Quận chúa Các.
- Ai nha...quận chúa thật tốt a...cái chuông này thật đẹp a...
Lam Doanh vừa nhìn cái chuông được quận chúa mua tặng vào đêm lễ hội thả đèn, vừa cảm thán khen. Lục Điểu công nhận cái chuông quận chúa mua tặng thật đẹp a...nhưng hắn vẫn uất ức vụ bị quận chúa mắng vô lý nên im lặng.
- Này, ngươi không nghe ta nói sao?
Lam Doanh bực mình hỏi, lúc đầu nàng cực kỳ có hảo cảm với Lục Điểu, sau khi thấy Lục Điểu cứ trừng mắt nhìn quận chúa, đã vậy quận chúa tặng chuông cho thì lại không nói gì, nàng bắt đầu cảm giác tên này cao ngạo, khác hẳn với vẻ bề ngoài hảo soái của hắn, đã vậy nàng nói cũng không thèm đáp lại.
- Lục Điểu, ngươi nghe ta nói không?
Lục Điểu không nói năng gì, bèn lạnh lùng bỏ đi, để mặc cho Lam Doanh điên tiết.
Phủ thái tử.
- Thập Dạ, ngươi đi theo dõi Thiên quận chúa, báo tin cho ta, đồng thời cũng bảo vệ nàng.
- Tuân lệnh.
Nam Cung Phong ngồi trong thư phòng, thân ảnh hắc y sau khi nghe lệnh của hắn thì lập tức biến mất.
Một thị vệ chạy vào:
- Bẩm thái tử, có Tiêu trắc phi đang muốn gặp ngài.
- Cho nàng vào.
Nam Cung Phong cười lạnh, bọn nữ nhân đúng là không biết yên vị, muốn với cao.
- Tham kiến thái tử.
Một bóng hình nữ nhân đỏng đảnh bước vào.
- Nàng đến đây có việc gì? - Mặc cho sự xuất hiện của Tiêu Thanh Mai, Nam Cung Phong vẫn không thèm liếc nhìn, chú tâm vào sổ sách.
- A...Phong... - Tiêu Thanh Mai mặc một chiếc váy lụa mỏng, làn da trắng của nàng thoắt ân thoắt hiện, vô cùng quyến rũ, Thanh Mai tiến đến xoa bóp vai giúp hắn, nhẹ nhàng nói:
- Phong...chàng ngày đêm lo việc đại sự, chắc mệt lắm, thần thiếp có làm một chút điểm tâm, để thần thiếp xoa bóp cho chàng.
Nam Cung Phong lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên tia lãnh khốc:
- Ta bận nhiều việc, sao nàng cả gan quấy rầy?
Thanh Mai hốt hoảng quỳ xuống trước hắn:
- A...thần thiếp...thần thiếp biết tội...xin thái tử đại xá...
- Nàng đã đến làm phiền ta bao nhiêu lần?
- Thái tử... - Thanh Mai run rẩy, ngước mắt cầu xin, lệ tràn ngập mi mắt. Ai nhìn cũng động lòng mà tha thứ.
Nam Cung Phong thở dài, truyền lệnh phạt mười trượng, để thị vệ đưa nàng về phủ.
Khi thư phòng lại thanh bình như vốn có của nó, Nam Cung Phong trầm tĩnh, trong tâm trí hắn lại tràn ngập bóng hình nàng, thiếu nữ một thân bạch y, trong sáng, thanh khiết, ngây thơ gọi hắn là tỷ tỷ.