Phần 5-6-7-8
5
Sau lần đó, tôi rất ít khi quấy rầy Khương Diên.
Quy tắc liếm chó điều thứ hai, thấy tình hình tốt, thì tạm thời không liếm nữa.
Hơn nữa tôi đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, không suốt ngày nghĩ quanh quẩn yêu đương được.
Thỉnh thoảng nhớ tới, tôi vẫn sẽ nói chuyện với Khương Diên hai câu.
Có thể là anh ấy thấy tôi có chừng mực, lần nào cũng trả lời.
Tuy rằng không nói nhiều, nhưng cũng không có biểu hiện chán ghét.
Một buổi sáng nọ, ghi chú nhắc nhở - - sinh nhật Khương Duyên.
Đây là lúc đầu cảm thấy hứng thú với anh, tôi tìm mọi ngóc ngách ở trang web chính thức của bệnh viện mới tìm ra.
Tôi thực sự là một con chó liếm chuyên nghiệp.
Nếu đổi lại là trước kia, có thể tôi sẽ tặng quà gì đó.
Nhưng bây giờ tôi không có ý định quấy rầy cuộc sống của anh, tôi định chuẩn bị lời chúc và sau đó quên anh đi.
Ngày đó tôi thức đêm viết kế hoạch, vừa qua 0 giờ, thuận tay gửi cho anh một câu "Sinh nhật vui vẻ".
Khương Diên không trả lời.
Trong dự đoán, tôi cũng không quá để ý.
Chờ tôi hoàn thành kế hoạch, hai giờ sáng nằm trên giường, màn hình điện thoại di động sáng lên.
[Khương Duyên: Cảm ơn.]
[Tôi tiện tay trả lời "Không có gì".]
[Khương Duyên: Còn chưa ngủ?]
Dù sao cũng là nam thần đã liếm qua, phản xạ có điều kiện vẫn còn.
Tôi miệng ngọt trả lời: ["Đang chờ anh trả lời."]
[Tôi: Sao anh không ngủ?]
Đối phương dừng một lát.
[Khương Duyên: Vừa mới phẫu thuật.]
[Tôi: Vất vả rồi.]
[Tôi: Chúc anh một tuổi mới, kiếm thật nhiều tiền nhé.]
[Tôi: Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là vui vẻ.]
"Đối phương đang gõ..." Hai phút sau.
[Khương Duyên: Ừ.]
[Khương Duyên: Ngủ đi.]
Tôi không cảm thấy cuộc trò chuyện đêm đó có gì sai.
Chắc hẳn không ai không thích những lời chúc mừng sinh nhật tuyệt vời nhỉ?
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của tôi không sai.
Sau ngày đó, tôi rõ ràng cảm thấy Khương Duyên nói chuyện phiếm với tôi nhiều hơn.
Đôi khi còn nói những chuyện xung quanh.
Đương nhiên từ đầu đến cuối, anh vẫn không chủ động tìm tôi nói chuyện.
Vẫn là một người đàn ông lạnh lùng, rất tốt, tôi rất hài lòng.
Bó bột hơn một tháng, bạn thân đi bệnh viện tháo bột.
Hôm đó tôi không bận nên đi cùng.
Thật ra tôi căn bản không ôm mộng đi gặp Khương Duyên, cho nên ở bệnh viện nhìn thấy anh ấy, biểu hiện của tôi rất bình tĩnh.
Đó là mối quan hệ bình thường giữa bác sĩ và gia đình bệnh nhân.
Ngược lại khi Khương Duyên nói chuyện với bạn thân, mấy lần liếc nhìn tôi.
Tôi len lén ngửi cổ tay.
Chẳng lẽ hôm qua xịt nước hoa, lưu hương tới hôm nay?
Tháo bột xong, bạn trai bạn thân tới đón nó.
Hai người mời tôi cùng đi ăn cơm, tôi không muốn làm bóng đèn, bèn lấy cớ còn có hẹn, để cho bọn họ đi trước.
Quay ra cửa phòng khám, đúng lúc bắt gặp Khương Duyên tan làm.
Sợ bị hiểu lầm là tôi cố ý chờ anh, tôi bước nhanh hơn, ý đồ rời khỏi bệnh viện trước anh một bước.
Khương Duyên bỗng nhiên gọi tôi lại: "Lâm Mạn Mạn."
Tôi dừng lại.
Anh bước tới trước mặt tôi: "Cô chạy cái gì?"
Tôi sửng sốt: "Em không chạy."
Khương Duyên nghẹn lời.
Không khí đột nhiên trầm mặc quỷ dị.
Sảnh dành cho bệnh nhân ngoại trú sau giờ làm việc được thắp sáng lờ mờ, tôi ngẩng đầu nhìn về phía Khương Duyên, rất dễ nhớ tới lần trước gặp mặt, anh ấy ngồi ở trong xe, cau mày nhìn tôi.
Tôi cúi đầu: "Vậy... anh tan làm đi, tôi đi đây."
Đi được hai bước, Khương Duyên lại gọi tôi lại.
Tôi quay lại.
"Cùng nhau ăn một bữa cơm đi?"
Khương Duyên vẫn là bộ dáng lạnh lùng kia, thậm chí lông mày cũng không nhúc nhích.
Nhưng tôi lại rõ ràng nghe được tiếng tim đập gia tốc càng lúc càng nhanh của mình.
Chúng tôi chọn một cửa hàng sủi cảo đối diện bệnh viện.
Vừa vặn giờ cơm, khách khứa cũng đông.
Xung quanh ồn ào, giảm bớt một chút xấu hổ giữa hai chúng tôi.
Ngồi trước mặt Khương Duyên, tôi đột nhiên có cảm giác chân tay luống cuống.
Nhiều năm kinh nghiệm liếm chó, tôi rất ít khi có trạng thái này.
Cũng may sau khi gọi sủi cảo lên, hai chúng tôi cúi đầu ai ăn nấy, không có một chút trao đổi, tựa như người xa lạ tạm thời ghép bàn.
Nhưng tầm mắt vẫn có lúc rơi vào trên người Khương Duyên.
Tư thế ngồi của anh rất thắng, ăn không có âm thanh, phối hợp với khuôn mặt luôn không có biểu tình gì, giống như là giám khảo nghiêm túc đánh giá món ăn.
Tôi không nhịn được thốt lên hỏi: "Ăn ngon không?"
Khương Duyên giương mắt.
Tôi xoa xoa cái mũi: "Tôi thấy anh ăn rất nghiêm túc."
Anh cong khóe môi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Khương Diên cười.
Dưới ánh đèn vàng trắng ấm áp, mắt anh nheo lại, lông mi khẽ run, đôi môi nhếch lên cong cong.
Đôi mắt đen nhánh tràn đầy ý cười kia, lần nữa nhìn về phía tôi.
Bỗng nhiên một câu tôi cũng nói nổi.
Thật sự nếu như không biết Khương Duyên, căn bản không thể nhìn ra anh đang cười.
Nhưng trong lòng tôi lại lặp đi lặp lại một câu - hương hoa của núi cao thực sự chỉ dành cho những ai dũng cảm leo lên đỉnh núi -
"Ừ, ăn ngon." Anh nói.
Cuối cùng, là Khương Duyên đưa tôi về nhà.
Chúng tôi hầu như không nói gì trên đường đi.
Sau khi đến nơi, tôi nói một câu "Tạm biệt", anh ấy trả lời "Ừ".
Trông giống như những người bạn bình thường tình cờ ăn tối cùng nhau.
Nhưng tôi lại cảm thấy, có cái gì đó không giống.
Sự khác biệt này khiến tôi bối rối.
6
Từ khi bắt đầu dậy thì, tôi đã phát hiện mình không giống những cô gái khác.
Tôi rất dễ bị hấp dẫn bởi những chàng trai ưu tú chói mắt, cũng có thể thầm mến, theo đuổi, biểu đạt tình cảm mà không có gánh nặng gì.
Nhưng một khi bọn họ đáp lại, tất cả thích thú của tôi đều hóa thành bọt nước, biến mất trong khoảnh khắc.
Nhiều lần như thế, tôi cũng mệt mỏi.
Buộc mình phải yêu một chàng trai không tệ một thời gian.
Cuối cùng chia tay ầm ĩ rất khó coi, hắn chỉ vào mũi tôi chất vấn: "Lâm Mạn Mạn, có phải ngay từ đầu, cô đã đùa giỡn ông đây?"
Tôi rất muốn nói với anh ta là không phải, thật sự không phải.
Rõ ràng ban đầu, tôi thực sự thích hắn, thích một cách chân thành thuần túy, không có mục đích, không cầu đáp lại.
Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy.
Sau đó dứt khoát không yêu đương nữa, chuyên tâm liếm chó.
Đối phương không đáp lại là tốt nhất, có đáp lại thì tôi nhanh chóng chạy.
Vừa thỏa mãn chính mình, lại không tổn thương người khác.
Cho nên, sau khi tôi phát hiện thái độ của Khương Diên thay đổi, tôi lựa chọn chiến tranh lạnh.
Liên tục mấy ngày, tôi không tìm anh nói chuyện phiếm.
Nhưng dù sao cũng là người đàn ông liếm gần hai tháng, tôi cũng không nỡ xóa, để anh ta yên lặng nằm trong danh sách của tôi.
Thêm một nét mực đậm vào lịch sử liếm chó của tôi.
Cùng lúc đó, tôi tìm được nam thần mới.
Tổng giám đốc mới tới của công ty, người đẹp trai năng lực mạnh, thân sĩ lễ phép.
Quan trọng nhất, anh ấy không có vẻ gì là thích người như tôi.
Tôi rất hài lòng.
Trong bữa liên hoan đón gió cho tổng giám đốc mới Ôn Từ, tôi thành công làm quen, còn thêm wechat.
Tiện tay lướt nhóm bạn bè, phát hiện ra nhà hàng hắn thường đến.
Vì thế tối thứ sáu, tôi bước vào nhà hàng Ý bình quân một ngày chỉ đón 50 bàn, cả đời này có lẽ tôi cũng sẽ không đến vậy mà bây giờ tôi đang làm bộ vô cùng trùng hợp ngẫu nhiên gặp Ôn Từ đang ăn cơm một mình, cũng cực kỳ quen thuộc ngồi đối diện hắn.
Hắn chỉ là kinh ngạc nhíu mày, cũng không lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Quy tắc liếm chó điều thứ ba, giữ cảm giác như gần như xa.
Tôi không có nhiệt tình chủ động quá, mà là dùng ít đề tài nhỏ để bắt chuyện với Ôn Từ.
Theo thời gian trôi qua, lời của hắn cũng càng ngày càng nhiều, có lúc thậm chí sẽ chủ động dẫn dắt đề tài trò chuyện.
Tôi rất hài lòng.
Ngay khi chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại di động trên bàn rung lên.
Tôi cúi đầu nhìn, trên màn hình thình lình xuất hiện tên Khương Duyên.
[Khương Duyên: Gần đây cô bận rộn nhiều việc sao?]
???
Anh ấy lại chủ động gửi wechat cho tôi?
Nhưng thật không may, tôi đã thay lòng đổi dạ, có nam thần mới rồi.
Vì thế tôi lấy ra hoa tâm liếm chó trả lời khuôn mẫu.
[Tôi: Đúng vậy, anh trai, gần đây công việc rất bận rộn, em còn đang tăng ca.]
Vì để cho anh không đáp lại nữa, tôi thậm chí giả trà xanh mười phần mà gọi anh ấy là "anh trai".
Vậy là đủ ghê tởm rồi phải không?
Vừa tắt màn hình, tin nhắn mới lại tới.
[Khương Duyên: Tăng ca?]
Anh ấy thế mà lại trả lời?
Nếu là thời gian trước, tôi đều có thể gặp dịp thì chơi cùng anh trò chuyện, nhưng giờ này khắc này, tôi ngồi ở trước mặt nam thần mới, làm sao có thể xem điện thoại trả lời tin nhắn chứ?
Vì thế tôi qua loa: Ừ ừ.
Đối phương không trả lời nữa.
Tôi nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi, tiếp tục chuyện trò vui vẻ với Ôn Từ.
Sau đó, điện thoại di động lại rung.
Tôi nhịn hai giây, lấy ra chuẩn bị tắt máy.
Vô tình nhìn thấy tin tức mới nhất.
[Khương Duyên: Vậy cô quay đầu lại nhìn xem.]
7
Trong đầu tôi nổ "bụp" một tiếng.
Sau lưng từng đợt tê dại.
Chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi chậm rãi xoay người.
Phía sau cách đó không xa, vị trí gần cửa sổ đang ngồi chính là nam thần tôi liếm hai tháng qua, Khương Duyên.
Lúc này, anh ôm cánh tay tựa vào ghế, không rõ sắc mặt nhìn tôi.
Còn có tình huống nào khiến da đầu người ta tê dại hơn bây giờ không?
Tôi sinh ra ảo giác mình bị bắt gian.
Rõ ràng là tôi không có quan hệ gì với hai người đàn ông này mà.
Tôi cuống quít quay người lại.
Ôn Từ nhận ra sự khác thường của tôi, nhìn ra phía sau tôi: "Sao vậy?"
Tôi há miệng chuẩn bị giải thích, tin nhắn mới lại tới.
[Khương Duyên: Nói chuyện vui vẻ quá nhỉ?]
Tôi:...
Chẳng lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời đối với chó liếm?
[Khương Duyên: Lại đây.]
Tôi ngẩng đầu nhìn Ôn Từ.
[Tôi: Làm gì?]
[Khương Diên: Giúp tôi một việc.]
Anh muốn tôi giúp cái gì chứ?
Nói đi cũng phải nói lại, giúp người mười năm hiếm thấy, còn liếm chó muôn đời không đổi.
Tôi khẽ cắn môi, nói lời tạm biệt với Ôn Từ: "Ôn tổng, tôi nhìn thấy bạn bè quen biết, tôi qua ngồi với anh ấy một lát."
Ôn Từ sửng sốt, sảng khoái đồng ý: "Ừ, cô đi đi."
Sau đó tôi chạy như bay đến ngồi đối diện Khương Duyên.
"Anh muốn em giúp anh cái gì?"
Anh uống ngụm nước xong mới ngước mắt nhìn tôi: "Anh đang xem mắt."
Tôi vẻ mặt dấu chấm hỏi.
"Đối tượng xem mắt đâu?"
"Đi toilet rồi."
Trách không được vừa rồi tôi không có chú ý tới Khương Duyên, thì ra là bị đối tượng xem mắt che mất.
Tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó.
"Chờ một chút, không phải anh muốn em giúp anh phá buổi xem mắt này chứ?"
Anh nhướng mày: "Ừ."
Tôi:.".."
Ôi bạn ơi, trông tôi giống người thường xuyên phá hỏng nhân duyên thế sao?
Tôi vừa định phản bác anh ta, đối tượng xem mắt của Khương Diên đã trở lại
Tôi chim cú chiếm tổ chim khách, ngồi vào vị trí của cô ấy.
"Vị này là? "Mỹ nữ nhìn về phía Khương Duyên.
Trong bầu không khí xấu hổ, tôi đứng lên như lửa đốt mông.
"Trần tiểu thư."
Vừa đứng dậy, Khương Duyên đã lên tiếng.
Tim tôi thắt lại.
Sẽ không cho tôi vai bạn gái cũ nhưng vương vấn không buông chứ?
"Cô ấy là bạn gái cũ của tôi."
Tôi sửng sốt.
Đậu má, sẽ không như thế đâu đúng không....?
"Giữa chúng tôi vẫn còn tình cản, cho nên..."
Còn tình cảm?
Tôi nhìn về phía Khương Diên.
Người phụ nữ được gọi là Trần tiểu thư dừng lại một chút, sau đó vô cùng dịu dàng rộng lượng đáp lại: "Tôi biết rồi." Sau đó một mình rời đi.
Dễ vậy sao?
Chờ một chút, nếu vị Trần tiểu thư này hiểu ý người như thế, vậy Khương Duyên cứ từ chối thẳng không phải tốt rồi sao, cần gì kéo tôi tới diễn trò thừa thãi "Hỗ trợ"?
Không đợi tôi đưa ra nghi vấn, Khương Diên mở miệng trước.
"Cô tăng ca đây à"
Tôi:...
Tôi giải thích: "Lúc nãy đang tăng ca."
Khương Duyên "À" một tiếng: "Sau đó đến nhà hàng tiếp tục tăng ca?"
Tôi:...
Được rồi, tôi nói dối đó, được chưa!
Tôi bĩu môi, chuẩn bị rời đi.
Khương Duyên có lẽ hiểu lầm tôi muốn quay về bàn Ôn Từ, mặt không chút thay đổi nhắc nhở: "Hắn đi rồi."
Tôi quay đầu nhìn, đúng thật là đi rồi.
Lại quay đầu lại, Khương Diên đang nhìn tôi chằm chằm.
Đôi mắt đen nhánh, thần sắc không rõ.
Trong nháy mắt giống như quay trở lại đêm cùng anh ăn sủi cảo, tôi lại bắt đầu luống cuống tay chân.
Không khí yên tĩnh vài giây, anh dời tầm mắt, giọng khàn khàn, như thở dài: "Tôi đưa em về."
Ngồi trong chiếc xe quen thuộc, không khí so với lần trước còn lạnh hơn.
Khương Duyên vẫn duy trì bộ mặt không chút thay đổi, nhưng khóe môi mím chặt, tôi phát hiện ra anh không vui.
Tôi cố gắng xoa dịu bầu không khí: "Hôm nay nhà hàng kia ăn rất ngon nhỉ."
Vớ vẩn, mỗi một miếng đều là nhân dân tệ, có thể ăn không ngon sao?
Khương Diên không nói gì.
Không khí lại lạnh thêm vài phần.
Tôi tiếp tục gượng cười: "Không ngờ người ưu tú như anh cũng phải đi xem mắt, tôi thấy cô Trần rất tốt, anh không hài lòng à?"
Khương Duyên vẫn không trả lời.
Quên đi, vẫn là giữ im lặng đi.
Tôi cúi đầu, xấu hổ xoa xoa cái mũi, anh bỗng nhiên mở miệng gọi tên tôi: "Lâm Mạn Mạn."
"Ơi?"
"Em vẫn luôn như vậy sao?"
Tôi nhất thời không kịp phản ứng, nghiêng đầu nhìn anh: "hả?"
"Hôm nay yêu thích một người, mai lại yêu thích một người khác."
Tôi giật mình.
Anh ấy nhìn về phía trước, cảnh phố xá ngoài cửa sổ rất nhanh biến mất, lưu quang chói mắt, tôi không rõ thần sắc của anh.
Chỉ có thể lơ mơ cảm thấy áp suất thấp tới cực điểm.
Tôi nuốt nước miếng: "Em đã nói rồi, em không yêu cầu đáp lại, thích hay không, đều là chuyện của một mình em."
Nói xong, ngón tay Khương Duyên đặt trên tay lái dùng sức đến trắng bệch.
Hơi thở lạnh lẽo: "Không mong đáp lại, cứ trao đi tình cảm, không sợ mang đến gánh nặng cho đối phương sao?"
Tôi đương nhiên sợ.
Cho nên đối tượng tôi lựa chọn, đều là người sẽ không thích tôi.
"Chỉ cần không thích em, chẳng phải sẽ không có gánh nặng rồi sao?"
Khương Duyên dừng một chút.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, sau khi xe dừng lại, ánh đèn neon chiếu rọi, tôi có thể thấy rõ hàm dưới căng thẳng của anh, lông mày khéo chặt.
Một loại cảm xúc khó có thể gọi tên dưới đáy lòng dâng lên.
Máu nóng dâng lên, tôi thốt ra: "Chẳng lẽ anh thích em?"
Đèn xanh nhấp nháy, Khương Duyên mạnh mẽ khởi động xe.
Tôi đụng lưng vào ghế, chợt nghe thấy thanh âm lạnh như băng của anh: "Không!"
8
Sau đêm đó, tôi và Khương Duyên hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Tôi chẳng để ý, dù sao thế gian ếch ba chân còn hiếm chứ đàn ông hai chân thiếu gì, cái này không được mình đổi liền.
Tóm lại, sau khi dời mục tiêu, tôi nhanh chóng thân thiết với Ôn Từ.
Thật ra tôi luôn cảm thấy hắn giống Hải Vương, không chủ động, không cự tuyệt, cũng không muốn chịu trách nhiệm.
Nhưng tôi không yêu hắn, chỉ cần hắn không thích tôi, tôi có thể tiếp tục hưởng thụ niềm vui liếm chó.
Cuối tuần có họp lớp, bạn thân gọi tôi cùng đi trung tâm thương mại mua quần áo.
Chân nó bị thương vừa lành, không đi được, chỉ có thể ngồi xe lăn.
Nếu biết sẽ xảy ra chuyện gì, đánh chết tôi cũng sẽ không đi giày cao gót.
Còn chưa đi vào trung tâm thương mại, tôi một chân giẫm lên nắp cống, gót giày cao gót nhỏ kẹt trong khe hở.
Sau đó nghiêng nghiêng một cái.
Ok, tôi cũng què luôn rồi.
Bạn thân khốn nạn chỉ vào cổ chân sưng thành bánh bao của tôi cười ha ha, giơ điện thoại di động chụp ảnh, tuyên bố sẽ đăng lên nhóm bạn bè.
Cuối cùng, bạn thân gọi điện thoại bảo bạn trai cô ấy tới đón hai chúng tôi.
Trong lúc chờ đợi, tôi bỗng nhiên nhận được một tin nhắn wechat.
[Khương Duyên: Bị trẹo chân?]
Làm sao anh biết?
Tôi đột nhiên có dự cảm không tốt.
Mở vòng tròn bạn bè.
Quả nhiên, bạn thân đã đăng hình ảnh cổ chân sưng thành bánh bao của tôi.
[Status: Ha ha ha ha, Lâm Mạn Mạn trẹo chân cũng có cảm giác nghệ thuật như vậy.]
Còn mẹ nó đăng kèm theo định vị.
Tôi:...
Kiều Xán, đồ ngốc, tao phải huỷ bạn bè với mày!
Đúng lúc này, điện thoại di động lại sáng lên.
[Khương Duyên: Tôi ở gần đây, em đứng đó đừng nhúc nhích.]
[Tôi: Anh muốn qua đây?]
Khương Diên không trả lời.
Tôi vừa định nói với anh không cần, chợt nghe được Kiều Xán hô to:
"Đây không phải là bác sĩ Khương sao? Thật trùng hợp, mau để anh ấy xem chân cho mày!"
Trong đám người lui tới quảng trường, tôi liếc mắt một cái đã thấy được Khương Duyên.
Tính ra, từ lần gặp mặt trước, đã qua hơn mười ngày.
Trong mười mấy ngày này, chúng tôi không nói thêm với nhau câu nào.
Hôm nay vừa gặp mặt, lại có chút cảm giác xa cách lâu ngày gặp lại.
