Thiên Hạ Đệ Nhất Thần - Lý Tuấn Hy

“Sảng khoái, chính là cảm giác này!”. Thể chất của nó thật sự đáng sợ, loại dược lực mãnh liệt thế này mà cũng có thể thừa nhận, có lẽ bây giờ đang sử dụng ‘Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh’ bắt đầu luyện hóa dược lực của Hỏa Linh Chi.

Những hung thú Bạn Sinh Thú khác căn bản không thể nào ăn sống linh túy thế này, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể từ từ luyện hóa hấp thu.

“Lý Tuấn Hy, có giỏi thì ngươi cũng xử nó đi, nhưng ta đoán là ngươi không có can đảm đó, hì hì”. Gà vàng nhỏ khiêu khích.

“Ha ha”, Lý Tuấn Hy nở nụ cười.

Không phải chỉ là thiêu đốt dạ dày thôi sao?

Hắn chia Hỏa Linh Chi thành mấy miếng rồi nuốt xuống, sau khi Hỏa Linh Chi này vào miệng thì trực tiếp hóa thành dung nham, vừa tới cổ họng đã thiêu đốt đến mất cảm giác. Mà ngay sau đó, dạ dày đau nhức dữ dội, hắn cảm giác như mình đang ăn sống dung nham vậy.

Quanh năm suốt tháng, Hỏa Linh Chi hấp thu nhiều tinh hoa mặt trời như vậy mới có thể hình thành thiên văn màu cam, ngoài hai người có thể chất quái vật như bọn họ ra, thật sự không người nào dám hấp thu như vậy.

Nhưng không thể không nói, sức chống cự của Luyện Ngục Vĩnh Hằng Thể này đối với ngọn lửa quả thật nghịch thiên, thoáng chốc Lý Tuấn Hy đã bùng cháy, biến thành một quả cầu lửa to lớn.

Đương nhiên, đây cũng là cơ hội cho hắn tu luyện, giờ phút này huyết mạch của hắn và gà vàng nhỏ liên kết với nhau, giúp nhau khơi thông, dựa vào dược lực hùng hồn của ngọn lửa này để chuyển hóa thú nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng nóng rực, sau đó cùng nhau xông vào cảnh giới Thú Mạch tầng năm.

Dược lực dung nham mãnh liệt hòa vào cơ thể nhưng không hề làm tổn thương cơ thể, ngoài đau đến chết đi sống lại lúc đầu ra thì sau đó càng ngày càng nhẹ nhàng, mãi đến khi bọn họ hoàn toàn luyện hóa Hỏa Linh Chi này.

Không ngoài dự liệu, hai người thế như chẻ tre, cùng nhau đột phá đến cảnh giới Thú Mạch tầng năm!

“Ôi, tu luyện cùng ngươi có loại cảm giác song tu vậy! Buồn nôn quá đi, ta muốn tìm mỹ nữ song tu”. Sau khi gà vàng nhỏ đột phá, rõ ràng vô cùng phấn chấn, còn giả bộ than ngắn thở dài.

“Cút đi, trong rừng sâu núi thẳm này, ngươi còn muốn tìm mỹ nữ, tìm nữ quỷ thì may ra có”, Lý Tuấn Hy cười nói.

Đã là cảnh giới Thú Mạch tầng năm, bây giờ tu vi và sức chiến đấu của hắn sắp bằng bản thân của ba năm trước rồi.

Tốc độ thế này quả thật không thể tưởng tượng nổi, đây là tạo hóa lớn nhất mà Cự Thú Thái Cổ Hỗn Độn mang tới cho hắn.

Dựa vào cảnh giới và thực lực hiện giờ, đoán chừng không cần miễn dịch thuộc tính Hỏa cũng có thể đánh bại Lý Tử Phong.

