản Sinh có thể giải độc tính của thiên phệ lan tâm?” Tiểu Thất hỏi Triệu Đại Bảo.

Triệu Đại Bảo nói: “Trong bản ghi chép tay mà sư phụ đưa cho ta có ghi lại, hơn nữa năm đó khi Tào Cù Duy chăm sóc Khanh Ngũ, cũng từng nói qua, có thể cứu Khanh Ngũ, chỉ có hoa Phản Sinh mười năm mới nở hoa một lần.”

“Sư phụ ta!” Tiểu Thất trong lòng khẽ động, trên đời hắn này người mà tin tưởng nhất chính là sư phụ, nếu sư phụ đã nói như vậy, như vậy mình nhất định giúp Khanh Ngũ tìm hoa Phản Sinh kia về.

Triệu Thanh thì ngồi ở một bên uống trà nói: “Đúng vậy, năm đó độc ma chế ra thiên phệ lan tâm, nghe đồn thiên phệ lan tâm đã bị nguyền rủa, mỗi một lần hiện thế chắc chắn đi kèm với nỗi đau đứt ruột đứt gan, trăm năm trước người yêu của Vô Tâm y thánh chết bởi thiên phệ lan tâm, từ đó về sau hắn khổ tâm nghiên cứu, phát hiện có thể giải độc chỉ có hoa Phản Sinh ở bên sườn núi Linh Nhai.

Hoa Phản Sinh chính là một loại kỳ hoa, mười năm mới nở một lần, chỉ có thể sinh trưởng ở sườn núi Linh Nhai hiểm trở nhất không khí cực kỳ tinh thuần. Nơi đó địa thế cực kỳ hiểm trở, hoa Phản Sinh tuy là thánh phẩm trị độc, nhưng cũng là cộng sinh với kịch độc Mạn Đà Lan, muốn ngắt lấy đóa hoa, phải đi qua tảng lớn một mảng lớn nơi giăng kín phấn độc hoa lan, còn phải đề phòng bầy rắn lan xà phóng kỳ độc.

Loài rắn lan xà với loài hoa lan độc cùng màu sắc, chúng ẩn nấp dưới tán lá cánh hoa, căn bản không thể nào phân biệt, nói cách khác, căn bản không có người nào có thể ngắt được hoa Phản Sinh kia.

Trên giang hồ trăm năm qua người mơ ước kỳ hoa không ít, nhưng không có một ai thành công, tương truyền núi Linh Nhai bạch cốt chất đống, đó là xương cốt của những người tới hái hoa Phản Sinh.”

“Nhưng nếu như không có hoa Phản Sinh, Khanh Ngũ nhất định gặp nguy hiểm, dù thế nào, ta là ảnh vệ của hắn, ta muốn giúp hắn tìm hoa Phản Sinh kia.” Tiểu Thất dứt khoát nói.

Triệu Đại Bảo nhìn nhìn Tiểu Thất, lại nhìn nhìn Triệu Thanh, rốt cục mở miệng: “Tiểu Thất, ta… Ta có chuyện muốn nói cho ngươi. Ngươi có lẽ không cần phải mạo hiểm đi hái hoa.”

“Vì cái gì?!” Tiểu Thất cắn răng nhìn hắn, “Ngươi hy vọng ta cứ trơ mắt nhìn Khanh Ngũ bị độc chết sao?!”

“Tiểu Thất a, ngươi đừng đánh gãy lời ta! Xin bớt giận hãy nghe ta nói, kỳ thật ta biết một bí mật, nhưng là ta đáp ứng người kia, không đến lúc vạn bất đắc dĩ không thể nói ra.” Triệu Đại Bảo vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý bảo Tiểu Thất bình tĩnh.

“Ai?” Tiểu Thất sửng sốt.

“Sư phụ ngươi, Tào Cù Duy.” Triệu Đại Bảo cao thâm nói, “Kỳ thật, hắn không chết.”

“Cái gì?!!” Tiểu Thất khiếp sợ.

Triệu Đại Bảo chậm rãi nói: “Năm đó sư phụ ngươi chỉ là giả chết, hắn sở dĩ giả chết rời khỏi Khanh Gia bảo, chính là vì đi tới núi Linh Nhai chờ đợi hoa Phản Sinh nở rộ, hắn nói cho ta biết, để ta chăm sóc cho Ngũ thiếu, chờ đợi mười năm sau, hắn hái được kỳ hoa, trị liệu cho Ngũ thiếu. Ta nghĩ, thân thủ hắn tốt như vậy, nói không chừng sẽ làm được …”

Triệu Thanh không khỏi nhíu mày hỏi: “Tào Cù Duy, hắn là ai vậy?”

“Hắn là ảnh vệ tốt nhất Khanh Gia bảo.” Triệu Đại Bảo đáp, “Là sư phụ của Tiểu Thất. Nhưng là các ngươi không biết chính là, nữ nhân Tào Cù Duy hắn yêu sâu nhất, là… mẫu thân của Ngũ thiếu…”

Tiểu Thất lui về sau mấy bước liền —— trong lòng ngũ vị tạp trần, Thì ra sư phụ không chết! Thật là một niềm vui tột cùng, nhưng không ngờ được sư phụ lại là người si tình như thế, yêu vợ của chủ nhân, vì con trai của nữ nhân mình yêu mến thế nhưng không tiếc chờ đợi mười năm không quản ngại hiểm nguy để hái bằng được kỳ hoa!

“Người này, thật là có ý tứ. Ha ha, nếu là hắn còn sống, ta thật muốn gặp mặt hắn.” Triệu Thanh cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui