Quận chúa Các.
- Tham kiến quận chúa.
Một thân ảnh cao to, khuôn mặt khôi ngô, anh tuấn bước đến trước ghế của Tuyết Băng.
- Nô tài là Lục Điểu, thị vệ được vương phi sai tới.
- A...Lam Doanh, mau rót nước a...
Tuyết Băng vội bật dậy, vẫn giữ tính cách hiện đại, khách đến là rót nước, là mời thưởng thức điểm tâm.
- Quận chúa... - Lục Điểu bất ngờ vì hành động này.
- Ai nha...ngươi mà không uống trà hay ăn chút điểm tâm là coi thường ta a...ta mời ngươi cũng từ chối a...
- Nô tài không dám. - Lục Điểu dù bất ngờ, nhưng vẫn giữ phép tắc chủ tớ.
Không chỉ Lục Điểu, Lam Doanh từ nãy giờ cứng đờ, vì hành động bất ngờ của quận chúa, cũng vì sự tiêu sái của Lục Điểu.
- Lam Doanh a...
Tuyết Băng đánh thức Lam Doanh khỏi giấc mộng đẹp.
- A...quận chúa...
- Sắp đến giờ Ngọ, chúng ta cùng đi thả đèn.
- Vâng.
Lễ hội thả đèn, bờ sông Giáng Long.
- Quận chúa, đèn lồng của người đây. - Lam Doanh chạy đến, tay mang cái đèn lồng to.
- A...Lam Doanh, của ngươi đâu?
- Quận chúa, nô tỳ đâu cần ạ? - Lam Doanh có chút bất ngờ.
- Lam Doanh, cầm số tiền này đi mua đèn lồng đi, chúng ta cùng thả.
Tuyết băng nói rồi đặt vào tay Lam Doanh một bao lụa.
- A...quận chúa...
- Mau mau lên a...lễ hội sắp bắt đầu rồi. Lam Doanh cũng là thiếu nữ xuân xanh a...phải có người thầm thương trộm nhớ chứ nhỉ? - Tuyết Băng đem giọng trêu ghẹo.
- A...quận chúa...
Lam Doanh vội chạy đi mua đèn lồng, mặt mày đỏ như gấc. Tuyết Băng mỉm cười ôn nhu, Lục Điểu đứng một bên, thấy lạ lẫm, không biết đây có phải quận chúa điêu ngoa như lời đồn đại hay không, nhưng quận chúa thật ôn nhu, hiền lành.
Tuyết Băng quay lại, thấy Lục Điểu mở to mắt nhìn mình, trong lòng vô cùng tức giận, cái tên hóng chuyện này, đã nghe rồi thì thôi, lại còn nhìn nàng như vậy, bèn lớn tiếng quát:
- Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, ta chọc mù mắt ngươi bây giờ, đi chỗ khác chơi, ở đây không chứa nam nhân, mà lại là người hay hóng chuyện người khác.
Lục Điểu sau khi nghe mắng thì nghẹn lại, vội lủi thủi bỏ đi, trong lòng thầm than, tự động rút lại câu nói cuối cùng a...
Lễ hội thả đèn bắt đầu, các thiếu nữ viết những lời nguyện ước lên phiến giấy lụa, rồi cho vào lồng đèn, thả trôi theo dòng sông.
Nam Cung Phong cũng đến, hắn sai ám vệ tìm lồng đèn của quận chúa, đem về cho hắn. Hắn nghĩ thầm nữ nhân mãi chỉ là nữ nhân, tóc dài, não ngắn. Hắn sẽ xem nàng có khác gì bọn nữ nhân, hay vẫn chỉ ngu ngốc. Khimở mảnh giấy lụa ra, hắn thấy dòng chữ thanh mảnh, như rồng bay phượng múa.
"Ta không tin vào số mệnh, ta không tin vào trời đất, vận mệnh của ta nằm trong tay ta, tương lai của ta ta tự mình quyết định"