Còn chưa lên tiếng ngăn cản, Kiều Xán liền lớn tiếng kêu "Bác sĩ Khương".
Khương Duyên sải bước đi tới.
Tôi ngồi trên quả cầu đá ở quảng trường, Khương Duyên nhìn tôi một cái, sau đó tầm mắt dời xuống.
Tôi theo bản năng co chân lại: "Thực ra không cần..."
Anh ngồi xổm xuống, nâng cổ chân tôi lên.
Quảng trường ồn ào, một màn này dẫn tới vài người đi đường nhìn vào.
Ngón tay hắn thon dài hữu lực, đụng tới cổ chân sưng đỏ, mang theo chút cảm giác mát mẻ.
Kiểm tra vài lần, xác nhận tôi không bị thương đến xương, Khương Diên mới đứng lên.
Từ lúc anh vừa mới ngồi xổm xuống, trong lòng tôi bỗng trào dâng cảm giác rung động.
Nhưng giây phút anh đứng lên, tôi mới phát hiện, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như thế, giống như vừa mới làm một chuyện hết sức bình thường.
Tôi mím môi, ngăn lại sự thất vọng trong đáy mắt.
"Bác sĩ Khương, tôi thấy Mạn Mạn rất nghiêm trọng, hay là anh đưa cô ấy đi bệnh viện xem sao?"
Kiều Xán còn đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi ngước mắt đã thấy nó cười bí hiểm.
Chẳng lẽ nó định giúp tôi?
Đáng tiếc tôi đã không có hứng thú gì với Khương Duyên rồi.
"Tôi không sao, bác sĩ Khương anh......"
"Được." Khương Duyên nhìn Kiều Xán, nghiêm túc đồng ý.
Tôi:...
Kiều Xán ghé vào tai tôi nhỏ giọng nói: "Đừng lãng phí cơ hội tao tạo cho mày, mau đi đi, tao ở đây chờ người yêu tới đón."
Sau đó không thèm quay đầu lại mà lắc lắc cái xe lăn bỏ đi.
Vậy ý nghĩa ban đầu của việc nó kéo tôi đi đẩy xe lăn cho nó là gì?
Khương Duyên nhìn tôi một cái, mặt không đổi sắc hỏi: "Cần tôi bế em qua không?"
Tôi:?!
"Không... không cần đâu!" Tôi sợ tới mức lắp băos.
Khương Duyên: "Ừ!"
Cuối cùng, tôi được Khương Diên đỡ lên xe.
Nơi này cách bệnh viện anh làm việc rất gần, sau khi đến bệnh viện, Khương Duyên tìm xe lăn đẩy tôi vào.
Dọc theo đường đi, tôi đón nhận ánh nhìn chằm chằm của mọi người.
Gặp người quen của Khương Duyên, họ đều dùng một loại ánh mắt mập mờ khó có thể miêu tả đánh giá tôi.
Nếu không phải chân tôi sưng thành bánh bao, chắc chắn họ đã đưa tôi với Khương Duyên lên giường luôn rồi!
Bởi vì không tổn thương đến xương nên chỉ cần bôi chút thuốc, dùng túi đá chườm lạnh là được.
Lúc rời đi, bên ngoài trời đổ mưa.
Khương Diên đề nghị đưa tôi về.
Tôi có chút khó xử, bởi vì Kiều Xán đã gọi tôi muốn cháy máy rồi, bảo tôi nhanh chóng tới địa điểm họp lớp.
Nếu để Khương Duyên đưa đi, chẳng phải là rõ ràng coi người ta như tài xế sao?
"Không cần, em phải đi tham gia họp lớp, đón xe đi là được."
Khương Duyên nhìn tôi một cái: "Ở đâu?"
Tôi sửng sốt, thành thật trả lời: "Nhà hàng Bốn Mùa."
"Vừa hay." Anh mở cửa xe, " Nhà tôi ở ngay con phố đó."