Theo thói quen, Lộ Tuyết Băng dậy thật sớm, ra ngoài sân tập thể dục.
- Một hai...một hai...
Hôm nay phủ quận chúa nhập thêm vài nha hoàn, Lộ Tuyết Băng nhận nha hoàn tên Thục Linh làm nha hoàn thiếp thân giúp đỡ Lam Doanh.
Thục Linh mang đồ ăn sáng cho Tuyết Băng thì thấy chủ tử làm hành động kì quái, vội chạy đến hỏi Lam Doanh.
- Doanh tỷ tỷ, quận chúa đang làm gì vậy? Cầu mưa sao?
- Nha đầu ngốc, quận chúa đang làm cái gì mà...tập thể dục buổi sáng gì đó đó...
Lam Doanh cố nhớ tên hành động mà quận chúa đã từng kể cho nàng.
- Nhưng hành động đó để làm gì a?
- A...quận chúa nói là để cứng cáp gân cốt, thanh thông các mạch...còn giảm cân gì đó...
Tập thể dục xong, Tuyết Băng nhanh chóng ăn sáng rồi gọi Lam Doanh cùng Thục Linh giúp nàng chải tóc, mặc y phục.
Lần này Tuyết Băng mặc y phục rất chói mắt, nàng cũng muốn đến thăm đại phu nhân.
Tiểu thiếp của Thiên vương phủ hoàn toàn không có phủ riêng mà chỉ là một căn phòng có nhiều vách ngăn, các phòng gần kề nhau. Tuy nhiên ngũ phu nhân vì có công sinh con nối dõi cho Thiên gia nên được ở phủ riêng.
- Cung kính đại nương. - Tuyết Băng quỳ xuống hành lễ.
- Ai nha...quận chúa hôm nay thật rảnh rỗi a... - giọng nói the thé vang lên.
- Ai nha...ta chỉ quan tâm xem nơi ở này có bị đại nương làm bẩn hay không a...
- Ngươi...ngươi...ta cũng xem như là nương của ngươi, sao ngươi dám vô lễ? - đại phu nhân tức giận nắm tay thành quyền, móng tay ghim vào da tạo thành những vết sâu.
- Ta gọi người là đại nương, còn nương của ta là vương phi cao cao kia a, đại nương làm sao với tới a...
- Ngươi...ngươi...ta xem ngươi kiêu ngạo được bao lâu. - Nói rồi đại phu nhân cười khinh miệt.
- Ta nãy giờ đứng mỏi chân tiếp chuyện đại nương, không lẽ đại nương không cho ta ngồi a...
Đại phu nhân ra lệnh cho nha hoàn mang ghế ra, mọi người ngạc nhiên nhìn cái ghế, ghế nhìn không ra ghế, tồi tàn, mục nát.
- A...thứ lỗi...chỗ ta không có nhiều ghế a...
- Không lẽ bạc mà Thiên vương phủ cấp cho đại nương quá ít a? Ta sẽ đi nói nương cấp thêm cho đại nương, cáo lui.
Nói rồi Lộ Tuyết Băng quay lưng đi thẳng đến phủ vương phi. Thiên vương phi nghe Tuyết Băng kể xong thì đập bàn, sai người gọi đại phu nhân đến tra hỏi.
- Cung kính vương phi.
- Muội muội nói Thiên vương phủ ta nghèo đến nỗi không đủ tiền uội đóng ghế sao?
- Vương phi, muội sao dám...
- Ai nha...Đại nương a...người vừa mới nói với ta mà... - Tuyết Băng tiến lên ngắt lời đại phu nhân - ...Nương a...đại nương còn ta phải xem đại nương là nương, là ngang bằng với nương a...lại cho ta ghế không ra ghế...khác nào ép ta ngồi đất a...
- Vương phi, quận chúa còn nhỏ tuổi, xin người đừng nghe quận chúa nói lung tung. - đại phu nhân vội lên tiếng bào chữa.
- Ý đại nương nói là ta nói dối ư? Ta hỏi ngươi... - Tuyết Băng tiến đến gần nha hoàn theo hầu đại phu nhân - ...chủ tử ngươi vừa nãy nói như vậy với ta đúng không?
Nha hoàn kia vội xanh mặt, im lặng.
- Ngươi nói thật thì ta cho theo hầu hạ... - Tuyết Băng nói với nha hoàn kia rồi ra hiệu với Thục Linh và Lam Doanh.
Lam Doanh hiểu ý bèn lại gần nha hoàn theo hầu hạ đại phu nhân, thì thầm nói nhỏ: "Ngươi biết không, quận chúa đối rất tốt với người hầu kẻ hạ, một tháng lương của bên Quận chúa Các gấp ba lần chỗ của đại phu nhân, nhiêu đây chỉ là một chút tiền thưởng." Nói rồi Lam Doanh dúi vào tay nha hoàn kia một thỏi bạc, mắt nàng ánh lên tia sáng, nhanh chóng kể hết mọi việc với Thiên vương phi.
Đại phu nhân ánh mắt căm hận nhìn nha hoàn bên người, lao đến tát nàng ta.
- Người đâu, lôi đại phu nhân ra đánh năm mươi trượng, đuổi nàng ra khỏi phủ.
- Vương phi, xin người tha tội, vương phi... - đại phu nhân kêu khóc thảm thiết.
Đợi đại phu nhân đi khuất, Tuyết Băng lệnh cho người mang nha hoàn kia ra đánh cho tới chết. Mọi người ngạc nhiên nhìn.
- Phản bội chủ tử, tội không thể tha. - Tuyết Băng nghiêm giọng nói, nha hoàn này đã phản bội chủ tử một lần thì ắt sẽ có lần sau, giữ bên người chỉ e là mầm hoạ.
Sau khi quản mọi chuyện xong, Thiên vương phi ân cần nhìn nữ nhi của mình, nàng còn muốn giữ Băng Nhi lại nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi của Tuyết Băng thì vội đau lòng. sai người đưa Tuyết Băng về phủ, còn phái người mang thêm chút điểm tâm cùng nhân sâm cho nàng.
Chuyện đại phu nhân bị đưa ra khỏi phủ cũng không kinh động đến lão gia cùng lão thái thái, vì đại phu nhân không sinh được nhi tử cho Thiên gia, cũng không được lão thái thái coi trọng cùng lão gia sủng ái.
"Vậy là xoá bỏ được vị đại phu nhân, còn tứ vị kia." Tuyết Băng lười biếng nằm trên giường, Lam Doanh và Thục Linh vội mang chút điểm tâm cho quận chúa. Tuyết Băng ăn rồi nhìn đĩa bánh ngọt trên tay Lam Doanh:
- Bánh này không được ngon, để ta chỉ các ngươi một loại bánh ăn rất được a...còn giờ ta rất mệt...
Lam Doanh và Thục Linh bất ngờ, bánh này là của đầu bếp đứng đầu vương phủ làm, lại bị quận chúa nói không ngon a...chợt nghe quận chúa nói mệt mỏi, cả hai cùng hiểu ý lui ra bên ngoài.