“Nhưng mà so với Liễu Thiên Dương có thực lực cảnh giới Thú Mạch tầng chín thì vẫn còn kém một chút”. Nhớ tới thiếu niên kia, Lý Tuấn Hy nheo mắt lại.

“Đi”.

Sau khi luyện hóa Hỏa Linh Chi, bọn họ tiếp tục đi vào sâu hơn, Lý Tuấn Hy cởi găng tay trái xuống, con mắt thứ ba trên cánh tay hắc ám cũng được hắn sử dụng.

Hắn phát hiện tầm nhìn của con mắt này còn rõ ràng hơn đôi mắt trên đầu kia.

“Đừng nhìn ta, con mắt này của ngươi cứ nhìn vào lại khiến da đầu ta tê dại”, gà vàng nhỏ run rẩy nói.

“Gà mờ!”. Mỗi lúc thế này, Lý Tuấn Hy có thể không thương tiếc chế giễu nó.

Gà vàng đang định phản bác, bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng vang rầm rầm, nghe giống như tiếng đại thụ bị gãy đổ, giờ phút này mặt đất dưới chân khẽ rung chuyển, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng mãnh thú gầm thét truyền đến.

“Là hung thú!”, Lý Tuấn Hy trầm giọng nói, tiếng gầm của hung thú và Bạn Sinh Thú là hoàn toàn khác nhau, đó là tiếng gầm thét hoang dã không có lí trí.

Lúc này né tránh thì vẫn còn kịp, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, cả người Lý Tuấn Hy cứng ngắc, cơ thể hắn giống như bị đóng lại, trong đầu trống rỗng, ngơ ngác nhìn về phía trước.

“Nữ quỷ!”. Gà vàng đứng trên đầu hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, cũng rơi vào trạng thái đờ đẫn.

Không sai, hung thú xuất hiện rồi, nhưng phía trước hung thú còn có một bóng hình xinh đẹp bị hung thú truy đuổi.

‘Nữ quỷ’ mà gà vàng nhắc tới chính là hình dung bóng hình xinh đẹp kia.

“Đây là tiên nữ đấy!”

Lý Tuấn Hy từng gặp vô số mỹ nhân ở học cung Viêm Hoàng, trong đó sắc đẹp của Mộc Tình Tình đã thuộc loại khuynh quốc khuynh thành, mà Diệm Đô kia cũng hội tụ toàn bộ mỹ nhân của nước Chu Tước, thiên phú đỉnh phong thân thế xuất chúng, mỗi người đều là thiếu nữ tuyệt sắc.

Cho dù là ở thành Ly Hỏa thì cũng có không ít cô gái có vẻ ngoài nổi bật, ví dụ như Liễu Khanh vừa gả cho Lý Viêm Phong, cũng là mỹ nhân quyến rũ vô ngần, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều có thể khiến vô số đàn ông mất hồn mất vía.

Nhưng dù hắn đã từng trải như vậy, thì khi nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đang chạy trốn trước mặt, thế giới của hắn vẫn giống như dừng lại.

Cô gái này như được bao phủ trong sương mù trắng xóa, nàng có một mái tóc đen bóng mê người, mỗi một bộ phận trên khuôn mặt trái xoan đều giống như tác phẩm nghệ thuật, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời kia, như ngôi sao chói lóa trong bầu trời đêm.

Nàng mặc chiếc váy dài màu lam nhạt, eo chưa đầy một nắm, trông mảnh mai tựa không xương, lại mang theo vài phần quyến rũ, làn da trắng nõn nhẵn mịn như ngọc, trơn bóng như mỡ, cô gái như thế này, quả thật giống như tiên nữ ở trên trời xanh giáng xuống trần gian, không dính khói lửa nhân gian.

Mà khiến Lý Tuấn Hy khó quên nhất chính là, nàng khác với người bình thường, làn da của nàng tựa như đá quý ngọc trai, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mà sương trắng quanh người nàng chính là do ánh sáng rực rỡ này ngưng tụ tạo thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui