Thấm thoát ba ngày đã qua, mọi chuyện lại trở về đúng quỹ đạo của nó, vương phi tiếp tục cai quản vương phủ, vương gia lại lo việc đại sự, ngũ vị phu nhân lại tiếp tục nghĩ cách lấy lòng vương gia,...
Lam Doanh mang khay điểm tâm đến Quận chúa Các, thấy Tuyết Băng ngẩn ngơ nhìn trời xanh.
- Quận chúa...
- A...ngươi đó hả?
- Vâng, nô tỳ đem chút điểm tâm cho người dùng.
- Ân.
Tuyết Băng nếm chút điểm tâm, vị ngọt thanh thanh, đúng là cổ đại a...cái gì cũng ngon hết. Tuyết Băng đang ăn thì Lam Doanh lên tiếng hỏi:
- Quận chúa, đêm nay có lễ hội thả đèn, người có dự định đi không?
- Thả đèn?
- Vâng, hằng năm, người rất mong chờ có lễ hội này mà, người hay cầu nguyện cho thái tử tại bờ sông Giáng Long.
Tuyết Băng chợt nhớ, Thiên quận chúa vốn có hôn ước với Nam Cung thái tử, dù chưa gặp thái tử lần nào, nhưng trong lòng đã trộm thương vụng nhớ, dù điêu ngoa, nhưng vẫn có nét của thiếu nữ xuân xanh.
- Ân, đêm nay chúng ta cùng đi nhé.
- Vâng.
Phủ thái tử.
- Bẩm thái tử, đêm nay Thiên quận chúa sẽ đi đến lễ hội thả đèn.
Một thân hắc y quỳ rạp xuống trước một thân ảnh có khuôn mặt xứng đáng được phong danh "Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân". Nếu không có y phục, cùng giọng nói nam giới thì chắc hẳn ai cũng sẽ tưởng hắn chính là đệ nhất mỹ nữ.
- Hừ, lại đến bờ sông cầu nguyện cho người trong mộng chứ gì. Nữ nhân mãi chỉ là nữ nhân, tóc dài, não ngắn. Được...đêm nay ta sẽ đi một chuyến. Ngươi tiếp tục theo dõi nữ nhi của Thiên Trí Hào.
- Tuân lệnh.
Thân ảnh hắc y thoáng chốc biến mất, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nam Cung Phong, trong lòng hắn chỉ có duy nhất Hạ Nguyệt, nàng tuy không xinh đẹp bằng đám nữ nhân kia, nhưng lại mang vẻ đẹp trong trắng, nàng không hề nghĩ cách chiếm lấy sự sủng ái của hắn như Tiêu Thanh Mai hay các phi tần khác, nàng lại có cái gì đó rất thu hút hắn.
Nghe đồn nữ nhi của Thiên Trí Hào vốn kiêu ngạo, hắn sẽ đi xem xét kĩ lưỡng, muốn làm chính thê của hắn, trên đời này chỉ e không ai khác ngoài Hạ Nguyệt.