Bắc Cung Khiếu mặc hồ phục màu tím hoa hoa lệ lệ đứng giữa Nam Phong học viện tất sẽ gây chú ý cho nhiều người.
Hồ phục chính là cách ăn mặc của man di phương Bắc, trong kinh thành cũng không gặp nhiều, cũng bởi vì quần áo của hắn cực kỳ hoa mỹ, chỉ thêu màu đen khảm viền vàng, đầu đội mũ miện bạch ngọc, bội sức bên sườn thắt lưng cũng là vàng khối kim khoáng, cả người toát lên ung dung quý khí, đậm chất vi hành của quý tộc phương Bắc.
Mà hiện tại tất cả mọi người đều theo dõi cùng ầm thầm phán đoán thân phận của hắn. Bắc Cung Khiếu vừa đến, lập tức gây chú ý, liền có người vội vàng đi báo cho viện trưởng của Nam Phong học viện biết, dù sao thì tại Nam Phong học viện vẫn là lần đầu tiên xuất hiện bóng dáng của quý tộc người Hồ.
Nam Phong học viện tuy rằng tụ tập nhiều danh sĩ, nhưng đối với hoàng thân quốc thích hay quan to, thân thế cao quý hiển hách cũng không hề ngoại lệ, vẫn cực kì lễ kính tôn sùng.
Giờ phút này, cũng giống như người bình thường bị ảnh hưởng bởi hào quang chói mắt kia, Hoa Bế Nguyệt hạ thấp tròng mắt, đè nén tâm tình ảm đạm xuống.
Dù sao trải qua mười ba năm đau khổ, cũng không phải một sớm một chiều liền có thể tiêu tan.
Trước một màn quen thuộc ngoài ý muốn này, Hoa Bế Nguyệt nội tâm phi thường hoảng hốt, nhớ rõ lần gặp gỡ đầu tiên vào mười ba năm trước, mị hoặc tươi cười của hắn từng khiến nàng lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Chỉ có điều, lần này nhìn lại người nam tử những tưởng là hồng trang tình lang kia, tiểu nữ oa tâm tình từng vì hắn mà rung động sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Bất tri bất giác, nàng chỉ cảm thấy ngực hơi khó chịu một chút, chứ còn đôi mi băng lãnh vẫn tỉnh táo như thường.
Vận mệnh đến tột cùng là cái quỷ gì? Trong lòng nàng không tự giác nảy lên vô số tư vị khó hình dung.
Thân hình Hoa Bế Nguyệt nhịn không được run nhè nhẹ, Tiêu Sâm đứng bên cạnh tâm tư kín đáo, hiển nhiên nhìn ra được điểm bất thường của nàng, hồng y theo gió nhẹ bay, dung nhan ngạo nghễ tuấn mỹ dưới nắng sớm nhuộm đẫm sự tinh tường thấu triệt, bỗng nhiên đưa tay đè lại bả vai nàng, đôi mắt tà nghễ nói: “Ngươi bị động kinh sao? Hay là tẩu hỏa nhập ma? Người kia bất quá chỉ là một nam tử phương Bắc mà thôi! Chẳng lẽ hắn cùng ngươi có ân oán?”
Cái gã này nói chuyện lần nào cũng xát muối vào vết thương người ta mà, thế nhưng lần này lại triệt tiêu những xúc cảm phức tạp trong lòng nàng.
Ném cho Tiêu Sâm ánh mắt khinh miệt xong, Hoa Bế Nguyệt nhịn không được tự giễu đứng lên!
Hoa Bế Nguyệt a Hoa Bế Nguyệt! Chuyện tới nước này, ngươi cùng Bắc Cung Khiếu đã là hai người xa lạ, trong lòng còn có cái gì không thể bỏ xuống được?
Nàng không khỏi nhớ tới cảnh hư ảo trong mơ vào đêm qua, người thần bí kia nói chuyện đầy thâm ý, nàng vừa là quân cờ trên bàn cờ, đồng thời cũng là kỳ thủ, thời khắc quan trọng này, còn e ngại cái gì a?
Chính vào lúc Hoa Bế Nguyệt hoàn toàn khôi phục sự bình tĩnh, bỗng nhiên đám người xung quanh huyên náo rầm rĩ đứng lên, nàng xoay chuyển ánh mắt, dừng ở trên người một vị trưởng giả đang vội vàng chạy tới, râu dài ba thước, vẻ mặt hiền lành, mà người này trong kiếp trước nàng cũng có biết, đúng là vị viện trưởng của Nam Phong học viện – người đã truyền thụ tài nghệ cầm khúc cho nàng, chỉ tiếc hắn hiện tại cũng không quen biết Hoa Bế Nguyệt.
Viện trưởng Nam Phong học viện chắp tay, nhìn chằm chằm thanh niên ăn vận như người Hồ trước mặt nói: “Ta là viện trưởng của Nam Phong học viện, không biết các hạ từ đâu đến đây?”
Không đợi Bắc Cung Khiếu trả lời, thị vệ bên cạnh hắn đã ngạo nghễ đáp: “Chúng ta đương nhiên là từ phương Bắc đến.”
“Các hạ đường xa mà đến… Chẳng lẽ là người của Bắc Cung gia tộc?”
“Không sai, công tử nhà ta đúng là xuất thân từ Bắc Cung gia tộc.”
Lời vừa nói ra, đám người xung quang tức thì trở nên nhốn nháo, thanh âm ong ong sôi trào, toàn là những môn đệ quý tộc có tư tưởng đã ăn sâu vào trong cốt tủy về việc miễn là danh môn sĩ tộc trong phạm vi của Đại Sở, nghe nhiều sẽ thành thuộc nằm lòng. Đặc biệt là Bắc Cung gia tộc ở phương Bắc lại là một đại gia tộc cực kỳ có thế lực, trong tay Bắc Cung gia nắm giữ những điểm trọng yếu của phương Bắc, ví dụ như một nửa binh quyền của Đại Sở, tộc nhân đều là khai quốc công thần, cho nên bất luận kẻ nào thuộc Bắc Cung gia nếu đã đến thì đều có thể khiến cho đám người trong Nam Phong học viện coi trọng.
Có điều, Bắc Cung gia tộc vốn dĩ là danh môn phiên vương, nhưng chi họ trong tộc cũng đã có hơn mười vị, không biết công tử tuấn mỹ trước mắt này đến tột cùng là vị nào?
Viện trưởng Nam Phong học viện cũng không có bởi vì trước mắt là một người trẻ tuổi mà tỏ thái độ ngạo mạn, lão tất cung tất kính nói: “Không biết…. các hạ là?”
Bắc Cung Khiếu đối với thái độ của lão cực kỳ vừa lòng, cười cười đáp: “Tại hạ là con trai thứ ba trong Bắc Cung gia, Bắc Cung Khiếu.”
Âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, viện trưởng tự cảm thấy may mắn vì bản thân không có tự ý đoán mò, cũng bởi vì thân phận của Bắc Cung Tam công tử đây so với nhóm vương tôn, thế tử trong kinh thành không hề thua kém.
Mà lịch đại phiên vương của Bắc Cung gia đều là cha truyền con nối, nghe đâu Bắc Cung Khiếu này còn đúng là người ưu tú nhất có quyền thừa kế vương vị.
Người này thủ hạ lương tướng cùng binh mã mang theo không ít, lại nghe nói trong lúc hắn ngàn dặm xa xôi bên ngoài, chỉ dựa vào một tờ giấy bồ câu đưa tin, trong một đêm đã thu phục được ba bộ lạc lớn phản nghịch.
Viện trưởng không khỏi đánh giá hắn một lúc lâu, trong lòng bội phục không thôi, vội hỏi: “Nói vậy không biết Bắc Cung Tam thiếu gia ngài ghé qua tệ viện đến tột cùng là có chuyện gì a?”
Viện trưởng vừa dứt lời liền khiến cho người người xung quanh toàn bộ đều dừng ánh mắt về phía hắn.
Bắc Cung Khiếu ung dung tùy ý để mọi người một phen đánh giá, bạc môi khẽ cong, trong nụ cười có một loại mị hoặc không nói thành lời, lại ngôn ngữ có chút làm càn đáp: “Ta sớm đã nghe qua, trong Nam Phong học viện có muôn hình vạn trạng mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, ta đây đương nhiên là tới chỗ này để…. Săn diễm a!” (mình để nguyên văn “săn diễm” nghe nó sexy hơn )
Lời vừa thốt, mọi người cùng “ồ” lên! Cũng có vài người đối với thái độ cuồng ngạo này của hắn tỏ ra khinh thường.
Nam Phong viện trưởng nhăn mày nhăn mi: “Bắc Cung thiếu gia thật biết nói đùa!”
Đám người viện trưởng cư nhiên ra vẻ chê cười không thôi, chỉ có Hoa Bế Nguyệt biết nam nhân này không hề điêu ngoa, nam tử Bắc Cung gia mười tám tuổi đã phải cưới chính thê, Bắc Cung Khiếu không tìm được nữ tử hợp ý ở Hoa gia, đương nhiên sẽ đem ánh mắt bắn tới bên trong Nam Phong học viện, trừ bỏ thiên mệnh nữ tử trong truyền thuyết của Hoa gia, có thể khiến cho Bắc Cung Khiếu bị hấp dẫn nhất tất nhiên là vô số quý nữ trong Nam Phong học viện rồi. Bất giác, trong đáy mắt nàng không khỏi ảm đạm vài phần, không có ai oán, không có phẫn hận, không có sầu khổ, nếu có, thì chỉ là một chút tự giễu cho chính mình.
Thế nhưng một nụ cười này của Bắc Cung Khiếu lại thu về được không ít ánh mắt của khuê tú quý tộc, lúc bấy giờ, cái người ta tôn sùng là cường quyền, liền như vậy mà vị tuấn nam quý tộc người Hồ trước mắt đây xác thực cũng rất được hoan nghênh.
Nhác thấy đã xem đủ náo nhiệt, Hoa Bế Nguyệt khịt khịt mũi, liền xoay người có ý từ trong đám đông chui ra ngoài.
“Ngươi muốn đi đâu?” Tiêu Sâm tà nghễ liếc mắt sang nhìn nàng một cái.
“Nơi này thật chán, ta muốn ra ngoài dạo một chút!” Hoa Bế Nguyệt ăn ngay nói thật.
“Ngươi nói đúng, chỗ này thật nhàm chán!” Nói xong, Tiêu Sâm đã thả người phi thân ra khỏi đám đông, sải bước đi xa.
Hồng y thiếu niên rảo bước tìm đường né người xung quanh, Hoa Bế Nguyệt cũng dợm theo hắn rời đi, đáng tiếc khinh công không kịp hắn, liền một loạt hành động này tự nhiên cũng thu hút ánh mắt của những người xung quanh, dĩ nhiên ánh mắt Bắc Cung Khiếu cũng bị hấp dẫn, dừng trên thân người nàng, nhìn thấy nàng dung nhan tuyệt mỹ, phảng phất nét trong sáng, sạch sẽ như tuyết trắng, lại như đóa hoa kiều diễm ướt át nở rộ vào buổi bình minh, nhất là đôi mắt được ánh nắng soi rọi, lưu chuyển không gian thanh mị ám sinh, con ngươi khẽ khàng động lòng người, mang theo hơi thở thanh thuần, tinh khiết, có thể nói là mỹ đến tận cùng, khiến người người không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí.
Bắc Cung Khiếu dù rằng đang có hứng đánh giá một chút, tuy nhiên hắn lại nhận ra thiếu niên này nha, bất quá chỉ gặp mặt có một lần nhưng cả đời liền khó có thể quên được.
Trong giây lát, mây cuốn trăng mờ, vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu, vận mệnh dường như hết thảy đều quay về xuất phát điểm.
“Vị tiểu huynh đệ này khoan hãy đi!” Bắc Cung Khiếu bóng dáng bỗng nhiên vừa động, nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Hoa Bế Nguyệt.
Mọi người thấy thế, chậc chậc thở dài: “Thân pháp thật cao siêu, không hổ danh là người của Bắc Cung gia! Nghe nói thân pháp trên chiến trường đối địch có thể lấy một chọi ba a!”
Hành động này so với lúc mới cùng nàng gặp gỡ không khác là bao, hắn thế nhưng ngay cả khinh công bộ pháp của Bắc Cung gia cũng đem ra sử dụng luôn rồi! Hoa Bế Nguyệt khóe môi bất đắc dĩ cong lên một chút, nhìn xem, vận mệnh cũng thiệt là trớ trêu…
Lúc này mọi người đã bắt đầu nhỏ giọng cất tiếng nghị luận: “Mỹ thiếu niên này khuynh thành tuyệt luân như thế, không biết là vị công tử thiếu gia của nhà quý tộc nào nha, cư nhiên lại có thể lọt vào mắt xanh của Bắc Cung Tam công tử!”
Từng trận âm thanh phỏng đoán không ngừng truyền đến, Bắc Cung Khiếu khẽ nhếch môi, ánh mắt sáng quắc nói: “Ta dường như đã từng gặp qua ngươi!”
Trong tai nghe thấy thanh âm quen thuộc, Hoa Bế Nguyệt mắt cũng không thèm nhìn tới hắn, cúi đầu trả lời: “Công tử nhận lầm người rồi!”
Bắc Cung Khiếu nhíu mày lại hỏi: “Có thể thỉnh giáo cao danh quý tánh của tiểu huynh đệ hay không?”
Hoa Bế Nguyệt xưa nay đứng không thay tên, ngồi không đổi họ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh trong mơ kia, trầm mặc thật lâu, xoay chuyển ánh mắt, đảo qua phong cảnh tú mộc như họa, tâm tình bất chợt âm u ảm đạm, đột nhiên thấu hiểu sâu sắc rằng cái nghiệt duyên này có trốn cũng trốn không xong, liền đơn giản cắn răng nói: “Ta họ Hoa!”
Trong lúc này, nàng ninh mi, thanh âm có điểm rơi vào mờ mịt vô hình vô trạng, hoàn toàn không giống như phát ra từ trong miệng nàng.
Bắc Cung Khiếu tất nhiên cũng có chú ý tới điều đó, thầm nghĩ thì ra thiếu niên này họ Hoa, làm cho hắn không khỏi nghĩ tới Hoa gia ở Giang Nam, thời gian trước hắn cũng vừa từ họ Hoa ở Giang Nam rời đi, chẳng lẽ người này lại là nam tử Hoa gia? Rồi bỗng nghĩ tới cái gì đó, Bắc Cung Khiếu thần sắc mang theo một tia bất khả tư nghị, cúi đầu hỏi: “Họ Hoa, không lẽ là Giang Nam Hoa gia?
Dù sao thì nước Đại Sở này số người mang họ Hoa cực ít, hơn nữa một thiếu niên mỹ mạo như vậy mang họ Hoa lại phi thường hiếm thấy!
Suy nghĩ thật lâu, Hoa Bế Nguyệt cố ý tránh đi tầm mắt của hắn, cố nén lại một tia mất kiên nhẫn muốn rời đi, lại nghĩ chính mình cũng là nữ phẫn nam trang, liền không hề cố kỵ gật gật đầu.
Nhất thời mọi người chung quanh ánh mắt có chút khiếp sợ, có chút nghi hoặc, có chút tìm tòi nghiên cứu, còn có… một chút khinh bỉ!
Những cô gái xung quanh ánh mắt đối với Hoa Bế Nguyệt vốn đầy hảo cảm, nhưng sau khi biết được hắn là “Hoa” gia nam tử thì lập tức tràn ngập ý khinh thường.
Những thiếu nam thiếu nữ ở đây đều ở độ tuổi đầy tò mò, trong lúc nhất thời đối với Hoa Bế Nguyệt luôn bình luận, chỉ trỏ, hơn nữa lại thấy nàng mới vừa rồi còn có vẻ mặt né tránh, hoàn toàn kết luận thân thế của nàng thật sự khó có thể mở miệng! Mà Hoa gia nam nhi nghe đồn rằng đại đa số đều không có tư cách làm người.
Bốn phía đã có thêm vài tên tiểu thiếu gia nhịn không được cúi đầu xì xầm: “Ta nghe nói nam tử Hoa gia đều một dạng lấy sắc dụ người, hắn có bộ dạng như vậy quả nhiên cùng lời đồn không sai biệt lắm!”
