Lam Doanh giúp Tuyết Băng thay y phục, một thân bạch y, trên đầu chỉ điểm một vài bông hoa tuyết cùng châm bạch ngọc khiến Tuyết Băng trở nên thuần khiết, Lam Doanh nhìn cũng phải ngây ngốc.
- Lam Doanh...
- A...quận chúa, người đẹp quá.
- Nha đầu này... - Tuyết Băng ngại ngùng vì lời khen của Lam Doanh - ...Chúng ta mau đi gặp nương.
- A...vâng.
Lam Doanh dìu Tuyết Băng đến phủ vương phi.
- Cung kính mẫu thân.
Tuyết Băng nhẹ nhàng bước vào, những người trong phủ ai cũng ngây ngốc. Thiên vương phi khó hiểu, vì bình thường Băng Nhi ăn mặc rất chói mắt, sao hôm nay lại thanh khiết đơn giản như thế.
- Băng Nhi...ngươi mau đến đây.
Lời nói của vương phi thức tỉnh những người đang mải ngắm Tuyết Băng.
- Cảm tạ mẫu thân.
Tuyết Băng bước đến gần mẫu thân của mình. Nàng sà vào lòng vương phi, nũng nịu.
- Nương a...
Cảm giác rất ấm áp, Tuyết Băng nhớ đến cha mẹ mình ở hiện đại, họ chắc cũng rất đau buồn.
- Nha đầu ngốc này, nói xem ai lại bắt nạt ngươi, để nương trừng phạt.
Vương phi âu yếm xoa đầu Tuyết Băng, ấm áp nói.
- Không ai bắt nạt ta cả...nương...ta muốn xin người một chuyện a...
- Mau nói đi.
- Đêm nay có hội thả đèn, nương cho ta đi được không?
Tuyết Băng nhìn thấy vẻ đắn đo, vội tạo dáng đáng yêu thêm bội phần, ai nhìn cũng muốn mềm lòng mà chấp thuận.
- Ân...được rồi...nương sẽ sai đám thị vệ cùng nha hoàn theo bảo vệ ngươi.
- A...nương, ta muốn đi với Lam Doanh.
Nhìn thấy sắc mặt có chút thay đổi của vương phi, Tuyết Băng vội nói tiếp:
- A...nương có thể phái thị vệ theo bảo vệ ta...nương...ta muốn...
- Được rồi...được rồi...nương chấp thuận theo ý ngươi.
Theo bản tính hiện đại, Tuyết Băng nhảy cẫng lên vui sướng, đồng thời thơm chụt vào má của Thiên vương phi, mọi người đều bất ngờ trước hành động đó.
Vương phi cứng đờ, rồi nhanh chóng lấy lại thần sắc, đem giọng trêu ghẹo:
- Nha đầu này, nương không biết ngươi lấy lòng theo cách đó a...
- A...nương...
Tuyết Băng đỏ mặt, những người trong phủ bật cười.
- Được rồi, ngươi về đi, nương sẽ sai thị vệ qua chỗ ngươi.
Vương phi lên tiếng chấm dứt tràng cười, đồng thời giúp Tuyết Băng bới ngại. Nhưng chính nàng cũng không nhịn được cười trước khuôn mặt đỏ như gấc của Băng Nhi, những người trong phủ lại bật cười to hơn.
- Nương...ta về... - Tuyết Băng hờn dỗi quay về Quận chúa Các, nhưng trong lòng lại là một cỗ ấm áp, đợi đến ngày nàng xoá bỏ được ngũ vị phu nhân kia, có vương gia, vương phi, Vô Ưu, cuộc sống lại càng hạnh phúc.
Đợi quận chúa đi, vương phi liền sai Lục Điểu, người mà nàng nuôi lớn cùng Băng Nhi, đồng thời đem đến Phong Hoả Các trong phủ, tôi luyện thành thị vệ thượng đẳng, mục đích là bảo vệ quận chúa.