Lộ phu nhân nhìn bài thơ của Tuyết Băng, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc.
- Chữ viết thanh đẹp, câu thơ có ý sâu xa, Thiên vương phi, ngươi thật có phúc vận lớn. Bài thơ nói về bánh trôi, nhưng mang ý nghĩa lớn hơn... - Lộ phu nhân trầm ngâm một chút, rồi từ tốn nói - ...hồng nhan hoạ thuỷ.
Thiên vương phi cũng đón lấy bài thơ của Tuyết Băng, trong lòng vừa bất ngờ vừa vui mừng. Nha hoàn trong phủ không hiểu câu thơ, nhưng thấy chủ tử tâm trạng rất tốt, nên ấu trĩ khen ngợi, càng làm tâm trạng Thiên vương phi tốt hơn mà thưởng bạc.
Phủ vương phi lúc này đông vui hơn bao giờ hết, tâm trạng ai cũng tốt, đặc biệt là không hề có ngũ vị phu nhân, ngũ vị kia mang thân phận tiểu thiếp, không thể đón khách cùng chính thê.
- Tiệc đã tàn, Thiên vương phi, ta xin phép cáo lui.
Lộ phu nhân mỉm cười ôn nhu, hướng ánh mắt trầm ấm nhìn Tuyết Băng, nha đầu này, thực sự rất đáng yêu, nàng rất muốn có một người con dâu như vậy. Lộ phu nhân khẽ cất cuộn giấy có bài thơ của Tuyết Băng.
- Băng Nhi, cùng nương tiễn khách. - Thiên vương phi tâm trạng rất tốt, vui vẻ nói.
- Vâng.
Lộ gia.
- Cung kính mẫu thân.
Một thân ảnh cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, vô cùng hảo soái quỳ trước Lộ phu nhân.
- Hiên Nhi, đến đây, mẫu thân cho ngươi xem cái này.
Người đó là Lộ Mộc Hiên, đang đương vị đứng đầu Lộ gia, Lộ gia là gia tộc thương gia đứng đầu Phong Nguyệt quốc, Mộc Hiên tuổi còn trẻ nhưng tài cao, từ khi hắn đương nhiệm vị trí đứng đầu, Lộ gia ngày càng lớn mạnh, giao hảo với Thiên vương phủ ngày càng tốt hơn, đồng thời cũng là mối đe doạ đối với Nam Cung hoàng triều.
- Ngươi thấy bài thơ này thế nào? - Nói rồi Lộ phu nhân mở cuộn giấy ra, Mộc Hiên nhìn dòng chữ thanh mảnh, đọc bài thơ thì thấy ý tứ sâu xa, quả là một bài thơ hay.
- Mẫu thân, thơ này là...
- Bài thơ này của quận chúa Thiên vương phủ.
Mộc Hiên đương nhiên hiểu ý tứ của Lộ phu nhân, mẫu thân thực sự rất mong có cháu, nhưng chuyện này hắn chưa nghĩ đến, vả lại vị quận chúa nổi tiếng điêu ngoa sao có thể hiểu lẽ đời mà xuất khẩu thành thơ như vậy, hắn bắt đầu có chút thú vị.