“Tuy rằng Nam Phong học viện đang trong lúc chiêu mộ học viên mới, như thế nào ngay cả hoa tiểu nhi luôn trốn phía sau đình viện người ta cũng muốn tới đây ghi danh báo tên?”
“Nơi này đều là nhân vật có tiếng tăm, hắn tới đây há chẳng phải làm hỏng quy củ đi?”
Viện trưởng của Nam Phong học viện cũng nhịn không được nhíu mày, thầm nghĩ tuy rằng Hoa gia ở Giang Nam cũng rất có tiếng, thế nhưng đó đều vin vào truyền thuyết thiên mệnh nữ tử gì đó, chứ còn nam tử Hoa gia cố nhiên có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, đa số đều là cái hạng nam quan, đồng tính, thậm chí trong triều còn có vài trai lơ Hoa gia cực kỳ nổi danh! Đáng tiếc thiếu niên này đẹp thì đẹp thật, nhưng nam tử Hoa gia thị phi đều là bề ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục ruỗng!
Cũng không biết từ lúc nào thì những tầng lớp quý tộc có tiếng khi nói đến nam tử Hoa gia, dần dần đều gán ghép với những gã nam quan chuyên lấy sắc thị nhân.
Nam Phong học viện chính là chỗ tụ tập của nhiều quý tộc có tiếng, mà khi không xuất hiện một kẻ như vậy, há chẳng phải bôi đen môn đình Nam Phong học viện hay sao?
Tại thời điểm Bắc Cung Khiếu biết được Hoa Bế Nguyệt là nam tử Hoa gia, không khỏi nhớ lại một tháng trước, hắn đi Hoa gia cầu hôn không thành, chủ tử Hoa gia vậy mà lại muốn đưa đến hai gã thiếu niên Hoa gia cho hắn làm nam sủng, bị hắn buông lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, hắn tuy là háo sắc, nhưng cũng không có thích nam sắc nha, bây giờ nghĩ đến thiếu niên trước mắt này lại là người của Hoa gia, ánh mắt lập tức toát ra vẻ lạnh lùng xa cách đầy sắc bén.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hoa Bế Nguyệt, thần sắc cực kỳ phức tập, nàng không khỏi thật sự ngưng mi, trong lòng bỗng nhiên thu thập vô số tin tức từ xa.
Dù sao thì sau trùng sinh, nàng cũng đã có muốn nghĩ cách rời khỏi Hoa gia, sớm quên một vài chi tiết nhỏ của mười ba năm trước, nhất là đặc thù thân phận nam tử Hoa gia.
Nàng bỗng nhiên hiểu được vì sao lúc đi chung đường với An Dương Vương, Phù Nhi quận chúa kia lại cứ tìm mọi cách để khiêu khích, mà nàng từ trong miệng dân đen cũng có ý tứ tương tự, ra là vậy, hóa ra là như vậy!
Nếu không có cơ duyên với vị Mẫn tiên sinh nọ, An Dương Vương kia tự nhiên cũng sẽ không đối với nàng phi thường lễ ngộ như thế!
Mà trong đoàn người ngựa của An Dương Vương, tâm tư thuần khiết nhất e rằng đại khái cũng chỉ có hai người Lý Ngạn cùng Lý Tố đi! Bất giác, Hoa Bế Nguyệt không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết bọn họ ở Nam Phong học viện bây giờ ra sao rồi?
Nguyên ngày hôm nay tự hồ là cái ngày cực kỳ không yên tĩnh của Nam Phong học viện, đúng lúc bọn họ đang ra sức chiêu mộ tân sinh, bỗng nhiên lại xuất hiện hai cái nhân vật có thân phận đặc biệt hơn người.
Một là Tam thiếu gia thuộc Bắc Cung gia tộc thanh danh hiển hách – Bắc Cung Khiếu, một lại là cái xú danh bất nhã, mỹ thiếu niên đồng tính – Hoa Bế Nguyệt.
Hai người này tựa như sông Ngân, khác nhau một trời một vực, nghe đồn, hắn như vậy hào quang vạn trượng, mà nàng cũng là bị người người khinh khi.